Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 5




Màn gấm được nhẹ nhàng vén lên, hai thị tỳ buông tay đứng bên cạnh bình ngọc, tuy không nói chuyện, nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ vui mừng, chỉ vì đại tiểu thư của các nàng, sau khi hôn mê kéo dài đến nửa tháng, rốt cục cũng đã tỉnh lại.

“Có phải là ta đã biến dạng rồi hay không?” Cố Minh Yên nằm tựa vào trên giường, nhìn Công tử hơi cười cười. Tuy nàng bệnh nặng một hồi, sắc mặt tiều tụy, nhưng trong nụ cười vẫn không mất đi sự quyến rũ, ánh mắt nhu hòa như sắp chảy ra nước, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ không thể nào đem một mỹ nhân như vậy liên hệ một chỗ với chữ xấu cho được.

Công tử đáp: “Sao vậy?”

“Bộ dáng chàng nhìn ra, sao lại kỳ lạ như vậy? Trông cứ như tâm tư đang rất hốt hoảng vậy.”

Công tử hơi ngẩn ra, đang không biết nên hồi đáp thế nào, thì Cố Minh Yên đã cười ‘phì’ một tiếng, “Có phải là chàng vẫn chưa tin tưởng ta đã tỉnh lại, cho nên mới ngây ngẩn như vậy có đúng không? Đồ ngốc, ta không bỏ được chàng, ta biết chàng đang chờ ta tỉnh lại, cho nên ta đã liều mạng mở mắt, rốt cục cũng đã thành công!”

Công tử bị nàng trêu chọc, hơi sủng ái giúp nàng vén tóc trên trán sang một bên, Cố Minh Yên thuận thế bắt lấy tay chàng, làm nũng: “Chàng nói thử xem, có phải là chàng rất lo cho ta phải không? Có phải là lo đến ăn không ngon ngủ không yên, lo đến nỗi sắp điên mất luôn phải không? Nếu như chàng dám nói không phải, ta cắn chết chàng!”

Công tử cười bảo: “Nghe nàng nói chuyện như vậy, ta tin là nàng đã khỏe lại rồi.”

“Chán ghét.” Cố Minh Yên nhăn nhăn lỗ mũi, bỗng nhiên hạ thấp giọng gọi: “Vô Ngân…”

“Ừ?”

“Đợi qua mấy ngày nữa ta hoàn toàn khỏe lại, chúng ta liền thành thân đi, được không?”

Công tử ngẩn ngơ, không nghĩ đến việc sau khi nàng bệnh nặng dậy, yêu cầu đầu tiên lại là việc này.

Cố Minh Yên cắn môi dưới, nhịn không được thẹn thùng nói: “Chàng đừng có cho rằng là ta đang giỡn với chàng. Ta thực cảm thấy bản thân đi một vòng từ cõi chết trở về, là bởi vì không bỏ được chàng, cho nên mới gắng gượng mà trở về. Chúng ta thành thân đi nhé?”

“Được.” Chàng dịu dàng đồng ý, nhưng không hiểu vì sao, trong óc lại xẹt qua khuôn mặt của Mộc tiên sinh, đôi mắt tối đen ấy nhìn chằm chằm chàng, vô cùng u oán, vô cùng bi thương. Công tử cảm thấy tim mình đập nhanh đến đau đớn.

Cố Minh Yên vui đến nỗi suýt nhảy dựng lên khỏi giường, vội vàng nói: “Chàng đã hứa rồi, không được đổi ý, không được giở trò đấy!”

Công tử nhìn nàng, nữ tử trước mắt này mới là người chàng thương, vì sao vào thời điểm này, chàng lại nghĩ đến một nữ tử khác chứ? Chàng nắm lấy tay nàng, muốn mượn độ ấm từ cơ thể nàng để chứng minh tồn tại của nhau, bàn tay thon thả mềm mại, trắng nõn lại xinh đẹp, nhưng trong đầu chàng lại nghĩ đến một đôi bàn tay khác –

Bàn tay ấy nhặt quân cờ trắng lên, cùng chàng tranh phong trên ván cờ; bàn tay ấy khuấy động dây đàn, dẫn đường cho chàng và nàng hợp tấu; bàn tay ấy tự làm ra thức ăn, rồi lại hất đổ nó xuống đất; bàn tay ấy cầm bút lông, viết nên những dòng thơ khiến chàng hồi hộp…

Nhiều bóng dáng về đôi bàn tay ấy như vậy, quẩn quanh lấp đầu suy nghĩ của chàng, rốt cục chàng không thể nhìn thấy gì ở trước mắt được nữa.

Cố Minh Yên thấy chàng tinh thần hốt hoảng, cong môi nói: “Đáng ghét, chàng bắt đầu do dự có phải hay không? Chàng hối hận có phải hay không?”

Công tử bừng tỉnh, trong lòng hốt hoảng, lẩm bẩm: “Ta có khi nào thì nói không giữ lời chứ?”

Lúc này Cố Minh Yên mới vừa lòng, cười duyên tựa đầu mình vào vai chàng, thị tỳ ở một bên nháy mắt nhau, lẳng lặng lui ra

***

“Quái lạ, chẳng phải nàng là thần y sao? Thế sao lại tự biến mình thành cái bộ dạng này chứ?”

Thật không biết có nên gọi là thời thế xoay vần hay không đây, bên kia muội muội vừa mới tỉnh lại, đổi lại bên này Mộc tiên sinh, à không, là Tiền Tụy Ngọc hôn mê bất tỉnh. Ở bên ngoài sương phòng, Cố Vũ Thành khoanh tay đi tới đi lui, cảm thấy đau đầu vô cùng. Cứ có chuyện liên quan đến nữ nhân này, hắn lại nhức đầu nhức óc. Lần này đúng là hắn đã mời đúng một Bồ Tát sống trở về rồi, đuổi không được, mắng cũng không xong, ai bảo nàng là Nhị tiểu thư của Tiền gia, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật tổ, bây giờ không thể đắc tội Tiền gia được.

So với sự buồn bực của hắn, Diệp Mộ Phong lại có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều, y nghiêng đầu tựa vào ghế đệm, thản nhiên nói: “Mộc tiên sinh mới là thần y. Tiền nhị tiểu thư… không nghe nói nàng có sở trường ở phương diện này.”

Cố Vũ Thành trăm mối không có cách giải: “Nhưng mà bệnh muội muội ta không phải do nàng chữa khỏi hay sao?” Nếu không giải thích sao về việc muội muội hắn sớm không tỉnh muộn không tình lại tỉnh vào lúc này cơ chứ?

Diệp Mộ Phong nghĩ nghĩ, hồi đáp: “Cũng có khả năng là nàng ấy. Lấy trí thông minh của nàng, muốn học y cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”

Trong lòng Cố Vũ Thành nghĩ: Lời thừa, nói cũng như không.

Lúc này, đại phu bắt mạch cho Tiền Tụy Ngọc xong, mang hòm thuốc đi ra. Hắn vội vàng đi tới nghênh đón: “Thụ đại phu, sao rồi?”

“Cổ quái, thật cổ quái.”

Cố Vũ Thành hận không thể đi lên bóp chết ông già này, lần trước mời ông ta đến xem bệnh cho muội muội, ông ta cũng rung đùi đắc ý bảo cổ quái cổ quái, bây giờ mời ông ta đến xem bệnh cho Tiền Tụy Ngọc, ông ta cũng bảo cổ quái cổ quái, thật không biết cái tiếng danh y này của ông ta là ở đâu tới nữa.

Thụ đại phu vuốt râu nói: “Trái tim của vị cô nương này, hẳn là đã từng bị kiếm khí gây thương tích, thế cho nên tâm mạch mười phần thì đã bị tổn hại hết chín. Điều kỳ lạ, chính là ở chỗ này, nếu như là người bình thường, đã sớm chết, nhưng nàng thì vẫn còn sống.”

Diệp Mộ Phong hỏi thăm: “Ý ông tức là, nàng là bị bệnh cũ tái phát sao?”

“Hẳn là. Theo ta thấy lúc đó vị đại phu kia cực kỳ cao minh, cho nên mới có thể dùng một phương pháp vô cùng khéo léo để kéo dài sinh mệnh cho nàng, đáng tiếc nàng chẳng những không tĩnh tâm dưỡng tính, ngược lại nổi giận, cho nên khí huyết công tâm, cuối cùng mới chống đỡ không nổi. Có thể sống được hay không, ta thật sự cũng không biết.”

Cố Vũ Thành và Diệp Mộ Phong nhìn nhau – thì ra nàng đúng là một thần y.

Tiễn vị đại phu tỏ vẻ đã bó tay ra về, Cố Vũ Thành mới vén rèm đi vào nội thất, cẩn thận đánh giá Tiền Tụy Ngọc trên giường bệnh, cảm thấy nàng lúc hôn mê trông cực kỳ đáng yêu. Kỳ lạ, vì sao trước đây hắn không phát hiện điểm này nhỉ?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại, Diệp Mộ Phong cũng đi vào, Cố Vũ Thành hiếu kỳ hỏi: “Ta đã từng được nghe chuyện cũ của ba nữ nhi Tiền gia, lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ nhớ được nhũ mẫu nói đó là gia đình tụ tập tất cả linh khí trong thiên hạ, ba nữ nhi ai ai cũng thông minh xinh đẹp. Không ngờ ta lại có thể tình cờ gặp được một người, chỉ là…sao nàng lại trở thành bộ dạng như hiện tại chứ?”

Diệp Mộ Phong khẽ thở dài: “Trên đời này, chuyện không như ý đã hết tám chín phần mười rồi.”

“Nàng năm đó, là như thế nào?”

“Năm đó…” Tầm mắt Diệp Mộ Phong chuyển về phía bầu trời ngoài cứ sổ, phóng ra rất xa: “Năm đó nàng là kỳ nữ trong lòng ta! Không chỉ tài học hơn người, hơn nữa tính cách lại như lửa vậy, vì người trong lòng, dám cùng người nhà đoạn tuyệt, vứt bỏ vinh hoa phú quý, sống nơi đầu đường xó chợ với hắn. Từ xưa đến nay, có mấy người may mắn có được một tri tâm, bạc đầu cũng không rời không bỏ? n Tang thật may mắn, lại gặp được một vị hồng nhan tri kỷ như vậy…”

Ngoài mành vải, Công tử vốn định đi vào nghe thấy lời y nói, chàng ngồi yên trên xe lăn, không nhúc nhích. Một lúc sau, bỗng nhiên chàng quay đầu, không nói lời nào mà rời khỏi.

Ngày về hoàng hôn, ánh nắng đằng chân trời như gấm vóc, ráng hồng tầng tầng lớp lớp, trông cực kỳ chói lọi.

Chàng dường như nghe thấy một người đang hỏi mình: “Ngươi có thể nhìn ra đây là cái gì sao?”

Sau đó một đáp án rất tự nhiên xuất hiện trong đầu chàng: “Đây là ‘Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc’.”

Vì sao…Vì sao lại như vậy?

Công tử cúi gập người, vùi đầu vào trên hai đùi.

***

“Tiểu thư, đến nơi rồi.”

Một bàn tay nhấc màn xe lên, thế giới vốn tối tăm khôn cùng lại tràn ngập ánh sáng, chung quanh khung cảnh toàn là trúc xanh, xanh biếc mát mẻ.

Nàng cảm thấy dường như mình đang mượn thể xác của một ai đó, sau đó bước chân vào một câu chuyện cổ tích, trong câu chuyện ấy, thiếu nữ tên Tiền Tụy Ngọc kia thanh xuân tươi trẻ, trên khóe mắt chân mày đều tràn đầy vẻ kiêu ngạo bức người –

“Tiểu thư, đã đến rồi ạ.” Hai thị tỳ Lâm Uyên, Tiễn Ngư nhảy xuống xe rước, sau đó mới xoay người lại đỡ tiểu thư xuống.

Tiền Tụy Ngọc đánh giá cảnh sắc bên ngoài, chỉ thấy một căn nhà cỏ thấp thoáng trong rừng trúc, rất sạch sẽ, cũng rất sơ sài, “Chính là nơi này sao?”

“Đúng ạ, bọn tiểu Lục đã tìm đến ba ngày, mới biết được trước mắt hắn đang ở nơi này đấy ạ.”

Tiền Tụy Ngọc xuống xe: “Các em ở đây chờ ta, để tự ta đi vào.”

Nàng đi đến trước căn nhà cỏ, cửa sổ đang mở, bên trong lại không có bóng người. Kỳ lạ, người ấy đi đâu rồi?

Sau nhà lờ mờ truyền đến tiếng nước chảy, nàng vòng qua bên hông nhà đi ra sau khoảng hai ba trượng, mới thấy rõ ở đây có một cái hồ, mà người nàng muốn tìm thì lại đang ngồi trên bờ đá thả câu.

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên người hắn, nhuộm mái tóc hắn thành một màu vàng. Tiền Tụy Ngọc nhìn sườn mặt hắn, bất chợt phát hiện gã thư sinh vốn đáng ghét này lại tuấn mỹ như vậy, gió nhẹ lướt qua quần áo hắn, ôn hòa tĩnh lặng như ngọc.

Lúc này chiếc phao trên mặt nước thoáng động, mắt n Tang sáng lên, lập tức giật cần câu, trên dây câu dài là một con cá dài nửa thước[24].

[24] thước: 1 thước = bằng 1/3m.

“Xem ra hôm nay vận khí không tệ. Cô có lộc ăn rồi.” Hắn nói, xoay người lại, không chút nào tỏ ra ngoài ý muốn vì chuyện tại sao nàng lại có mặt ở đây, “Có biết nướng cá không?”

“Hả?”

“Thử một lần xem?” Giọng của hắn tràn ngập dụ hoặc, thế là nàng nhíu mày đáp: “Được.”

Thời gian cạn một chén trà sau, một đống lửa được nổi lên, nàng theo chỉ dẫn của hắn xâu cá, ngọn lửa liếm lấy thân cá, không lâu sau liền tỏa ra mùi thơm mê người.

“Không tệ.”

“Đó là đương nhiên.” Tiền Tụy Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu, đáp xong mới giật mình – nàng làm sao thế này? Dĩ nhiên lại ngoan ngoãn nghe lệnh của một tên đã từng khiến nàng bẽ mặt nhận thua trước cái nhìn chòng chọc của người ta! Chỉ thoáng thất thần trong chốc lát, dưới mũi đã truyền đến mùi khét, nàng cúi đầu nhìn, a, thôi chết, cá cháy rồi!

Nàng liên tục nhảy dựng lên, tay cầm nhánh cây, con cá đen thui như đang cười nhạo câu nói khi nãy của nàng, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt n Tang cười như không cười.

Nàng chán nản cắn môi, xé thịt cá bị cháy cho vào miệng, nhíu mày, sau đó nuốt xuống, sau đó lại xé một miếng, nuốt xuống.

n Tang cảm thấy hứng thú nhìn cảnh này, chờ đến khi nàng ăn xong con cá mới nhởn nhơ nói: “Thật ra cô có thể ném đi không cần ăn.”

Nàng trầm mặc đáp: “Trước giờ ta vốn không hề trốn tránh lỗi lầm của mình, đây là do ta sai, thì ta phải gánh vác hậu quả.”

Mắt n Tang sáng rực lên, nhưng giọng nói vẫn lờ đờ uể oải, “Ném môt con cá nướng cháy chẳng có gì là tổn thất cả.”

“Ta ăn nó, là để nhắc nhở cho bản thân nhớ rõ lần sau không được tái phạm một sai lầm giống như thế nữa.”

n Tang chớp mắt hỏi: “Nếu như sai lầm ấy có hậu quả rất nghiêm trọng, cô căn bản không thể đảm đương nổi thì sao?”

Nàng ngạc nhiên, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như, cô sinh ra vốn đã là một sai lầm, việc cô còn sống là lấy vô số mạng người làm cái giá, lưng cô đeo một cái sứ mạng lớn nhưng căn bản không có hy vọng để thực hiện, người bạn tốt nhất của cô phản bội lại cô --” n Tang nhìn nàng, chậm rãi nói, “Sai lầm như vậy, cô còn cho rằng mình có thể gánh vác được sao?”

Tiền Tụy Ngọc chăm chú nhìn tay mình, chốc sau, cười nói: “Đầu tiên, ta sinh ra không phải là sai lầm, cho dù ở trong nhà ta chỉ là người có cũng như không, cho dù bà nội không thích ta, nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không vì thế mà chấp nhận số phận, thừa nhận mình là một sai lầm, không nên sinh ra trên đời này. Tiếp theo, ta còn sống không phải lấy sinh mệnh người khác làm đại giới, nhưng lại ngưng kết từ rất nhiều khổ cực và trả giá của họ, họ dạy ta mặc áo, dạy ta biết chữ, nuôi ta lớn khôn, ấy chẳng phải là một loại đại giới hay sao? Lưng ta không mang sứ mạng nào cả, nhưng không có nghĩa là ta không có lý tưởng cần thực hiện, nhìn về ngoài sáng loáng vô hạn, ai lại biết bên trong là thứ gì? Cuối cùng…” Nàng bỗng nhiên dừng lại.

n Tang nhịn không được truy vấn: “Cuối cùng thế nào?”

Tiền Tụy Ngọc nhìn hắn chòng chọc, gằn từng chữ: “Ta không có bạn bè. Ngay cả cơ hội bị bạn bè phản bội cũng không có.”

Tiếng nước chảy xuôi, gió len qua rừng trúc kêu nhỏ, tiếng lửa đốt cành khô ‘lép bép’, đất trời đột nhiên tĩnh lặng.

Không biết trải qua bao lâu, n Tang bỗng nhiên lẩm bẩm: “Khách tới mang cô đơn, ta (lại) tặng thêm phiền lòng…”

Tiền Tụy Ngọc cả kinh, vừa định mở miệng, lại nghe hắn nói: “Xem ra ta người làm chủ nhà này, lại quên hỏi thăm khách nhân vì sao lại tới.”

“Ta…” Tiền Tụy Ngọc chưa lên tiếng thì mặt đã đỏ trước.

n Tang cảm thấy có chút kỳ lại. Khi mới gặp vị Tiền Nhị tiểu thư này tại Hồng lâu, nàng được thị tỳ vây quanh, bước xuống dưới lầu, một đôi mắt sâu thẳm tối tăm, lúc ấy trong lòng hắn lại có cảm giác sợ -- một đôi mắt như vậy! Ngạo khí phảng phất giữa hai hàng chân mày và bờ môi kiên quyết này so với đôi mắt ấy, liền trở thành thứ làm nền. Rõ ràng nó được thần tiên dùng loại bảo thạch tinh xảo nhất để tạo ra, góc cạnh bén nhọn lại lộng lẫy, tĩnh mịch lại lạnh lẽo như thế. Mà nay, đôi mắt ấy lại lưu chuyển sắc ngượng ngùng, vẻ bén nhọn hay lạnh lùng, kiêu ngạo đều biến mất không thấy, trong nháy mắt, hắn cơ hồ cho rằng nàng đến là để bày tỏ rằng nàng thích hắn.

Rất thú vị, rốt cục vị đại tiểu thư này nghĩ gì đây? Hắn dứt khoát ôm cánh tay thưởng thần thái dị thường này của nàng, lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

Tiền Tụy Ngọc đứng hồi lâu, liền quay người bước đi. Hửm? Chẳng lẽ nàng quyết định từ bỏ sao? Vừa mới nghĩ như vậy, lại thấy nàng cầm một cái bọc đi đến, đôi tay khẽ run đưa đến trước mặt hắn, “Ta… ta muốn mời ngươi giúp ta nhìn xem cái này.”

n Tang hiếu kỳ mở bọc bằng tơ lụa ra, phát hiện bên trong là một chồng giấy, nét chữ trên giấy tú lệ tao nhã, được viết ngay ngắn nắn nót, cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn lại giương mắt nhìn nàng, phát hiện đầu nàng rủ xuống, bên tai đỏ bừng, bày ra bộ dáng chờ được thỉnh giáo. Vị Tiền Nhị tiểu thư này, một khi trở thành mọt sách, liền đối với người khác, thật là… dễ thương ghê!

Có thể là do thời gian nhìn chăm chú hơi lâu, Tiền Tụy Ngọc chờ mỏi mòn không thấy hắn nói chuyện, liền ngẩng đầu lên, thấy hắn không nhìn giấy mà là nhìn mình, lập tức cáu, “Không đồng ý thì thôi!”

Nói xong liền giật lấy bản thảo trong tay hắn.

n Tang thuận thế đè nhẹ tay nàng lại nói, “Đợi đã, ta đâu có nói không đồng ý chứ.”

Tiền Tụy Ngọc ngừng lại, rút tay mình về. n Tang cười cười, khoanh chân ngồi trên tảng đá, lật đến trang thứ hai, trên đó là ba chữ ‘Ngọc Thạch án’ được viết bằng nét mực đỏ, bên dưới có lời dẫn –

“Biện túy thâm duyên thiển, chẩm kham bỉ mục từ?”

Hắn không có biểu tình gì lật đến trang thứ ba. Cứ vậy một người ngồi trên mặt đá đọc, một đứng bên cạnh chờ đợi, người đọc rất nghiêm túc, người đợi lại thấp thỏm bất an, tầm mắt đi tới đi lui, chỉ là không dám nhìn tới hắn.

Bản thảo tuy lớn, chữ lại không nhiều, bởi vậy chỉ tốn thời gian nửa nén hương đã đọc xong, n Tang lật lại trang đầu, lần này đọc lại lần thứ hai nhanh như gió, sau đó trầm mặc không nói.

Rốt cục Tiền Tụy Ngọc ngoái đầu lại nhìn hắn, khẩn trương hỏi: “Ra sao?”

n Tang đem bản thảo trả lại cho nàng, vỗ vỗ áo đứng dậy, “Phượng Hoàng đài là do cô viết?”

Tiền Tụy Ngọc hơi kinh ngạc, “Sao ngươi lại biết?” Đây là một bí mật, ngoại trừ những người đặc biệt, thì những người khác đều không biết được. Bộ sách ấy từ sau khi phát hành thì nhận được nhiều lời khen chê khác nhau, người thì tung hô lên trời, người thì hạ thấp đến không còn gì để nói. Gã n Tang này, vì sao hắn lại biết được?

Trong lúc nàng còn đờ đẫn, n Tang đi đến bờ ao, nhặt lên mấy cục đá ném ra xa, chậm rãi nói: “Phượng Hoàng đài là một bộ sách tốt.”

Nghe thấy câu nhận xét của hắn, mắt Tiền Tụy Ngọc sáng lên, bờ môi nở nụ cười tươi, đang định khiêm nhường mấy câu, ai ngờ hắn lại tiếp tục nói: “Nếu như không có Phượng Hoàng đài, Ngọc Thạch án có thể tranh phong thái trong chốc lát.”

Tiền Tụy Ngọc không giải thích được hỏi lại: “Nghĩa là sao?”

n Tang xoay người nhìn về phía nàng đáp: “Có Phượng Hoàng đài, Ngọc Thạch án không hề có ý nghĩa gì cả. Cô chỉ là lặp lại, lặp lại câu chuyện trước đó, tư tưởng trước đó và cách hành văn trước đó mà thôi.”

Sắc mặt Tiền Tụy Ngọc đột biến, n Tang lại tiếp tục: “Nếu cô cảm thấy lời ta nói không đúng, có thể phản bác.”

Tiền Tụy Ngọc đứng im một hồi lâu, đột nhiên lao tới bờ ao, xé nát bản thảo trên tay, ném vào trong nước, có mấy mảnh bay theo gió rơi trên đá, nàng liền dùng chân hung hăng giẫm lên, n Tang nhìn hành vi tùy hứng của nàng, cũng không ngăn cả, tầm mắt nhưng lại có chút suy nghĩ.

Rốt cục Tiền Tụy Ngọc ngừng lại, hơi thở nhè nhẹ, nhìn trên giấy nát, bộ dáng như vẫn còn chưa thỏa mãn.

n Tang nhún vai, đang định mở miệng, nàng bỗng nhiên nghiêng đầu xang nơi khác nói: “Ngươi nói đúng!”

“Cái gì?”

“Ngươi nói đều đúng cả!”

n Tang ngậm cười hỏi: “Thì sao?”

“Ta không cần thứ bắt chước lại.”

“Cho nên cô hủy nó, để bản thân có thể nhớ kỹ lần sau không được lặp lại loại sai lầm này một lần nữa?” Tính cách này thực sự cực đoan. Chẳng qua, hắn thế nhưng lại cảm thấy rất thích.

Tiền Tụy Ngọc nâng mi trừng mắt một hồi, mới gục đầu xuống nói thầm: “Cảm ơn…”

“Cô nói cái gì? Ta không có nghe thấy.” n Tang chớp chớp mắt.

“Ngươi!” Tiền Tụy Ngọc nhất thời tức giận, vừa mới định nói lại, n Tang đột nhiên lại vươn tay ôm lấy eo nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, liền nghe thấy ‘bùm’ một tiếng, hắn ôm nàng nhảy vào trong hồ!

Trong nhất thời trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới đều là nước, muốn đem người sống cắn nuốt, nàng mở miệng giãy dụa, kết quả chính là dòng nước lạnh lẽo trong nháy mắt ùa vào mũi họng. Xong rồi, Tiền Tụy Ngọc nghĩ, nàng có chỗ nào đắc tội với hắn, hắn lại muốn dìm nàng chết tươi.

n Tang mang theo nàng bơi rất nhanh trong nước, trong nước một màu xanh ngọc bích, hắn rẽ rong, lộ ra một cánh cửa ngầm rộng ba thước vuông, sau đó nhấn vào cơ quan, mở cửa bơi vào trong.

Bên trong là một hành lang ngoằn ngoèo, cuối hành lang có một cánh cửa, hắn mở cửa từ bên trái, bên trong có khoảng trống, là một cái động đá không nhỏ.

Đến đây thì mực nước đã giảm bớt, n Tang mang Tiền Tụy Ngọc lên giường đá – thì ra nàng không biết bơi! Nhưng mà may là động tác của hắn nhanh nhẹn, bởi vậy Tiền Nhị tiểu thư cũng uống không bao nhiêu nước.

Hắn châm nến trên bàn, ánh đèn chiếu sáng, Tiền Tụy Ngọc liền tỉnh lại, nhìn hắn xong lại nhìn xung quanh, nàng kinh ngạc bật dậy, “Đây là đâu?”

“Cô có từng nghe câu ‘Thỏ khôn có đến ba hang chưa’?” n Tang tuy đang trả lời vấn đề của nàng, nhưng người thì đi tới một góc lấy ra một chiếc rương, theo động tác của hắn mùi máu tươi lờ mờ lan ra động đá. Lúc này Tiền Tụy Ngọc mới để ý thấy trên y phục của hắn có một lỗ hổng khá lớn, “Ngươi bị thương?”

“Ừ.”

Nàng rất nhanh liền lĩnh ngộ được chuyện gì vừa mới xảy ra, có phải là do có người đánh lén, cho nên hắn mới mang theo nàng nhảy xuống hồ chạy trốn? Nàng bước tới, thấy hắn lấy từ trong rương ra một lọ thuốc, liền nói: “Để ta đi.”

n Tang kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi biết y thuật?”

“Một chút. Tiểu muội Bảo nhi tính tình bướng bỉnh, thương khiến mình mẩy bị thương, không dám để bà nội biết, liền lén chạy đến chỗ ta để ta giúp muội ấy băng bó, dần dần, cũng học được ít nhiều.” Tiền Tụy Ngọc đè nhẹ bờ vai của hắn để hắn ngồi xuống, tiện cho việc mình giúp hắn chữa thương.

Nói cũng kỳ quái, rõ ràng thiếu nữ này không biết võ công, trên tay nửa điểm khí lực cũng không có, nhưng bị nàng ấn nhẹ một cái như vậy, n Tang liền cảm thấy xương cả người như nhũn ra. Hắn nghĩ, việc này có bao nhiêu đáng sợ, nếu nàng là kẻ địch mà giờ phút này muốn giết hắn, hẳn hắn sẽ không có chút sức lực nào để mà kháng cự rồi.

Chẳng qua đương nhiên nàng chẳng phải kẻ địch của hắn, nàng cầm đao nhỏ cũng không phải vì muốn giết hắn, mà là cắt áo hắn để kiểm tra miệng vết thương, “Miệng vết thương dài ba tấc bảy phân, hẹp mà sâu, không có độc.”

n Tang gật gật đầu, “Là Đoạn mệnh tác của Phi ưng thần bộ, trên đó có một lưỡi câu.”

Tiền Tụy Ngọc kinh ngạc, “Bộ khoái[25]?” Ý thức nguy cơ đột nhiên trào lên trong lòng, vốn dĩ nàng chẳng hề hiểu rõ nam nhân trước mắt này. Nàng chỉ biết hắn là một thư sinh, rất đáng ghét, nghèo rớt mồng tơi chạy đến ăn chầu uống chực ở Hồng lâu của nàng, lại sống trong một ngôi nhà cỏ trên núi.

[25] Bộ khoái: Sai dịch; người bắt giam; viên chức chuyên giúp phát trát đòi và lệnh bắt giữ; lính bắt giặc cướp (Theo convert)

Nhưng mà, giải thích sao về việc một người có tài như vậy lại lưu lạc đến cảnh ngộ như thế này? Lại giải thích như thế nào về việc có bí mật dưới đáy Bích hồ này? Phàm là kẻ ẩn nhẫn đều có mưu đồ, vậy còn hắn, định mưu đồ cái gì?

Tuy rằng hắn không quay đầu, nhưng lại giống như biết được ý nghĩ của nàng, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi sợ hãi?”

Tiền Tụy Ngọc ngẩn ra, tiện đà phát hiện tay mình cầm băng gạc đang ngừng giữa không trung, liền tiếp tục, nhưng n Tang lại đẩy tay nàng đứng lên.

Bài xích rõ ràng như vậy, không có sự cương quyết phóng đãng như khi ở Hồng lâu, không có sự tinh tế, kiên nhẫn và tỉ mỉ khi nướng cá, không có sự nghiêm túc thành khẩn khi luận văn. Trên mặt hắn bỗng nhiên biểu hiện sự lạnh lùng cùng khinh thường, Tiền Tụy Ngọc cảm thấy lòng mình trầm xuống.

Một người như thế nào mới có thể có nhiều diện mạo đến vậy, ai mới thực sự là hắn?

Nàng vừa mới định biện giải, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, nơi này nhất định có lỗ thông gió, nếu không sao âm thanh nghe lại rõ ràng, tựa như kề sát bên tai như vậy?

Khóe môi n Tang thoáng hiện nụ cười lạnh, nhất thời cả người đều toát lên vị âm trầm, hắn đi đến cạnh cửa mở cửa ra, sau dó nhẹ điểm mũi chân, phi thân lên tường, dán sát lên trần nhà hệt như một con thằn lằn, động tác nối tiếp nhau vô thanh vô tức, nhanh nhẹn quỷ mị.

Tiền Tụy Ngọc hiểu rõ dụng ý của hắn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tiếng bước chân đã đến gần ngoài cửa, rồi dừng lại, chắc hẳn kẻ tới cũng là một người đa nghi.

Ám đạo kín đáo như vậy, lại để cửa rộng mở, hơn nữa bên trong có ánh đèn, rõ ràng chính là một loại cám dỗ.

Đối với cám dỗ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Nhưng mà, đối với cám dỗ, thông thường cũng không có mấy người kìm được.

Thế là Tiền Tụy Ngọc liền nhìn thấy một thỏi vào lăn vào từ ngoài cửa, sau sát sau đó là một bóng người, người ấy mắt vừa nhìn thấy nàng, liền nhất thời trừng lớn, kinh hô một tiếng.

Bên ngoài lập tức có người thứ hai lao vào, thăm hỏi: “Thế nào?”

Ánh sáng trắng đột nhiên xẹt qua, tia sáng quá mạnh khiến nàng nhịn không được mà nhíu mắt, chờ đến khi mở ra lại, tất cả đều đã thay đổi.

Người đầu tiên ngã xuống, người thứ hai đứng thẳng tại chỗ, một thanh trường kiếm để tại cổ họng gã, mà chuôi trường kiếm, lại nằm trong tay n Tang.

“Ngươi…” Người thứ hai nhìn n Tang rồi lại nhìn Tiền Tụy Ngọc, bộ dạng hoảng sợ đến cực điểm.

n Tâng không nói lời nào, mũi kiếm lướt qua, kẻ đó cũng ngã ầm xuống đất. Tiền Tụy Ngọc thấy vậy vươn tay bụm miệng lại.

n Tang lườm nàng một cái, “Rất sợ à?”

Nàng cắn môi dưới, thật lâu sau mới khàn khàn giọng hỏi: “Vì sao lại muốn giết người trước mặt ta?”

“Bởi vì nếu ta không giết hắn, hắn cũng sẽ giết ta.” Nụ cười lạnh trên bờ môi n Tang càng thêm sâu, ánh mắt nhìn nàng cũng nhiều thêm mấy phần ác ý.

Tiền Tụy Ngọc đem băng gạc trong tay hung hăng ném một cái, n Tang thu hết mọi cử động của nàng vào mắt, sau đó thản nhiên hỏi: “Có phải là cô bắt đầu hối hận vì đã tự tìm đến ta? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần cô quên hết những gì xảy ra hôm nay, tôi sẽ đưa cô trở về.”

Dường như nàng không nghe thấy, căng cổ họng hỏi lại lần nữa: “Vì sao lại muốn giết người trước mặt ta?”

Chân mày n Tang cau lại.

Tiền Tụy Ngọc tức giận nói: “Có phải ngươi cho rằng làm như vậy ta sẽ sợ hãi sao? Sẽ giống như người khác kinh hô chạy trốn, từ nay về sau sẽ run rẩy căm hận, mong mình chưa từng quen biết ngươi – đây là loại kết quả mà ngươi muốn sao?”

Ý cười trên khóe môi n Tang biến mất, hắn trầm giọng nói: “Cô nói cô tuyệt đối sẽ không phạm một sai lầm đến hai lần.”

“Nhưng đây là sai lầm sao?” Nàng bước mấy bước đi về phía hắn, “Ta đến gặp ngươi là một sai lầm à?”

“Đúng vậy.”

Hắn chém đinh chặt sắt đáp, nàng nghe vậy sắc mặt liền trắng nhợt, lớn tiếng nói: “Ngươi nói vậy, rõ ràng thời gian khi gặp ta lúc nãy ngươi rất vui vẻ!”

n Tang nhẹ nhàng cười, “Thật là tự mình đa tình.”

Huyết sắc trên mặt nàng lập tức thối lui, n Tang nhìn thẳng vào nàng, giọng nói băng lãnh, không mang theo chút tình cảm nào: “Tiền Nhị tiểu thư, cảm ơn cô đã coi trọng ta, tìm gặp riêng ta để đánh giá tác phẩm của cô, nhưng mà cô có biết ta là người như thế nào không?”

***

Cô có biết ta là người như thế nào không?

Cô có biết ta là người như thế nào không?

Thân thể đang run rẩy, nàng có thể cảm giác một cách rõ ràng, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Vì sao thế giới lại đột nhiên xoay vòng như vậy?

Nàng bị điên loạn, thần chí không rõ ràng.

Đợi cho đến khi lấy lại ý thức thì, hồ nước xanh trong, mật thất dưới lòng nước, còn có cả nam tử không ngừng biến hóa ấy, đều không còn.

Nàng nhìn thấy mình đang ở trong một khuê phòng tinh tế thanh lịch, lẳng lặng đứng, đối mặt với gương mặt nghiêm túc của lão phụ nhân, không rét mà run.

“Tụy Ngọc.” Nàng nghe thấy lão phụ nhân gọi nàng như vậy, “Ngươi có biết hắn là ai không?”

Hắn là ai hắn là ai, vì sao ai cũng hỏi nàng hắn là ai?

Hắn là ai quan trọng sao? Thực sự quan trọng như vậy sao?

Nàng nhìn lão phụ nhân trước mắt, cảm thấy bản thân mình như sắp ngạt thở.