Đánh giá: 7.7/10 từ 17 lượt
“Cậu ta có thích con không?”
“Con cũng không biết.”
“Sao lại không biết? Thế nó có chủ động nhắn tin gọi điện cho con không? Có rủ con đi chơi đi xem phim hay đi ăn gì không?”
“Thỉnh thoảng có chủ động nhắn tin nhưng vì anh có việc, còn chuyện rủ đi ăn thì dì An mời nên anh chỉ chuyển lời thôi ạ.”
Miên sắp đồ ăn ra bàn lấy bát đũa rồi rút điện nồi cơm, chợt cảm giác không khí phía sau cứ quánh lại khó hiểu, bèn quay nhìn mẹ, thấy mẹ cũng đang nhìn cô chằm chằm.
“Mẹ, sao thế ạ?”
“Chuyện của mình mà chị nói cứ như chuyện người dưng.”
“Biết làm sao được ạ. Chuyện tình cảm nhạt nhẽo của con gái mẹ chỉ có vậy mà thôi.” – Miên giả vờ sầu não.
“Chỉ lo chuyện thiên hạ là rành. Chuyện tình cảm trên lý thuyết thì mình nên để con trai chủ động mà thấy nó tốt quá thì chủ động tiến tới đi, không lại lỡ cơ hội.” – Mẹ đưa cho cô một trái táo xanh.
Miên nhận lấy, khóe môi cong cong: “À à, mẹ lại còn dạy con gái mẹ chủ động cầm cưa, chủ động bày tỏ tình cảm.”
Mẹ mắng: “Bậy, mẹ bày chị thế bao giờ, mẹ chỉ bảo chị chủ động một tí, còn chị phải làm thế nào để người ta chờ không được nói thích chị chứ.”
Miên mắt tròn xoe: “Mẹ có cách nào hay chỉ con đi.”
Đang giai đoạn nước sôi lửa bỏng thì ba với em từ ngoài phòng khách vào, Miên thấy mẹ buông một câu khiến toàn thân cô đông cứng:
“Chuyện hạnh phúc của chị chứ có phải của mẹ đâu mà mẹ phải chỉ.”
Miên gật gật nghĩ thầm “Mẹ, mẹ là số một rồi, cấm có ai số hai được”.
Đôi lời muốn nói: "Mộc Miên" là truyện dài mình viết suốt trong hai năm, truyện khá nhẹ nhàng tình cảm, không ngược. Mong các bạn sẽ thích và ủng hộ.
Bình luận truyện