Mộc Miên

Chương 9-1




Mục tiêu “người một nhà cả” mà mẹ Miên và dì An hướng tới diễn ra sớm hơn dự đoán, nhanh chóng trở thành sự kiện gây hoang mang nhất cho đến hiện nay đối với Miên.

Trong bữa cơm tối thân mật ở nhà anh, khi cả hai dì cháu đang cùng nhau vào bếp, Miên vĩnh viễn không thể quên đôi mắt tràn ngập mong chờ của dì An lúc nói rằng: “Dì xem ngày cho hai đứa rồi, ai cũng bảo giữa tháng sau là thời điểm thích hợp nhất, con thấy thế nào hả Miên?”

Miên nhìn dì một giây rồi lại cúi người tiếp tục trình bày đĩa nộm, thật sự trong giây lát không thể tiếp nhận được hết thông tin gì vừa truyền tải. Tới khi não bộ xử lý xong xuôi rồi mới giật mình hoảng hốt: “Xem ngày gì hả dì?”

“Thì là ngày ăn hỏi của hai đứa đó con.”

Ngẩn ra, dừng mọi thao tác nhìn người phụ nữ mình rất mực quý trọng, Miên tuyệt không muốn dấu cảm giác bị khủng bố lúc này.

“Có quá sớm không dì. Con với anh Quân…” – Miên mím môi cố tìm từ ngữ cho thích hợp – “vẫn còn đang ở giai đoạn tìm hiều nhau. Chuyện kết hôn bây giờ… con nghĩ con và anh ấy vẫn còn quá trẻ".

“Con cũng quá tuổi được kết hôn năm năm rồi Quân nhà dì thì đã gần ba mươi, còn sớm sủa gì nữa đâu, dì mong chờ lâu lắm rồi. Ngày trước còn lo hai đứa sẽ không hợp nhau, dì cũng không thể nào ép uổng được, ‘ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên’ phải không, giờ biết con cũng thích Quân nhà dì, mà nó thì nghiêm túc với con rõ ràng rồi. Còn gì nữa đâu mà con phải lăn tăn.”

Miên cười trừ, trong đầu có rất nhiều thứ muốn nói, rất nhiều cảm xúc muốn diễn đạt nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dì An thấy vậy cũng không làm khó cô, chỉ bảo Miên cứ suy nghĩ thêm, ngày dì đã xem cũng chỉ là xem mọi chuyện vẫn là ở cô và anh quyết định. Nhưng dì đã nói vậy rồi phản đối thì liệu có ổn. Miên suy đi tính lại vẫn thấy không thông, còn anh thế nào, anh có biết chuyện này không, anh nghĩ gì, anh thật sự muốn một đám cưới với cô sao, sớm thế này ư, có thỏa đáng không, anh thậm chí còn chưa từng đề cập đến chuyện hôn nhân với Miên nữa.

Bữa tối diễn ra trong không khí khá ngượng ngừng hoặc giả sự ngượng ngùng ấy chỉ bắt nguồn từ phía Miên mà thôi. Xong cơm tối anh đưa cô về nhà, Miên phát hiện cô đặc biệt thích không khí trong xe anh, thích cả… mùi hương nhè nhẹ từ anh nữa. Khổ cái ở trong trạng thái dễ chịu thì lại rất dễ buồn ngủ, lúc hai mí mắt Miên chuẩn bị chập lại làm một thì anh lên tiếng.

“Em có chuyện gì muốn nói với anh hả Miên?”

“Không có gì đâu ạ, mà cũng không hẳn. Em cũng không biết nữa.”

Anh đưa tay xoa má cô, mắt vẫn nhìn về phía trước “Vậy rốt cuộc là có hay không?”

Miên lắc đầu “Dạ không có gì.”

“Mẹ nói chuyện gì với em à?”

“Dì An chỉ bảo dì rất vui vì thấy anh với em có… ưm… có tình cảm với nhau. Dì rất mong đợi.”

Anh dừng xe quay sang nhìn cô. Miên mím môi, bao nhiêu tâm trạng phức tạp cuối cùng lại chỉ thốt ra được một câu trả lời không liên quan.

“Mẹ rất mong đợi chuyện gì?”

Miên cúi đầu, bàn tay tiếp tục vọc vạch ngón trỏ của anh, trong đầu thầm niệm chú, dì An trông đợi gì anh phải là người biết rõ nhất sao anh hỏi em, anh cố tình làm khó em. Hừm.

Quân mỉm cười, đưa tay sang ôm trọn lấy Miên, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói tiếp tục du dương dụ hoặc.

“Mẹ mong đợi còn em có mong đợi không?”