Môi Anh Đào

Chương 44: NĂM MỚI VUI VẺ




Tuy rằng trong lòng Tô Khả Tây như nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn cực kì bình tĩnh.
Nhất định phải rụt rè.
Cô liếc nhìn Lục Vũ một cái rồi trả lời: “Vậy định lực của cậu quá kém, có tí việc cũng không nhịn được.”
Lục Vũ cười lạnh, “Ồ.”
Thấy anh không nói gì nên Tô Khả Tây cũng không có tâm tư mà hỏi.
Cách đó không xa lại bắt đầu bắn pháo hoa tiếp, ước chừng đốt sáng cả vùng trời, thanh âm đến tận nơi đây cũng còn nghe được.
Tô Khả Tây xoay đầu hỏi, “Cậu muốn đi đốt pháo hoa không?”
Đôi mắt đen láy của Lục Vũ nhìn thẳng cô, “Cậu muốn đi à?”
Tô Khả Tây gật đầu, “Muốn.”
Lục Vũ nói, “Vậy thì đi.”
Nếu cô muốn, vậy đi thôi.
Tô Khả Tây lập tức cười, nụ cười sáng rực như đóng băng lại, cả người cứ như khai hoa vậy.
Lục Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt cười nói của cô, còn trong lòng thì ngọt như mật.
Hiển nhiên giờ này nếu hai người đi từ cửa chính ra thì không được, gặp hai người lớn thì càng đừng nghĩ đến có thể ra ngoài chơi, vì thế chỉ có thể dùng cây thang thôi.
Đêm giao thừa thật lạnh.
Lúc trời chập tối vẫn chưa có tuyết rơi, bây giờ thì đã có lớt phớt vài hạt tuyết nhỏ bay đi thổi lại.
Cây thang vừa lúc ở ngay cửa sổ phòng cô, Tô Khả Tây ngồi trên cửa sổ rồi cẩn thận bò xuống, còn Lục Vũ đứng ở dưới đỡ cô.
Cô khép cửa sổ lại nhưng không dám khoá, bằng không buổi tối cô lại không về được.
Cây thang dài dựng ngay ở bụi cỏ.
Tô Khả Tây leo xuống trong chốc lát rồi hỏi: “Tớ không nghĩ cây thang này dài như vậy.”
Một lát sau, thanh âm của Lục Vũ từ phía dưới truyền tới, “Tớ gập thang lại, nó có thể gấp mở ra được.”
Hèn chi lần trước Tô Khả Tây thấy cây thang ở bờ tường ngay trường chỉ có khúc ngắn, mà lần này lại cao tới tận lầu hai của cô.
Xem ra Lục Vũ rất lợi hại.
Suốt ngày mang theo cây thang, sợ là đã sớm có ý muốn mua thang gấp rồi, trường học hay nhà cũng leo tuốt.
Lục Vũ đáp xuống trước.
Tô Khả Tây còn ở trên, cô mặc chiếc áo lông vũ dày nặng cứ như bọc thành con gấu, trong bóng tối chỉ thấy ngọn đèn trong nhà chứ không thấy được đỉnh đầu của cô.
Anh thấy cô chầm chậm leo xuống như chịu tội thì bèn trực tiếp duỗi tay sang.
“Cậu làm gì làm gì thế?” Tô Khả Tây bị hoảng sợ, “Tớ lập tức xuống liền, cậu không nên táy máy tay chân đấy.”
Lời vừa nói xong thì cả người cô đã được anh ôm xuống.
Lục Vũ không để ý nói, “Chờ cậu xuống chắc tới ngày mai quá.”
Tô Khả Tây níu anh, sau khi đứng vững rồi mới nói: “Ai nói, cậu chả có tí kiên nhẫn nào hết vậy, tớ là bạn gái cậu đấy.”
Lục Vũ liếc nhìn cô một cái, “Ồ.”
Lãnh đạm như vậy, đời sống chăn gối kiếp sau chắc cũng chả khá khẩm hơn.
Trong đầu Tô Khả Tây bỗng nhiên xuất hiện câu nguyền rủa đó, nhưng suy nghĩ trong chốc lát vẫn là từ bỏ, dù sao có là kiếp sau thì cô vẫn muốn ở bên anh.
Cô cũng không thể sống mà không có đời sống chăn gối được.
Tô Khả Tây lại nhìn về cây thang, “Cây thang này làm sao bây giờ, cứ để ở đây sao?”
“Chẳng lẽ tối cậu không về?” Lục Vũ hỏi lại.
“Ừ.” Tô Khả Tây gật đầu, “Vậy để ở đây đi, chỉ mong bố mẹ tớ không giấu đi, bằng không thì tiêu đời.”
Nói đến việc này thì cô rất tò mò Dương Kỳ đã nói gì với Lục Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thì hình như sẽ không nói cho cô nghe.
Chỉ là cô nghĩ lại, nếu mẹ cô phản đối thì chỉ sợ bây giờ Lục Vũ đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi, đời nào còn chờ đến lúc cô cùng anh bò cầu thang ra ngoài chơi chứ.
Tô Khả Tây suy nghĩ rồi đề nghị nói: “Giờ này chỗ đốt pháo hoa cũng chỉ có bờ sông, chúng ta ngồi xe đến bên kia chơi đi.”
Lục Vũ không có ý kiến: “Ừ.”
Cây thang bị anh dỡ xuống, gấp lại thành một khúc ngắn rồi đặt trong bụi cây nên không thể nhìn được, đến lúc đó cứ kéo mở ra là được.
Mãi cho đến khi ra khỏi tiểu khu…..
Đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, taxi tuy ít nhưng vẫn còn bắt được.
Tài xế là một ông chú nói nhiều, nhìn hai người biết ngay là người yêu, còn mở bài hát tương đối nhẹ nhàng nữa.
Trước khi xuống xe, ông chú còn dặn dò: “Hai người còn trẻ tuổi, tối nhớ về sớm tí, chú ý an toàn.”
Tô Khả Tây đáp gọn lẹ, “Cháu biết rồi, cám ơn chú.”
Lục Vũ cũng “Vâng” một tiếng.
Bờ sông bên kia có nhiều người.
Trên cây cối được treo rất nhiều dây đèn màu, đèn màu có 5 màu xen kẽ được điểm xuyến dọc bờ sông, giống như dải ngân hà.
Dọc đường đi có rất nhiều quán vỉa hè, còn có rất nhiều người già ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.
Ven đường phía trước có người tuyết mới được đắp, thậm chí còn được đeo khăn quàng cổ rồi cắm thêm củ cà rốt, nhìn sinh động cứ như thật.
Trên sông có không ít học sinh trung học và con nít thả đèn hoa đăng.
Vẫn luôn trôi theo dòng sông, dừng lại ở hạ lưu, rồi được người khác vớt được.
Lúc còn nhỏ thì Tô Khả Tây cũng có thả một lần.
Cô hỏi Lục Vũ, “Cậu có muốn thả đèn hoa đăng không?”
Lục Vũ nói: “Tuỳ cậu.”
Nghe anh nói mấy lời này thì Tô Khả Tây quyết đoán muốn thả, cô bèn dừng ở trước một quán vỉa hè, sau đó chọn một cái đèn hoa đăng rồi trả tiền.
Bà lão bán đồ nói: “Cháu có thể viết chữ, lời ước nguyện lên đấy, hai cháu là người yêu, sao không mua một đôi đi? Còn rẻ hơn nữa.”
Tô Khả Tây còn chưa nói gì thì Lục Vũ đã giơ tay cầm một cái.
Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, rồi tự viết lời nguyện lên, sau khi viết xong thì cười hì hì đưa bút qua, “Cậu nhanh viết điều ước đi.”
Lục Vũ cầm lấy, viết hai ba dòng đã xong rồi.
Tô Khả Tây ngó đầu qua nhìn.
Nhưng lại bị Lục Vũ cản lại, anh bẻ đầu cô về, “Cậu đừng có nhìn lén.”
Tô Khả Tây bất mãn, “Tớ xem một tí thì có sao đâu.”
Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn không thấy được Lục Vũ viết gì trên hoa đăng làm trong lòng cô vò đầu bức tai suy nghĩ.
Từ trên bờ có bậc thang đi xuống.
Tô Khả Tây bị Lục Vũ kéo, mãi cho đến bậc thang cuối cùng, cách rất gần mặt hồ. Cô dùng bật lửa để dốt, hoa đăng trong nháy mắt liền sáng lên.
Kì thật là có pin, nhưng cô cảm thấy tự đốt thì có tình thú hơn.
“Cậu đẩy đi.” Hoa đăng của Lục Vũ ở bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng nói.
Hoa đăng của anh và cô cùng trôi ra, nháy mắt đã cách xa một đoạn, chầm chậm trôi theo dòng nước.
Tô Khả Tây nhìn rồi cảm khái trong lòng.
Cô đứng lên, khom lưng nhìn Lục Vũ đang ngồi xổm.
Lục Vũ vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cô.
Bóng dáng phía sau của hai người, một mặt là hình ảnh phản chiếu trên nước, một mặt là ánh sáng rực rỡ của ngân hà như điểm xuyến cho nhau.
Xa hoa mà lộng lẫy.
***
Thật lâu sau, Tô Khả Tây mới mở miệng, “Tí nữa chúng ta đi đâu đây?”
Lục Vũ đứng lên, nhìn đồng hồ trên tay, “11 giờ 40 phút rồi.”
Tô Khả Tây suy nghĩ, từ đây về thì chắc chắn chưa tới 12 giờ, không bằng đi đến quảng trường đón giao thừa.
Cùng nhau đón giao thừa thật lãng mạn.
“Chúng ta đi đón giao thừa đi, năm nay cùng nhau đi.” Cô nói.
Lục Vũ không phản đối, trả lời: “Được.”
Thật dứt khoát.
Dứt khoát đến nỗi làm trong lòng Tô Khả Tây thật thoải mái.
Đêm giao thừa cũng có rất nhiều nhà có truyền thống ăn sáng và trưa tất niên, nên buổi tối có rất nhiều người ra đường.
Trên đường đi tới quảng trường có thể gặp không ít người già dắt trẻ em.
Sau khi xuống xe, Tô Khả Tây kéo áo lông vũ thật dày lại.
Cô đi bên cạnh Lục Vũ, sau khi nhìn xung quanh một chút thì quay đầu nói: “Lục Vũ, tớ lạnh quá.”
Lục Vũ xoay qua, “Cậu mặc một cục rồi còn gì.”
Tô Khả Tây nói, “Nhưng tay của tớ rất lạnh đó.”
Cô vươn tay duỗi ra trước mặt anh, sau đó gãi nói: “Cậu xem, đông cứng ngắc rồi nè.”
“Cậu không biết đỏ mặt sao?” Lục Vũ trợn trắng mắt, một tay cầm tay cô bỏ vào túi áo của mình, cạn lời nói: “Có thể đừng trợn mắt nói dối được không.”
“Không thể.”
Tô Khả Tây có được cơ hội đụng chạm như vậy thì mới không muốn lãng phí, giữa người yêu phải như vậy mới đúng chứ.
Trước kia, Lục Vũ cũng chưa từng như vậy với cô.
Tuy rằng mùa đông trước kia, hai người không thể đi chơi cùng nhau…..
Đi chưa tới 1 phút đã đến quảng trường.
Bên trong toàn là người, liếc mắt một cái là thấy được Đường Nhân.
Cô ấy đang đứng bên cạnh Lục Trì, hai người còn ăn kẹo bông gòn, cây kẹo to che luôn khuôn mặt của hai người họ.
Hai người họ hình như rất vui vẻ.
Tô Khả Tây dời tầm mắt, “Chúng ta đi thôi, còn vài phút nữa bắt đầu rồi.”
Cô nhéo bàn tay trong túi của Lục Vũ.
Lục Vũ cau mày, “Cậu đừng có táy máy tay chân.”
Tô Khả Tây nghe xong thì đỏ mặt, sau đó tỏ vẻ vô tội, “Chân tớ không nhúc nhích được, tớ chỉ động tay thôi.”
Lục Vũ không nói nữa, cau mày đi vào bên trong quảng trường cùng cô, trong nháy mắt đã bị bao vây bởi đám người.
Ở trong đám ngừơi không bao lâu, Tô Khả Tây rốt cuộc nhịn không được.
Buổi tối hôm nay cũng quá nhiều người quá đi, lặng lẽ nói chuyện thì không thể nghe được, quả thật đúng là chịu tội.
Đang suy ngh thì, sau lưng đột nhiên thò một bàn tay tới.
Tô Khả Tây hoảng sợ.
Cô biết nhiều người như vậy nên chắc chắn có tên móc túi hay tên dê xồm đục nước béo cò, với cả mùa đông mặc nhiều áo nên cũng rất thuận tiện để ra tay.
Tô Khả Tây duỗi tay định đánh nhưng không nghĩ tới eo bị ôm lấy, sau đó cô lập tức chui tọt vào trong lồng ngực của một người.
Lục Vũ thấp giọng nói, “Cậu đừng nhúc nhích.”
Thanh âm mang theo rung động từ ngực.
Tô Khả Tây dán vào người anh, tuy rằng cách mấy lớp quần áo nhưng vẫn có thể nghe được từng tiếng bồn chồn.
Cô lén lút ngẩng đầu nhìn cằm của Lục Vũ.
Còn có hầu kết gợi cảm chết người lộ ra bên ngoài của anh.
“Giao thừa rồi.”
Không biết ai hô lên một câu mà làm hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người lên chỗ đếm ngược ở quảng trường.
Mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm chỗ đó, ngay cả mấy người khiêu vũ vừa rồi cũng dừng lại, chỉ có tiếng nói chuyện nhỏ hoà với tiếng nhạc.
Mặt trên đồng hồ báo hiệu 10 giây đếm ngược.
Tô Khả Tây vội vàng đứng thẳng, cô túm chặt Lục Vũ, “Nhanh nhanh, đếm ngược qua năm mới kìa. Chúng ta cùng đếm với mọi người đi.”
“Biết rồi.” Thanh âm trầm thấp của Lục Vũ vang lên bên tai của cô.
Ở lúc cô đang ngây người thì thanh âm đếm ngược càng lớn hơn, từ xung quanh khuếch tán ra đến quảng trường, gắn gọn mà vang dội.
Tô Khả Tây không nhịn được mà đếm theo, “Chín.”
Cô còn nhìn về phía Lục Vũ, vừa thấy anh không đếm thì cô trợn mắt đẩy anh một cái, “Cậu nhanh cùng nhau đếm ngược đi, sau đó là ước nguyện nữa.”
Tuy rằng mấy việc đó không dùng làm gì, nhưng ước nguyện như vậy cũng làm chính mình an tâm, cũng để cô ngập tràn chờ mong với năm mới.
Lục Vũ còn chưa kịp nói chuyện thì bị cô cắt ngang, “Cậu mau nhắm mắt lại.”
Anh nghe lời nhắm mắt, không lay được tính bướng bỉnh của cô nên đành mở miệng đế ngược cùng mọi người, “Ba, hai……”
Tô Khả Tây nhón chân, thì thầm bên tai của Lục Vũ: “Năm mới vui vẻ.”
“…..”
“Bốn năm sau tớ muốn gả cho cậu.”