Môi Anh Đào

Chương 50: KHEN THƯỞNG




Dì Khâu nói sao?
Tô Khả Tây suy nghĩ một lát, nhưng sao cô cứ cảm thấy không thích hợp thế nào ấy.
Cô với dì Khâu cũng không tính quá thân, chỉ mới gặp qua vài lần mà thôi, nói chuyện cũng chẳng vượt qua được 10 câu.
Sao dì ấy có thể nói mấy lời này với cô?
Hay là mấy lời này là Lục Vũ muốn nói, nhưng anh ngại mất mặt vì thế mới lấy cớ là dì Khâu nói?
Tô Khả Tây càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này.
Thật ra cảm giác của cô với dì Khâu cũng không phải quá tốt, nhưng bởi vì dì ấy là mẹ của Lục Vũ nên cô cũng không thể nói chán ghét.
Nhưng lúc cô thấy dì ấy ở nhà bà ngoại thì thật ra bộ dáng cũng không tệ lắm, ngoại trừ trên chuyện tình cảm thật sự không thể hiểu nổi.
Nhưng là chuyện người lớn nên cô cũng không tâm được.
Tô Khả Tây cảm khái hai câu rồi trả lời: “Tớ nhất định mỗi ngày sẽ hướng về phía trước.”
Cô gửi hình động cúi chào (*).
Bên kia chỉ trả lời lại là một dấu chấm câu.
Nhưng cô hiểu rõ ý tứ của Lục Vũ.
Nếu hiện tại chụp màn hình gửi cho mọi người xem thì chỉ sợ mọi người sẽ nhanh như chớp mà nói bạn trai cô có tính lãnh đạm.
Trên thực tế, Lục Vũ chính là một người thích muốn chết mà còn bày đặt làm bộ.
……
Bình thường cuộc sống ở lớp 12 đã rất vội vã rồi, bây giờ trường học lại xảy ra một chuyện làm không khí ngày càng nóng hơn nữa.
Một học sinh lớp 12 nhảy lầu.
Ở ngay khu dạy học mà bọn họ hay đi qua.
Khu dạy học của lớp 12 ở gần cổng trường, muốn đến ký túc xá thì sẽ phải đi ngang qua toà nhà khu hành chính. Khu hành chính chia thành hai toà nhà, ở giữa có 1 hành lang nối liền.
Khi đi học thì các cô sẽ đi qua hành lang này.
Mà nữ sinh đó nhảy lầu xuống ở ngay đấy, ngay lúc đang giờ lên lớp, ở trước mặt mọi người ngã xuống.
Tô Khả Tây đi học sớm nên không nhìn thấy.
Nhưng Đường Nhân lại chính xác đúng lúc đụng phải, sau khi trở về thì kể lại với cô, lúc ấy còn có không ít nữ sinh kêu gào nữa.
Bởi vì phía trước là gạch men sứ nên ngã xuống thì đầy máu, còn có người bị máu bắn vào rồi hôn mê ngay tại chỗ.
Tô Khả Tây khó có thể tưởng tượng hình ảnh kia.
Chỉ sợ cả đời cũng sẽ có bóng ma mất.
Chuyện thành như vầy còn chưa nói.
Nhưng không nghĩ tới gia đình của nữ sinh kia ngược lại đến đây đòi tiền, giăng cái băng rôn thì không nói mà còn ở trước cổng trường la ó ồn ào.
Từ khi lên lớp 12 thì mấy thứ hạng từ mấy chục trở lên trên bảng xếp hạng sẽ được phân vào lớp lẻ, Đường Nhân tất nhiên cũng ở trong đó.
Sau tan học thì cô có thói quen tìm cô ấy nói chuyện, không nghĩ tới liền nhìn thấy.
Tô Khả Tây ngẩng đầu khỏi bài thi, cô nhìn thấy cánh tay Đường Nhân bị thương thì cau mày, “Cậu sao thế?”
Đường Nhân ngồi xuống, “Gia đình kia làm đấy.”
“Thật đúng không biết xấu hổ.” Tô Khả Tây suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Con gái bọn họ còn chưa được chôn cất mà đã bắt đầu bày chiêu trò lưu manh rồi.”
Cô liếc nhìn: “Hai ngày này cậu đừng đụng vào nước nhé.”
Đường Nhân cười hì hì rồi trêu chọc nói, “Tớ cũng đâu phải bị thương toàn thân. Cậu hiền lành thế này, không biết sau này ai có phúc cưới cậu nhỉ.”
Tô Khả Tây vỗ điện thoại, cô nhìn Lục Trì ở ngoài cửa sổ thì bèn làm mặt quỷ, “Sau này chúng ta là người một nhà đấy.”
Tuy rằng cái người một nhà này có lẽ chỉ có một bên tình nguyện.
Lục Trì với Lục Vũ như nước với lửa, lần họp lớp trước Lục Trì bị Lục Vũ chuốc say làm cô vẫn còn luôn cảm thấy áy náy.
Nhưng Đường Nhân lại nói với cô không có gì cả làm cô cực kỳ tò mò.
***
Không bao lâu, nguyên nhân nhảy lầu được điều tra ra.
Chuyện này không chỉ liên quan tới trường học mà liên quan tới học sinh nữa, hơn nữa mạng người là quan trọng nên cảnh sát cực kỳ coi trọng.
Là do bạn cùng bàn cậu ấy phát hiện một bức di thư, mặt trên viết là cậu ấy tuyệt vọng với thế giới này thế nào, còn có việc nỗ lực 2 năm nhưng thành tích vẫn kém cỏi.
Mà nguyên nhân tự sát lớn nhất là gia đình.
Bố mẹ cậu ấy ly dị, tâm tư của mẹ đều đặt lên người của bố dượng, chẳng quan tâm gì tới cậu ấy, trong nhà cũng không giàu có, chi phí ở trường học cũng quên không cho làm cậu ấy phải mượn tiền bạn cùng học thì mới không bị chết đói.
Bạn cùng phòng của cậu ấy không chỉ một lần nghe được nửa đêm cậu ấy ở phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc.
Một học sinh lớp 12 dưới áp lực của học tập và gia đình thì dây thần kinh đã sớm suy nhược rồi, nhịn được một lúc lại bùng nổ, cuối cùng thì lựa chọn nhảy lầu.
Mà bố mẹ cậu ấy hiếm thấy lại cùng nhau lợi dụng chuyện này mà muốn bòn tiền của trường học.
Bố của Đường Nhân là hiệu trưởng.
Chuyện này vốn dĩ không có khả năng bỏ qua như vậy, không nói tới chuyện còn làm Đường Nhân bị thương nên tất nhiên ông càng không thể bỏ qua, vì thế trực tiếp thưa kiện.
Trường học cũng có trách nhiệm nhưng không nhiều, chỉ cần bồi thường một ít là được.
Tất nhiên, bố mẹ của cậu ấy cũng chẳng kiếm được chỗ hời nào cả.
***
Còn chưa tới kỳ thi Đại học nhưng thành tích của kỳ thi thử đợt 3 đã có.
Giáo viên đang giảng bài trên bục, lúc Tô Khả Tây ngồi phía dưới thì cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, không thể đoán trước được.
Cô nghĩ lại mình và Lục Vũ lại về bên nhau mới không lâu, mà thi Đại học đã gần tới rồi.
Tô Khả Tây mở bài thi ra, điểm tổng màu đỏ tươi hơn 250 điểm cứ như là giấc mộng.
Hơn 2 tháng trước, cô chỉ có trên dưới 200 điểm, trong đó hầu hết nhờ vào môn Sinh và Hoá kéo lên.
Mà bây giờ cô đã đạt được như vậy.
Tuy rằng có các môn Tự nhiên nhưng thành tích như vậy cũng không tốt lắm, nhất là khi xét toàn tỉnh thì chỉ sợ không tìm thấy được ai.
Lấy thành tích của Lục Vũ thì tất nhiên sẽ vào được trường tốt.
Tô Khả Tây ôm đầu thở dài.
Cô cảm thấy bản thân mình tự tin quá mức, khoảng cách điểm của 2 người chênh lệch rất nhiều, chắc ở phương diện học tập cô không có năng khiếu quá.
Trong thời gian này, môn Vật Lý của cô tăng từ 12 điểm đến 60 điểm cũng nhờ vào buổi tối về kí túc xá Lục Vũ giảng bài cho cô.
Tuy rằng anh nói, còn cô chỉ nghe thôi.
Dữ liệu mạng của tháng này của cô cũng sắp hết luôn rồi.
Giờ tự học buổi tối, Tô Khả Tây chụp bài thi gửi qua cho anh.
Bao năm qua, bài thi thử đợt 3 đều tương đối đơn giản, bởi vì muốn cho học sinh có thêm niềm tin, đặc biệt là với những ai thi kém hồi thi thử đợt 2.
Thành tích của kỳ thi thử đợt 2 của Tô Khả Tây kém hơn đợt 3 một chút, nhưng theo cô tính, với thành tích hiện tại thì cô cũng có thể đậu.
Cho dù sau khi thi xong Đại học không cùng một trường với Lục Vũ thì ít nhất cô cũng muốn cùng địa phương, thậm chí cùng quận.
Có rất nhiều trường Đại học nằm gần nhau, mấy trường lớn cũng không ngoại lệ.
Cô đang ngơ ngẩn thì điện thoại lại rung lên.
Lục Vũ gửi tin nhắn đến.
Tô Khả Tây mở ra thì chỉ thấy một bức ảnh.
Là tấm cô gửi cho anh rất lâu rồi, là mấy bức hình chụp tư thế chênh lệch của cặp đôi trên Weibo (**).
Lục Vũ cao hơn cô rất nhiều nên cô nghĩ đến việc này lâu lắm rồi.
Tô Khả Tây trả lời, “Cậu muốn thưởng tớ cái này sao?”
Không nghĩ tới bên kia trả lời cùng lúc với cô, chỉ ngắn ngọn mấy chữ, “Khen thưởng thi Đại học.”
Cho nên nếu thi Đại học tốt thì anh chịu cùng cô làm mấy động tác đó sao?
Tô Khả Tây còn chưa hỏi lại thì đã nhận được tin nhắn của Tần Thăng: “Chị dâu nhỏ, đến đây chơi nào, tớ dẫn cậu đi bắn súng.”
Tần Thăng gửi thêm một bức ảnh.
Tô Khả Tây dựa theo cái tên kia rồi tìm tòi tải về, lúc sau quen tay mới qua được mấy nhiệm vụ.
Tuy rằng ngày thường cô không chơi game nhưng cũng không phải chưa từng chơi, mà do đây là lần đầu cô chơi loại game bắn súng .
Tần Thăng đang dẫn theo tiểu học muội đi đu đưa.
Cậu ta thấy cô vào rồi thì vội vàng nói: “Đến đây, hôm nay chúng ta cùng nhau chơi, 3 người cùng đi. Trước khi thi Đại học phải thả lỏng.”
Tô Khả Tây mở micro ra: “Được, tớ chờ thắng đấy.”
“Được được,” Tần Thăng mở WeChat ra chọc Lục Vũ, “Anh Vũ, muốn đến làm một ván không?”
Sau đó, một chữ xuất hiện trước mặt cậu ta.
Tần Thăng suy nghĩ, sau đó chụp hình trò chơi gửi qua: “Thật không tới sao? Vậy tớ đây dẫn chị dâu đi chơi đấy?”
Đầu dây bên kia lại không có tiếng động.
Tiểu học muội ngẩng đầu hỏi, “Anh ấy tới sao?”
Tần Thăng lắc đầu, “Chắc là không, chắc là đang học tập thật tốt đây mà.”
Cậu ta muốn lại gần hôn cô ấy, nhưng lại bị tránh, sau đó cậu ta cười hì hì vào giao diện trò chơi lần nữa thì phát hiện chỉ còn có 2 người là cậu ta và bạn gái.
“Chị dâu đâu rồi? Sao vừa về đã không thấy bóng dáng rồi?”
Tần Thăng nhìn nửa ngày, lại qua WeChat vẫy Tô Khả Tây.
Chờ nửa ngày thì cuối cùng cậu ta cũng chờ được mấy chữ ngắn gọn của cô.
“Không phiền cậu nữa, tớ đi chơi với Lục Vũ.”