Cô gái nhỏ trên giường bệnh cuối cùng cũng truyền xong một lọ nước biển, đang chán muốn chết nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.
Vừa nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn thì thấy hai người đã quay lại.
Cô ấy lén cười trong chốc lát.
Lần này Lục Vũ ngồi yên không dám động đậy gì nữa.
Động tác của Tô Khả Tây rất cẩn thận, cô rửa sạch sẽ vết thuốc còn sót trên miệng vết thương.
Lúc cái nhíp đụng trúng anh, biểu cảm của Lục Vũ cũng không thay đổi, cứ như người bị đụng trúng không phải là anh vậy.
Tô Khả Tây tỉ mỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương, cô dùng thuốc sát trùng để lau vết thương rồi sau đó cẩn thận thay thuốc mới.
Lúc cô nghiêm túc thì đôi mắt cực kỳ tập trung.
Lục Vũ nhìn thẳng nhìn cô rồi liếm môi, anh nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn kéo cái khẩu trang vướng bận kia xuống, sau cùng thì nhắm mắt lại.
Tô Khả Tây hoàn toàn không biết gì cả, cô dán băng gạc lên cho anh.
Vốn dĩ trên mặt không có chút tì vết nào, nay lại có thêm miếng băng gạc, giống như mấy nhân vật trong anime hay truyện tranh manga mà có thêm mấy miếng băng cá nhân dán trên mũi vậy.
“Được rồi.” Cô tháo khẩu trang xuống.
Không đợi cô buông tay thì Lục Vũ đã cúi xuống và cắn môi cô, mùi ngọt của kẹo vừa rồi truyền thẳng đến miệng anh.
Tô Khả Tây ngơ ngác mở to mắt.
Lục Vũ không đi sâu vào trong, chỉ lướt trên đôi môi cô một lát, sau đó lại ngồi ngay ngắn nhìn vào gương soi, anh phát hiện cô thay thuốc đúng là khá tốt.
Anh không e dè việc bên cạnh còn có người khác.
Cô gái nhỏ thấy Tô Khả Tây xấu hổ nhìn về phía mình thì rút kim tiêm ra và ấn miếng bông gòn lên, phủ nhận nói, “Em cái gì cũng không thấy, em đi trước, học trưởng học tỷ, hẹn gặp lại.”
Tô Khả Tây không tin, nhìn biểu cảm kích động của cô ấy xem, khẳng định cái gì cũng thấy được.
Sau khi chào xong thì cô gái liền nhanh chân rời khỏi phòng y tế.
Phòng y tế lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Khả Tây suy nghĩ một lát và nói: “Cậu lại hôn tớ rồi, cậu phải đền bù gì đi chứ, tớ cũng phải người tuỳ tiện mà muốn hôn là hôn được đâu.”
Lục Vũ giương mắt, “Ồ.”
“Tớ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.” Tô Khả Tây nghiêng đầu nói, “Trước tiên cứ nhớ kỹ trong lòng, về sau lại tính tiếp.”
Lục Vũ không phản bác.
Sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa, Tô Khả Tây dù có to gan cỡ nào cũng cảm thấy nên về nhà rồi, “Lần sau tớ lại đến tìm cậu, để xem ngày mai tớ có việc gì làm hay không.”
“Cậu có thể không đến.” Lục Vũ không giữ cô.
Tô Khả Tây nhướng mày, trêu chọc nói, “Phải không, sau đó chờ cậu trèo tường đến rồi lại bị Chủ nhiệm Giáo dục đuổi theo sao?”
Lần trước lúc cô về trường thì Chủ nhiệm Giáo dục đã đi kiểm tra một lúc.
Cây cầu thang đã bị xử lí, bên kia cũng không thấy gì cả, camera đằng sau cũng bị Đường Nhân che khuất.
Tuy rằng bây giờ đã bình thường.
Tô Khả Tây xốc lại tinh thần, cùng Lục Vũ đi ra ngoài trường.
Khu dạy học đã bắt đầu lớp tự học buổi tối, một phòng hai phòng sáng đèn, trường học yên tĩnh dường như chỉ có hai người.
Lúc đi ngang qua tiệm trái cây ngay đầu ngõ thì Tô Khả Tây không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô còn nhớ rõ giai thoại hào hùng lần đó.
Tài xế chờ ở gần giao lộ.
Tô Khả Tây đột nhiên xoay người ôm Lục Vũ, “Lần sau gặp.”
Vốn dĩ cô muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng đều nuốt vào cổ họng, chỉ còn lại những lời này.
Lục Vũ nhìn xe chạy biến mất trong tầm mắt.
Anh sờ môi, sau đó xoay người đi vào ngõ nhỏ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Khả Tây hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành.
Lúc xuống lầu thì cô thấy Dương Kỳ đang ngồi ở bàn bên kia chơi điện thoại, đến nỗi chỉ còn Tô Kiến Minh ở trong phòng bếp làm cơm.
Cuối tuần nào ông cũng đều đích thân xuống bếp.
Dương Kỳ liếc mắt nhìn cô, giống như vô tình hỏi, “Sao kì nghỉ vừa rồi không thấy con về cùng Đường Nhân?”
Tô Khả Tây hậm hực cười, “Con ra ngoài chơi ạ.”
Dương Kỳ giương mắt nhìn cô.
Tô Khả Tây khẳng định bà chắc chắn biết rõ chuyện, mẹ cô tuy rằng được chiều hư, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không biết.
Tô Kiến Minh từ nhỏ đã trải qua nhiều cực khổ, nên việc bếp núc cũng rất thuần thục.
Lúc trước vì theo đuổi Dương Kỳ nên ông cũng học không ít mấy món đồ ăn ngon miệng, ngay cả mấy món đồ ngọt đơn giản cũng biết làm, Tô Khả Tây thường quấn lấy ông để được ăn.
Chỉ là về sau, ông rất ít khi làm.
Tô Khả Tây đợi hồi lâu, trông mòn con mắt mà lại thấy chỉ có một chén đặt trước mặt mẹ cô bên kia, vì thế trong lòng cực kỳ khó chịu, “Bố, bố cũng quá nặng thê nhẹ nữ rồi đấy (*).”
(*) Nặng thê nhẹ nữ: quan tâm vợ, mà xem nhẹ con gái.
Tô Kiến Minh thở dài, “Lúc trước con đến giữa trưa mới dậy, ai biết hôm nay con lại dậy sớm như vậy, không có phần của con đâu.”
Dương Kỳ muốn đẩy chén sang cho cô.
Tô Khả Tây nhấc chân chạy lên lầu, “Con đi ra ngoài mua bánh bao ăn.”
Phía sau còn có tiếng gọi, “Vậy con nhớ về sớm, chút nữa phải ghé nhà bà ngoại đấy.”
……
Mấy giờ sau, cả nhà dắt nhau về quê.
Bà ngoại của Tô Khả Tây hiện tại không ở biệt thự.
Chỉ có hai người ở đây, cũng không ở cùng cậu của cô, hai người thích sưu tầm đồ, buổi tối còn kết bạn đi nhảy ở quảng trường, hàng ngày trôi qua đều hết sức an nhàn.
Thỉnh thoảng, thì cả nhà cô vẫn đi dạo rồi ghé thăm.
Ở quê chỉ có hai ông bà già ở, cũng không lắp võng nên Tô Khả Tây không thể đu đưa được bởi vì sức của nó chịu không nổi, nên cô chỉ đành ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem TV.
Dương Kỳ và bà ngoại bận rộn trong bếp mà không cho cô vào
Tô Khả Tây ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, sau đó lại nghe Dương Kỳ từ trong phòng bếp kêu, “Con ra vườn hái hai cọng hành vào đây.”
“Vâng.”
Cô trả lời xong thì vội vàng chạy ra ngoài.
Vườn rau bên này được trồng ở trước cửa, còn có vài kênh rạch, bên trong đều là rau xanh, cải trắng, rau hẹ, còn có ớt cay và cà tím.
Cô bứt hai cọng hành, đang định trở về thì bị tiếng động bên cạnh hấp dẫn.
Một người phụ nữ xinh đẹp đi ra, tóc uống xoăn che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn mơ hồ thấy ngũ quan rất xinh đẹp.
Bà ấy đang nói chuyện với người bên trong, “Mẹ.”
Trong giọng nói còn chứa điều gì kì lạ nhưng Tô Khả Tây nghe không rõ, một lát sau lại thấy bà ấy quay lại.
Lúc xoay người, bà ấy lộ ra cả khuôn mặt.
Tô Khả Tây sững sờ, cô biết người phụ nữ này.
Bởi vì bà ấy là mẹ của Lục Vũ.
Thời điểm họp phụ huynh ở Gia Thuỷ Tư Lập lúc trước, cô vừa lúc đi đến lớp 8, lúc ấy liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này ngồi ở vị trí của Lục Vũ.
Chỉ là hai người chưa từng gặp qua.
Cô chưa từng thấy lý lịch của Lục Vũ, cũng không hỏi qua tên bố, mấy việc trường học yêu cầu đều là mẹ anh ấy tới.
Giờ phút này nhìn thấy bà ấy ở đây làm cô rất ngạc nhiên.
Tô Khả Tây về nhà ngoại không ít lần, nhưng đây là lần đầu gặp bà ấy.
Khâu Hoa thấy có nữ sinh nhìn chằm chằm mình thì cũng mỉm cười đáp lễ.
Tô Khả Tây theo bản năng lễ phép cười, ngoan ngoãn gọi, “Chào dì.”
Khâu Hoa liếc nhìn nhà bên cạnh, “Cháu chắc là cháu ngoại của dì Dương?”
Tô Khả Tây gật đầu.
Hai người cũng không nhiều lời, Khâu Hoa xoay người vào trong nhà, để lại Tô Khả Tây vẫn đứng thất thần ở vườn rau.
Bà ngoại trong nhà vẫn chưa thấy hành đâu, bèn chạy ra thì thấy cô đang nhìn nhà bên cạnh, hỏi: “Cháu ngoan, vừa mới nhìn gì đó?”
Tô Khả Tây xoay người, cầm đĩa đồ ăn trong tay ngoại, “Bà ngoại, bà đi nghỉ ngơi đi.”
Bà ngoại vui rạo rực cười, mặt mày uốn lại mấy lằn nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái đại mỹ nhân năm nào.
Lúc vào nhà, Tô Khả Tây buông đĩa và hỏi: “Cháu vừa thấy nhà bà Khâu hình như có khách, là một dì rất xinh đẹp, bà ngoại có biết không?”
“Dì?” Bà ngoại nghi ngờ.
Tô Khả Tây miêu tả bộ dáng của mẹ Lục Vũ cho ngoại.
“Hơn 40 tuổi sao?” Bà ngoại nheo mắt, bà ngồi trên ghế rồi như nhớ lại, “Chắc là con gái bà ấy đã về.”
Dương Kỳ vừa lúc từ phía sau đi ra, “Con gái nhà ai về ạ?”
“Nhà bên cạnh đấy.” Bà ngoại trả lời.
Dương Kỳ nghĩ một lúc, rồi bừng tỉnh: “Con nhớ rõ, tên là Khâu Hoa đúng không ạ, không phải mười mấy năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi sao, sau đó cũng không thấy đến nữa, bây giờ nối lại rồi ạ?”
Khi đó gia đình còn chưa chấp nhận chuyện bà với Tô Kiến Minh, lúc đó hai người già trong nhà còn chưa chuyển đến đây mà vẫn còn ở biệt thự.
Mấy năm gần đây, bà mới nghe được tin tức.
Nghe nói con gái nhà bên cạnh bởi vì chưa kết hôn mà đã có thai nên bị đuổi đi, mười mấy năm cũng chưa dám quay về nhà, mấy lần gần nhất về đều bị đuổi đi.
Cũng là hai năm gần đây, hai người già Khâu gia mới thả lỏng đôi chút.
Bà lẩm bẩm, “Cũng không biết chú Khâu bây giờ nghĩ thế nào, năm đó dưới sự tức giận nên trong lòng chắc chắn hối hận.”
Cô con gái nuông chiều từ bé chưa lấy chồng đã mang thai, thời đó tin đồn nhảm nhí lại nhiều, cuối cùng vì không muốn bỏ đứa bé mà bị đuổi đi, làm bố mẹ mà không có tí cảm giác gì thì đúng là lạ.
Bà ngoại thở dài, “Con cho rằng hai vợ chồng lão Khâu không nhớ sao, nhưng do quá tức giận thôi, lời nói ra như bát nước đổ đi, lần trước con bé có ghé qua thì hai người cũng nguôi rồi nhưng vẫn còn giận, chủ yếu là do nha đầu kia không chịu bỏ đứa bé.”
Dương Kỳ nghe cũng mệt, “Cái loại đàn ông này có gì tốt, con nhớ rõ trước kia có gặp qua một lần, cô ấy lớn lên khá xinh đẹp, cũng không có tính tình kì quái, tìm người nào đối tốt với cô ấy có phải tốt hơn không.”
Hai người đột nhiên nói vấn đề này.
Không hề nhớ rõ bên cạnh còn có Tô Khả Tây.
Tô Khả Tây nghe cả nửa ngày, cũng hiểu được đôi chút, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Nói khó nghe thì mẹ của Lục Vũ hình như là kẻ thứ ba….
Rốt cuộc cô cũng biết được nguyên nhân vì sao Lục Vũ lại biến thành cái dạng này, biết được thân phận của mình như vậy tất nhiên không thể chấp nhận được.
Lúc trước khi còn ở Gia Thuỷ Tư Lập, anh tuy nói chuyện lạnh nhạt nhưng cũng không chịu phải ảnh hưởng như vậy.
Cô cau mày suy nghĩ, miệng vết thương kia của anh không biết ra sao rồi?
Lúc Tô Khả Tây lấy lại tinh thần, Dương Kỳ và bà ngoại đã vào phòng bếp.
Cô không còn chuyện gì, chỉ ngồi ở sô pha xem TV, nhưng tâm tư lại không đặt vào đó, cô nhìn avatar WeChat của Lục Vũ một hồi nhưng vẫn không dám hỏi.
Cuối cùng cô vẫn là nhắn một cái tin nhạt nhẽo cho anh, “Cậu đang làm gì đó?”
Cô quăng điện thoại ra rồi vuốt mặt, lỗ tai không khống chế được muốn nghe động tĩnh nhà kế bên.
Nhưng bức tường cách âm này cũng không tồi, nửa ngày cũng không nghe được cái gì mà càng làm âm thanh điện thoại rung càng thêm rõ ràng.
Co mở ra liền thấy đó là tin nhắn của Lục Vũ, “Ở nhà bà ngoại.”
Đó chính là nhà bên cạnh?
Tô Khả Tây phản ứng rất nhanh, nhìn dáng vẻ của Lục Vũ thì chắc anh và mẹ anh cùng trở về chẳng qua là cô chưa gặp thôi.
Việc này Lục Vũ giữ kín như bưng với cô, nếu thấy cô thì không chừng sẽ nghĩ nhiều, không biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ ngợi một chút, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Theo sau là giọng nói cô cực kì quen thuộc hơi tuỳ hứng, “Xin hỏi bà Dương có nhà không? Cháu muốn mượn ít nước tương….”
Lời vừa nói xong thì anh lại chạm phải ánh mắt của Tô Khả Tây.
Lục Vũ đứng hình tại chỗ.