Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 45: 45: Bại Lộ Thân Phận





Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
“Nếu ngươi không thích ta cũng không nên nói bản thân mình như vậy.” Địch Diệp Phi nghe thấy lời này, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét.

Hạ Mục Lan không hiểu tại sao mình chỉ tự đánh trống lảng mấy câu mà lại khiến Địch Diệp Phi thái độ với cô như thế.

Có trời biết cô không hề ngầm ám chỉ tiêu chuẩn của hắn quá cao, chỉ biết bắt bẻ người khác.
Trong suy nghĩ của Hạ Mục Lan, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thành đạt mà ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi vẫn chưa kết hôn là chuyện quá bình thường, không ít đồng nghiệp trước đây của cô gần bốn mươi vẫn chưa kết hôn kia kìa.

Cô nói đùa theo thói quen đến từ hiện đại mà quên mất cái tên này từ đầu đến chân là người cổ đại 100%.
Hạ Mục Lan cũng chẳng hiểu rốt cuộc Địch Diệp Phi tức giận vì cái gì.

“Tối nay ta ngủ ở đâu?”
Địch Diệp Phi từ bỏ không thảo luận với Hạ Mục Lan về chuyện “xứng hay không xứng” nữa mà ngược lại đổi thành vấn đề đầy thực tế.

“Nhà ta bên kia chỉ có một gian phòng cho khách đã để hai đứa nhóc kia dùng rồi.” Hạ Mục Lan hơi khó xử, “Cũng không thể để ngươi ở lại căn phòng nào chưa được dọn dẹp, ta nhớ ngươi rất thích gọn gàng sạch sẽ….”
“Thôi, ngươi cứ nghỉ lại trong phòng của ta vậy!”
“…..” Đôi mắt Địch Diệp Phi bỗng nhiên có thần hẳn lên, “Nghỉ lại trong phòng ngươi?”
“Ừm, giờ ngươi đã là Trấn tây Tướng quân, ở chỗ khác cũng không quá thích hợp.” Hạ Mục Lan nghĩ là làm ngay, cô đứng dậy chuẩn bị ra ngoài dọn dẹp, “Ta đi trải đệm và miếng lót giường mới.”
“Không cần phiền phức như vậy, ta tới bất ngờ mà.” Địch Diệp Phi huơ tay một cái đã bắt được cánh tay Hạ Mục Lan.

“Hả?”
“Không cần đổi, cứ để như vậy….

mà ngủ đi.

Dù có đơn sơ thế nào đi nữa cũng còn hơn lúc chúng ta hành quân.”
Ngẫm lại dường như cũng có đạo lý ấy nhỉ?
“Nếu đã thế, ta sẽ không lăn tăn gì nữa, buổi tối ta sẽ xách nước cho ngươi tắm gội tẩy trần, giống như trước đây vậy!” Hạ Mục Lan cười thoải mái, “Thế còn những gia tướng và thân binh kia của ngươi thì sao?”
“Bọn họ càng không để bụng đâu, có chỗ ngả lưng một đêm là được rồi.” Địch Diệp Phi cố đè nén gợn sóng đang dâng lên từ đáy lòng, “Cả đám có mang theo đệm da và chăn nhung hết rồi, ngươi đừng quá nhọc lòng.”
“Thế….

Bên này của ta còn hai gian phòng không có giường, chỉ có ghế đệm, để ta dẫn bọn họ đến đó sắp xếp một chút.”
*
Hạ Mục Lan bày ra bộ dáng chủ nhà, hướng dẫn cho một đám thân binh thị vệ vào nhà Hoa Mộc Lan.

Vì đây là kiểu nhà ngói truyền thống nên mỗi gian phòng cách nhau rất gần, kết cấu vô cùng chặt chẽ.

Địch Diệp Phi nhìn Hạ Mục Lan sắp xếp đàng hoàng cho từng người một, lại nói rõ trước nhà sau nhà chỗ nào là nhà xí chỗ nào là chuồng ngựa, có những ai ở cách vách kế bên thì hắn nhíu mày, ra lệnh cho thân binh: “Dù sao chúng ta đang ở nhờ nhà người khác, buổi tối không có việc gì thì đừng di chuyển lung tung, cũng không được đi đâu hết!”
“Rõ!”
“Ngươi quá nghiêm khắc rồi đấy!” Hạ Mục Lan cười khẽ, “Thả lỏng chút đi, đây là nhà ta, không phải quân doanh.

Ngươi cứ coi như hiện tại đang nghỉ phép ở nhà, tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Địch Diệp Phi nghe Hạ Mục Lan nói xong, khuôn mặt nở một nụ cười động lòng người.

“Ừm, ta biết rồi.”
Địch Diệp Phi đến tìm Hạ Mục Lan đa phần vì muốn nói một chút về thế cục trong triều và một số biến động trong quân đội sau khi nàng nghỉ hưu.

Không giống như Hoa Mộc Lan chỉ theo quân chinh phạt khắp nơi, Địch Diệp Phi đã ở bên cạnh Hoàng đế nhiều năm nên tích lũy được nguồn nhân mạch phong phú, vừa nghe hắn nói, rất nhiều chuyện Hạ Mục Lan không biết bỗng nhiên hiểu thật rõ ràng.

“Cho nên Hạ Tướng quân không phải về hưu vì chân bị thương mà là vì hiện tại thế lực người Hán trong quân đội quá lớn, các quân đoàn Lục Trấn phương Bắc cố tình chèn ép? Bệ hạ mặc kệ ư?” Hạ Mục Lan trợn to hai mắt.

Hạ Hồng trụ ở Hữu quân một phát suốt mười lăm năm, vẫn luôn là Trấn quân Tướng quân, công lao tuy nhiều nhưng lên chức rất chậm, bổng lộc dù cao nhưng phẩm cấp lại thấp, giờ Địch Diệp Phi còn bảo ông ấy cởi giáp về hưu vì có nguyên nhân khác?
“Người Hán quản lý triều đình, người Tiên Ti quản lý ba mươi sáu bộ và quân đội, đây chính là một loại ước định.

Hạ Hồng thăng chức không thể thăng chức nên về vườn cũng là chuyện bình thường, huống chi ông ấy lại chẳng phải là một vị Tướng có dã tâm.” Đối với vị cấp trên cũ này, Địch Diệp Phi cũng thổn thức không ít.

“Ngươi về hưu sớm cũng đúng.

Nếu thật sự nhậm chức Thượng thư lang, ở Kinh thành ngươi sẽ bị gặm cho chẳng còn mảnh xương nào.”
“Hơ….”
Hạ Mục Lan không ngờ Địch Diệp Phi lại đánh giá khả năng chính trị của Hoa Mộc Lan thấp đến như vậy.

*
Địch Diệp Phi ở Hoa gia cũng xem như thoải mái, ngoại trừ Hoa tiểu đệ mấy lần nhìn hắn đến sững sờ, suýt chút va vào tường, sau khi bị Phòng thị nhéo lỗ tai kéo vào nhà bếp, Hoa tiểu đệ đã hoàn toàn nhận thức được hành vi ấy là sai trái.

Trước khi bị nhấn đầu vào thau nước ấm, cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng đã cam đoan sẽ không ló mặt vào những lúc vị Tướng quân kia xuất hiện để tránh phải mất mặt.

Tuy mẹ Hoa cũng cảm thấy vị nam Tướng quân này đẹp như vũ cơ Tây Vực trong truyền thuyết nhưng sát khí trên người hắn quá nặng, ngược lại khiến bà không thể ôm lòng khinh thường.

Sau khi uống không ít rượu với hắn, cha Hoa đã rất thưởng thức người chiến hữu cùng đơn vị với con gái ông, thậm chí còn tò mò hỏi không ít chuyện xưa khi họ còn trong quân.


“Năm đó….

Ta thích chạy lòng vòng trong lều mà không mặc quần áo.” Không biết vì sao, Địch Diệp Phi lại bất ngờ thốt lên một câu như vậy, “Cho nên sau khi biết Hoa Mộc Lan là nữ, mấy ngày liền ta đều không dám ra ngoài gặp ai.”
“Thật sự là quá hổ thẹn.”
Lời Địch Diệp Phi khiến trong phòng ai cũng câm nín.

A Đan Trác đã bắt đầu điên cuồng tưởng tượng lúc phụ thân mình năm xưa cởi truồng chạy lòng vòng có bị Hoa A di nhìn thấy hay không, Hạ Quang thì lại che miệng cố sức nuốt ngụm canh xuống cổ.

“Yên tâm đi, ta chưa từng nhìn kỹ quá đâu….” Sau khi hồi tưởng, Hạ Mục Lan nói một cách thành thật, “Làn da trắng của ngươi quá là chói mắt, Mộc Lan tự ti.”
Địch Diệp Phi bị Hạ Mục Lan nói thế làm cho nghẹn họng há hốc mồm ngay tại chỗ.

Hạ Quang cúi đầu gặm miệng bát canh.

“Ha ha, là lão già này không tốt, nhắc chi tới mấy chuyện này.

Chúng ta nói chuyện khác.

Hiện giờ Địch Tướng quân đã có vợ con gì chưa?” Cha Hoa cười tủm tỉm hỏi.

“Vãn bối mất vợ từ lâu, mấy năm này liên tục đi theo Bệ hạ chinh phạt không ngừng nên không có thời gian suy xét chuyện chung thân đại sự, giờ vẫn đang cô độc một mình.”
“A….

Không có con nhỏ à.” Cha Hoa cố nén chút tâm tư kia của mình xuống đáy lòng.

Ông vẫn không nên bận tâm cho Mộc Lan về chuyện này thì hơn.

Ánh mắt Địch Diệp Phi bỗng trở nên hơi âm u.

Hắn sao lại có thể quên….
A Đan Trác là một đứa bé siêng năng, ăn cơm chiều xong liền đến nhà bếp phụ giúp.

Tuy Hạ Quang không giúp đỡ làm việc nhà nhưng cậu biết túi hạt châu kia của mình đủ cho Hoa gia ăn trong mười năm nên cũng không bất an gì.

Địch Diệp Phi là khách ở xa tới nên không ai dám kêu hắn làm gì, lại thêm hắn mang theo người hầu, tuy nhóm người hầu không dùng cơm cùng bọn họ nhưng sửa soạn chỉnh lý lại cũng là một phiền phức, Hạ Mục Lan nghĩ nghĩ bèn dẫn hắn đến sân sau, dắt Tia Chớp ra khỏi chuồng, dẫn ngựa đi rong cùng hắn để tránh cho người trong nhà mất tự nhiên.

Lâu lắm rồi, Địch Diệp Phi không sống cuộc sống thế này nên còn không quen hơn cả Hoa Mộc Lan khi vừa nghỉ hưu, có thể tránh đi người nhà họ Hoa mà ra ngoài một mình hít thở không khí, hắn tất nhiên vô cùng vui vẻ.

Đến khi sắc trời sụp tối, Hạ Mục Lan khiêng thùng tắm ra ngoài trong ánh mắt khiếp sợ của nhóm người hầu cận Địch Diệp Phi, nàng cọ rửa trong ngoài sạch sẽ hết rồi mới để hắn dọn vào.

Lúc đầu Địch Diệp Phi không cảm thấy có gì kì lạ vì hồi hắn và Hoa Mộc Lan còn cùng đơn vị, hầu như toàn bộ tiểu đội đều đến nhờ nàng giúp đỡ trong chuyện tắm rửa.

Chỉ có điều một lát sau, hắn bỗng nhớ lại Hoa Mộc Lan đã công khai thân phận nữ nhi, mà nhóm người hầu của hắn lại chưa từng chứng kiến một thân bản lĩnh của nàng.

Cái đệt!
Bọn họ sẽ không cho là bản thân hắn không chịu làm mà sai khiến một người phụ nữ khiêng thùng tắm đi?
“Để ta tự làm được rồi.” Địch Diệp Phi vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi trước đám thuộc hạ, “Đưa cái thùng trong tay ngươi cho ta, ta tự khiêng vào phòng.”
“À.” Hạ Mục Lan cũng không miễn cưỡng, duỗi tay đưa thùng cho Địch mỹ nhân.

“Ngươi cẩn thận một chút, thùng nhà ta khá to….

Ấy….

Chậm thôi….”
Ào ào!
Lời còn chưa dứt, Địch Diệp Phi đã bị cái thùng chứa đầy nước làm cho lảo đảo về phía trước vài bước, chật vật đụng đầu vào mép thùng khiến hắn nhe răng trợn mắt.

“&*….

&%&¥! Nóng quá!!”
“Không sao chứ….” Hạ Mục Lan nâng Địch Diệp Phi đứng dậy từ dưới đất rồi kiểm tra thật kỹ cổ tay hắn, vẫn may là quần áo mùa đông rất dày, không bị thương tới cổ tay.

Dung nhan không bị hủy hoại là may mắn lắm rồi.

“Thôi, cứ để ta mang vào cho.

Mùa đông nước mau nguội lắm.”
Chừa chút mặt mũi cho hắn, nàng mới không nói ra sự thật “Để ngươi khiêng từng li từng tí tới trong phòng thì nước ấm đều biến thành nước lạnh hết rồi, còn tắm rửa gì được nữa” mà chỉ bất đắc dĩ nhìn nhìn mảnh sân bị đổ đầy nước ấm, vừa tiếc nuối lắc đầu vừa vào nhà bếp tiếp tục xách nước.

Đệ đệ nàng nấu nước vất vả, mỗi lần cũng chỉ nấu được có một thùng rưỡi thôi.


Để lại Địch Diệp Phi đứng chết trân trong sân, khuôn mặt hết xanh lại đỏ mà ngốc nghếch nhìn theo bóng dáng “Hoa Mộc Lan”.
“Tướng quân, cánh tay ngài không sao chứ ạ?” Một tùy tùng mạo hiểm, bất chấp khả năng sẽ bị ăn mắng chạy tới hỏi han cấp trên.

“Đúng vậy, Tướng quân, bằng không bọn thuộc hạ đi giúp Hoa Tướng quân xách nước?”
“Vậy các ngươi còn thừ người ra đó làm gì?” Địch Diệp Phi liếc nhìn bọn họ, “Các ngươi phải nên nhận lấy cái thùng lúc Hoa Tướng quân vừa mang ra mới đúng.”
‘Chẳng phải vì hết hồn hết vía nên cái gì cũng quên hết đấy sao!’
Một thân binh mặt ủ mày ê đi thẳng vào nhà bếp.

*
Buổi tối.

Cổ đại hầu như không có cuộc sống về đêm, tại cái nơi hè không có điều hoà, đông chẳng có máy sưởi như ở đây thì đại đa số mọi người đều lựa chọn dùng xong cơm chiều là lên giường ngủ, Hạ Mục Lan cũng quen với việc ngủ sớm dậy sớm, buổi tối khoảng chừng tám giờ là lên giường, buổi sáng trời chưa hừng đông đã thức, có cố ngủ nữa cũng không được.

Cái gì mà dậy từ lúc gà gáy, tất cả đều do bị buộc mà thành!
Sau khi hoàn tất việc tắm gội thay quần áo, Địch Diệp Phi dọn dẹp sạch sẽ phòng trong của Hạ Mục Lan xong rốt cuộc cũng chờ đến thời khắc khiến lòng người hãi hùng khiếp vía.

Là thời khắc đi ngủ.

Địch Diệp Phi ra ra vào vào giúp đỡ Hạ Mục Lan mang hết thùng gỗ và thau nước tới nhà kho, sắp xếp đồ vật chỉnh tề sạch sẽ như phòng ở thông thường xong rồi thì hắn cứ như bị điểm huyệt, một bước chân cuối cùng làm thế nào cũng không giơ ra nổi.

“Như vậy….

Có phải hơi không ổn hay không? Trước đây vì không biết, còn bây giờ đều đã biết ngươi là nữ nhi….”
“Ban ngày còn mới nói không chê.

Bên này của ta đúng thật là không có chỗ cho ngươi ngủ, bên kia thì có đệ muội ta, để ngươi nghỉ ngơi ở đó cũng không thích hợp.” Hạ Mục Lan cho rằng Địch Diệp Phi vẫn còn khách sáo nên hào sảng nở nụ cười, đưa một tay đẩy cửa ra còn một tay đẩy vai hắn, để hắn vào phòng.

“Ngươi cứ yên tâm tá túc lại chỗ này một đêm đi.”
Địch Diệp Phi không ngờ bản thân mình sắp đụng chuyện lại đột nhiên cuống cả lên nhưng giờ đã bị đẩy vào phòng, hắn cũng ỡm ờ chấp nhận.

Là nàng nhiệt tình mời ta.

Nữ tử Tiên Ti quả nhiên dám yêu dám hận.

Ta lại đánh không lại nàng.

“Ừm….

hình như không thiếu gì nữa cả.” Hạ Mục Lan vừa lòng nhìn lướt qua căn phòng.

Tuy Địch Diệp Phi khách khí nói không cần đổi đệm giường và gối mới nhưng sau khi ngẫm nghĩ, Hạ Mục Lan vẫn chạy tới phòng mẹ Hoa, hỏi bà lấy một cái gối chưa ai dùng.

Nhiều khi cô ngủ quá say bị chảy nước miếng, nếu “Hoa Mộc Lan” còn muốn giữ chút ấn tượng tốt với người bạn cũ này thì không thể để hắn nghiêng đầu qua, lỡ ngửi thấy mùi gì không nên ngửi.

Nếu không, hình tượng của thần tượng sẽ bị cô phá hủy hoàn toàn.

Trong ánh mắt sâu thẳm của Địch Diệp Phi, Hạ Mục Lan bước đến “cái ổ rơm” dưới đất, khom lưng xuống….
Chộp lấy một cái gối khác.

“Được rồi, cũng xem như đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi.

Ta đến phòng A gia ngủ đỡ một đêm.” Hạ Mục Lan mỉm cười ôm gối đầu, “Chúc ngươi có một đêm mộng đẹp nhá.”
Cô nói dứt lời liền thong thả ung dung bỏ đi dưới ánh mắt không thể tin của Địch Diệp Phi, lúc ra ngoài còn không quên chăm sóc mà đóng cửa giúp hắn.

Ôi, cô thật đúng là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc mà.

Nhường chính căn phòng và giường ngủ của mình cho bạn cũ, bản thân thì đến phòng bố mẹ ngủ dưới đất gì đó….
Cô đúng là quá biết săn sóc!
Ấy? Tiếng động gì thế nhỉ?
Sẽ không phải là Địch Diệp Phi té trong phòng, ngã lên bàn trà luôn đấy chứ?
*
Trong nhà chính Hoa gia.

Đêm khuya tĩnh lặng, không riêng gì cả phòng bên Hoa Mộc Lan không yên giấc mà cha Hoa mẹ Hoa cũng bởi vì vị khách khó lường của nữ nhi mà một lúc lâu vẫn không thể chợp mắt.

Thêm phần Hạ Mục Lan nhường nhà của mình cho Địch Diệp Phi, bản thân lại chạy tới ngủ trong nhà kề nên tất nhiên đáy lòng hai người cũng có chút ấm ức thay cho con mình.


Mấy người tới cửa làm khách kia, chẳng ai báo trước lấy một tiếng.

Tuy họ không phải lòng dạ hẹp hòi gì nhưng mấy người kia hành động như vậy đúng thật đã mang đến cho nhà họ không ít rắc rối.

“Mộc Lan à, sau này….

vị Trấn tây Tướng quân kia cũng ở lại lâu dài hay sao?”
Cả Phòng thị và Viên thị đều có lời than phiền trước mặt gia chủ Hoa gia nên ông cụ không thể không hỏi thêm vài câu.

Trong nhà vốn có sáu người, mặc dù cha Hoa đi đứng không tiện nhưng vẫn có thể làm ít chuyện lặt vặt, Hạ Mục Lan cũng giúp đỡ mấy chuyện nặng nhọc nhưng vì có Hoa tiểu đệ nên không phải làm thường xuyên.

Sau này Hạ Quang và A Đan Trác tới, cuộc sống lại thêm chút gánh nặng.

Càng khỏi phải nói đến Phòng thị đang có mang, không thể mệt nhọc quá mức.

Giờ Địch Diệp Phi lại dẫn theo năm, sáu người tới khiến Hoa gia chật chội hẳn lên như cái hồi mười bốn Vũ lâm quân tới cầu thân.

Rốt cuộc thì nhà ông chẳng phải giàu có gì, tuy có mấy căn phòng trống nhưng ngày thường không người ở, bị phủ bụi hay có mùi ẩm mốc cũng bình thường, không thể tiếp đãi nổi khách quý.
Nhóm người Vũ lâm quân là tự mình dựng lều còn mấy người này lại cứ thế mà vào ở, một hai ngày còn đỡ chứ nếu ở lâu dài thì lại phải quét dọn sửa soạn lại.

“Hẳn là không, sự vụ ở Tây Bắc bận rộn, Địch Diệp Phi không ở lâu được.” Đêm nay Hạ Mục Lan ngủ tại phòng cha mẹ Hoa, ở giữa chỉ ngăn bằng một tấm mành vải nên nói gì chỉ cần lớn tiếng một chút là bên kia sẽ nghe thấy ngay.

“Thế thì được, nếu không là không đủ lương thực cho mùa đông, mà giờ lại không tiện mua….”
Vào tháng Chạp, nhà nào cũng phải chuẩn bị đồ Tết nên vốn sẽ không ra ngoài.

“A gia đừng quá bận tâm, tự trong lòng con hiểu rõ.” Hạ Mục Lan thở dài.

Đối với việc sau khi xuyên không mà không gửi đồ cho nhà A Đan Trác theo thói quen, cũng không gửi thư cho chiến hữu khiến mọi người thi nhau tìm tới cửa, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Tuy cô đã kế thừa tất cả mọi thứ của Hoa Mộc Lan nhưng lại cố chấp không chịu thừa nhận mình là Hoa Mộc Lan, chỉ cẩn thận giữ gìn những mối quan hệ cũ và tài sản của nàng ấy.

Thế nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng không phải Hoa Mộc Lan, nếu đã không phải là ký ức của bản thân thì làm sao có được ấn tượng sâu sắc, nếu chẳng phải A Đan Trác và Địch Diệp Phi tới, cô cũng không biết nguyên chủ từng thường xuyên gửi đồ và gửi thư ra ngoài.

Lại nói, nếu Hoa Mộc Lan gửi đồ thì chắc chắn sẽ có người giúp nàng mang đi chứ?
Người đó là ai?
“A gia, cái người trước đây đưa thư đưa đồ đã bao lâu không tới vậ yạ?” Phần ký ức mơ hồ lẫn lộn nhất là trước khi Hạ Mục Lan xuyên đến nên cô đành phải xin giúp đỡ từ cha Hoa.

“Con muốn nói tới thằng nhóc họ Trần kia ư? Tính ra cũng phải nửa năm không thấy rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Cha Hoa được con gái nhắc nhở, lập tức nhớ đến vị Phó tướng của con gái mình trước đây, “Chẳng phải nói đang huấn luyện phủ binh ở Trần Quận phía Nam đấy sao? Hay là con có muốn nhờ người hỏi thăm?”
Hạ Mục Lan vừa định nói biết đi đâu tìm người hỏi thăm, bỗng nhiên lại nhớ đến bên ngoài còn một đám người tin tức linh thông kia.

Bầy cò trắng đó, dùng được thì dùng thôi.

***
Địch Diệp Phi từ chờ mong đến thất vọng, từ thất vọng đến thẹn quá thành giận, cái cảm giác ảo não và xấu hổ kia vốn không thể chia sẻ cùng ai.

Chỉ cần vừa nghĩ tới bao nhiêu chua xót ngọt bùi lúc ban ngày đều do bản thân mộng mơ tự suy đoán là hắn có xúc động muốn đập vỡ vách tường.

Muốn dùng đầu mà đập.

Hắn rõ ràng biết Hoa Mộc Lan không hề có chút ý tứ thăm dò ái muội nào.

Nàng vốn không xem bản thân mình là nữ!
Hoặc là nói, nàng vốn không xem hắn là nam!
Hiểu được điểm này khiến Địch Diệp Phi càng tức giận hơn.

Hắn tự mình giận mình nên trằn trọc trên giường, làm thế nào cũng ngủ không được.

Trong không gian vắng lặng như tờ, Địch Diệp Phi loáng thoáng nghe thấy tiếng động khẽ thật khẽ ở phòng sát bên, tiếp theo chính là tiếng bước chân rất nhẹ.

Địch Diệp Phi đã quen với loại thanh âm này tới mức không thể quen hơn.

Khi hắn còn làm Túc vệ bên cạnh Bệ hạ, tất cả những quý nhân hay lui tới đều mang kiểu ủng với phần đế làm từ da hưu mềm mại, khi đi sẽ không phát ra tiếng động nào như thế này.

Ngụy Đế là người không thích tiếng ồn, trong những lúc tập trung suy nghĩ, y rất ghét bị người khác cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, về lâu về dài, ngay cả cung nhân nào tiết kiệm được chút của cải cũng sẽ cố gắng tìm cách may vài đôi ủng da hưu.

Mấy lúc được nghỉ phép, Địch Diệp Phi cũng mang loại ủng này trong phủ Tướng quân của mình.

Tuy phần đế khá mỏng, không thích hợp cho mục đích di chuyển lâu dài nhưng nếu không cần phải bôn ba nhiều thì mang loại ủng này đúng là rất thoải mái.

Con cái nhà bình thường như A Đan Trác đương nhiên sẽ không mang kiểu ủng không bền kia, rốt cuộc là ai nửa đêm di chuyển như vậy, không cần nói cũng biết.

Địch Diệp Phi nhớ tới nốt ruồi nhỏ bên trên vành tai đứa bé kia bèn không khỏi nảy sinh nhiều suy đoán nguy hiểm, những suy đoán này khiến hắn không cách nào ngốc tại trong phòng, giả vờ như cái gì cũng không biết, thế là Địch Diệp Phi bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp, bắt đầu mang ủng, khoác thêm áo choàng lông cừu rồi ra ngoài.

Hạ Quang đi cũng không xa, Địch Diệp Phi chưa từng làm lính trinh sát nên không dám bám theo quá gần mà chỉ nhớ đại khái phương hướng, đi theo phía xa xa.

‘Tốt lắm, không phải đi về nhà xí phía sau mà là đi ra phía ngoài….’ Địch Diệp Phi càng chắc chắn hơn đối với suy đoán trong lòng, ‘trời lạnh thế này, cậu ta không thể nói là mình đi hóng gió đâu?’
Nhờ bóng đêm và vách tường che giấu, Địch Diệp Phi di chuyển dần về phía hẻo lánh ở phòng trước của Hoa Mộc Lan, hắn vểnh lỗ tai lên, cẩn thận ló đầu ra.

Bên dưới mấy gốc dâu tằm nhà họ Hoa, Hạ Quang đang nhỏ giọng thầm thì cùng cùng một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò, ăn mặc theo kiểu bá tánh bình dân.

“Ban ngày bảo các ngươi điều tra mục đích Địch Diệp Phi đến đây, đã có tin tức gì chưa?”
“….


Đã nhiều ngày nay, chúng thuộc hạ không nhận được tin tức từ Bình Thành, mấy cò trắng khác vẫn còn đang điều tra, nếu có tin, nhất định….”
Địch Diệp Phi đứng xa xa chỉ thấy Hạ Quang và bóng dáng của người đàn ông trung niên kia, bọn họ cẩn thận nép dưới bóng cây, đừng nói không nghe được tiếng trò chuyện mà ngay cả bọn họ đang làm gì cũng đều không thể nhìn thấy.

Hắn vừa định bước lên thêm một bước….
Bỗng hai thanh đoản kiếm đã đặt lên cổ hắn.

Đoản kiếm xuất hiện im lìm không tiếng động giống như hai người đàn ông mặc trang phục Tiên Ti trước mặt hắn đây.

“Các ngươi….”
“Im lặng!” Một người Tiên Ti với sắc mặt khó coi lên tiếng, ép giải Địch Diệp Phi bước về phía trước mấy bước, để hắn lộ diện hoàn toàn trước mặt đám cò trắng.

Nếu lỡ lại đánh thức Hoa Tướng quân thì làm sao đây?
Chẳng lẽ phải hứng thêm một trận đòn nữa?
*
“Các ngươi buông kiếm xuống đi, đây không phải kẻ xấu.” Giọng nói của Hạ Quang theo gió đêm truyền tới, “Có phải ngươi đã nhận ra ta hay không? Địch Tướng quân?”
Cậu bước ra khỏi bóng cây, trong ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp.

Vị Tướng quân này bình thường không hay tự ý rời khỏi vị trí, nếu nói hắn đặc biệt đến đây vì Hoa Mộc Lan thì tin tức ẩn chứa trong đó lại càng bất ổn hơn.

Cậu bị phụ thân đuổi tới Lương Quận này là đã dần rời xa trung tâm chính trị Bình Thành, hiện giờ tựa như người mù, hễ có gì bất thường sợ là bản thân khó có thể bình an, chỉ đành dựa vào bầy cò trắng tìm hiểu khắp nơi.

Nếu thế thì không bằng cứ thoải mái bộc lộ thân phận.

Hạ Quang cậu là quân, Địch Diệp Phi là thần, có một số việc hỏi thẳng là nhanh nhất.

Kiếm trên cổ Địch Diệp Phi đã hạ xuống nhưng hai cò trắng không dám thả lỏng mà vẫn một trái một phải cầm vũ khí, ngầm phòng thủ ở phương hướng Địch Diệp Phi có thể công kích Hạ Quang.

Địch Diệp Phi cũng không bước tới trước mà chỉ do dự một lát đã dứt khoát quỳ xuống.

“Mạt tướng Địch Diệp Phi tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Quả nhiên ngươi đã nhận ra.” Hạ Quang than thở một tiếng.

Đúng vậy, người có tên gọi Hạ Quang này chính là Thác Bạt Hoảng được lập làm
Thái tử từ bé, con trai trưởng của Ngụy Đế Thác Bạt Đảo.

Mẹ đẻ đã bị ban chết của cậu họ Hạ, Hoảng và “Quang” đều cùng nghĩa(1) nên cậu bèn lấy tên giả là Hạ Quang, cùng xuôi Nam với sứ giả đến triệu kiến Du Khả vào Kinh, nhân cơ hội trà trộn đến bên cạnh Hoa Mộc Lan.

(1)Hoảng và Quang đều có nghĩa là “ánh sáng/sáng ngời”.
Tuy Địch Diệp Phi chỉ được tiếp xúc với vị Thái tử này vào năm, sáu năm trước nhưng hình dạng khuôn mặt con người ít có thay đổi gì lớn, càng khỏi phải nói hai bên vành tai Thác Bạt Hoảng đều có nốt ruồi nhỏ, là dấu hiệu tượng trưng cho “sự thông minh trời sinh” mà mọi người vẫn nghĩ, Địch Diệp Phi chỉ cần nhìn sơ đã biết được thân phận của cậu.

Hắn thậm chí còn có thể đoán được vì sao Hạ Quang tới đây.

Đơn giản là Bệ hạ không có cách nào khuất phục được Hoa Mộc Lan bằng lợi lộc nên dứt khoát đánh thẳng vào sự trọng tình của nàng, đưa con trai mình đến bên cạnh.

Đương nhiên, nghe Tố Hoà Quân bảo sự bất đồng giữa vị Thái tử điện hạ này và Bệ hạ càng ngày càng to, có lẽ Bệ hạ đẩy cậu ta ra khỏi cung nhằm thêm mục đích cảnh tỉnh cũng nên.

Cho dù vì mục đích gì đi nữa thì Hoa Mộc Lan cũng đã bị cuốn vào.

Điều này khiến Địch Diệp Phi rất khó chịu vì hắn phải chứng kiến Hoa Mộc Lan là người cuối cùng biết mình bị hai vị kia tính kế, cũng hiểu được tại sao Tố Hoà Quân cứ muốn nói lại thôi, bảo rằng mình có nỗi lo ngại nhưng không thể tiết lộ nhiều hơn.

Tố Hoà Quân không cần nói, chỉ cần Địch Diệp Phi hắn đến Hoa gia cảnh báo là sẽ gặp được Thái tử Thác Bạt Hoảng.

Có lẽ Tố Hoà Quân nghĩ như vậy nên ngược lại không nói huỵch toẹt ra.

“Mặc dù ngươi nhận ra ta nhưng tốt nhất là đừng….”
*
“Mấy người các ngươi rốt cuộc ở bên đó làm cái gì thế?” Giọng nói của Hạ Mục Lan giống như tiếng sét long trời lở đất cắt ngang lời Thác Bạt Hoảng, mấy tên cò trắng càng sợ tới nỗi run rẩy cả người.

Ngài ngài ngài ngài ấy sao lại xuất hiện lúc nửa đêm vậy?
Ngài ngài ngài ngài ấy là Thuận phong nhĩ hay sao?
Hạ Mục Lan định nửa đêm lén đi tìm bầy cò trắng, nhờ vả họ đi nghe ngóng tin tức về “Phó tướng Trần Tiết” cũng vô cùng kinh ngạc đối với cảnh tượng này.

Cho dù là Địch Diệp Phi đang quỳ trước mặt Hạ Quang hay mấy cò trắng ôm địch ý đối với Địch Diệp Phi thì đều khiến cô nhíu chặt lông mày.

Cô vốn không sợ đánh thức người nhà họ Hoa, cô sợ là nếu không lên tiếng cắt ngang bọn họ, đám người này chắc sẽ cứ xem cô như đồ ngốc, tiếp tục lừa tới lừa lui.

Mệt cho cô còn bảo vệ cậu ta trước mặt đám cò trắng!
Nghĩ đến đây, gân xanh trên trán Hạ Mục Lan đều phồng hết lên theo hô hấp.

Cô hít sâu một hơi, duỗi ngón tay ra khiến toàn bộ đám người ở đây sợ đến choáng váng.

“Ngươi, ngươi, cả các ngươi nữa….” Hạ Mục Lan chỉ chỉ Hạ Quang và Địch Diệp Phi, lại chỉ tiếp mấy cò trắng, “Tất cả đi vào nhà hết cho ta….”
Nắm đấm của cô siết chặt vang lên khanh khách.

“Chúng ta trò chuyện cho kỹ càng một chút.”
HẾT CHƯƠNG 45
Vở kịch nhỏ:
“Im lặng!” Một người Tiên Ti với sắc mặt khó coi lên tiếng, ép giải Địch Diệp Phi bước về phía trước mấy bước, để hắn lộ diện hoàn toàn trước mặt đám cò trắng.
Bầy cò trắng: Đánh thức Boss cuối cùng thì mọi người đừng mong sống nổi!.