Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 28: 28: Chiến Hữu Đầu Tiên Ba




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Năm Thần Gia này trôi qua cũng không quá yên ổn, Nhu Nhiên biết Đại Ngụy đang kẹt trong cuộc chinh phạt Hạ Quốc nên càng lúc càng quấy rầy biên giới nhiều hơn.

Doanh trại Hắc Sơn nằm dưới chân núi Âm Sơn, phía Nam thành cổ Hắc Sơn, là nơi cách Nhu Nhiên gần nhất và cũng là doanh trại có số lượng binh sĩ nhiều nhất vùng biên giới phía Bắc.

Thế nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, quân Nhu Nhiên không hề muốn đánh trực diện cùng Đại Ngụy mà một bên chờ kết thành đồng minh với Lương Quốc, Hạ Quốc ở phía Bắc, Lưu Tống ở phía Nam để cùng đối phó Đại Nguỵ, một bên lại liên tục xâm chiếm vùng biên giới phía Bắc Đại Ngụy.

Số lượng kỵ binh của Nhu Nhiên còn nhiều hơn so với Đại Nguỵ, quốc gia phương Bắc này có được lãnh thổ rộng lớn, có số lượng ngựa khiến người ta líu lưỡi nhưng ngoại trừ ngựa và gia súc thì phương Nam có quá nhiều tài nguyên mà Nhu Nhiên thèm muốn.

Đại Ngụy giàu mạnh đã cản trở Nhu Nhiên tiến về phía Nam, là đất nước đứng mũi chịu sào, thay cả Trung Nguyên ngăn lại Nhu Nhiên đang nổi dậy.

Cuộc chiến này kéo dài suốt tám mươi năm.

Quân đội Đại Ngụy được mài giũa càng ngày càng mạnh hơn trong chiến tranh chống Nhu Nhiên, trong lúc đó, mối thù giữa Nhu Nhiên và Đại Ngụy cũng càng lúc càng sâu hơn.

Hoa Mộc Lan muốn mình trở nên mạnh hơn nhưng cũng không có nghĩa nàng chịu trải qua kiếp sống ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn kiểu này.

*
“Gần đây tụi nhúc nhích bị uống nhầm thuốc sao?” Hồ Lực Hồn vừa mặc áo giáp da vừa rít gào, “Thế này còn để cho ai nghỉ ngơi gì nữa không!”
“Rõ ràng là không cho chúng ta ngủ!” A Đan Chí Kỳ cam chịu mà cầm trường kích lên, “Nghe doanh trại bên kia nói Bệ hạ đang trong thời điểm quan trọng nhất của cuộc chinh phạt Hạ Quốc, thế nên bọn chúng cứ quấy rối biên giới mỗi ngày, ra vẻ muốn dẫn binh về phía Nam hòng kiềm chế chúng ta.”
“Vậy thì mẹ nó đánh một trận đường đường chính chính đi! Mỗi lần cứ phái ra mấy ngàn kỵ sĩ bắn mấy mũi tên xong rồi bỏ chạy thì tính làm chó gì!” Hiển nhiên Khôn Đạt cũng bị sự quấy rầy mỗi ngày của quân Nhu Nhiên làm cho sống không bằng chết.

Tiểu đội bọn họ xem như là nhóm người may mắn nhất Hắc doanh, mấy tháng trời chẳng những không ai phải hy sinh mà còn được đổi qua lều trại tốt hơn, từ năm ngày mới được ăn thịt thành bốn ngày ăn thịt một lần.

Chỉ có điều từ lúc được ăn ngon thì số lần bọn họ bị điểm mặt đi chiến đấu cũng càng nhiều lên.

“Có thời gian chửi rủa còn không bằng nhanh đi rửa mặt.” Gần đây phải chiến đấu càng lúc càng nhiều, Hoa Mộc Lan dần dần không cởi áo giáp khi ngủ nữa, nhiều lắm là tháo mũ giáp, mặc áo mà ngủ.

Lúc này, nàng đang đeo trường đao lên đai áo, cầm ống tên vắt ra sau lưng rồi dùng mũi chân hất lên cây cung trên mặt đất.

Đoản đao mang theo từ nhà của Hoa Mộc Lan đã bị gãy, hiện giờ dùng chính là trường đao nhặt được từ quân Nhu Nhiên.

Từ lúc nhận được giấy chiêu binh, quân hộ Đại Ngụy phải chuẩn bị hết tất cả những vật dụng có ích từ đồ nhỏ như kim chỉ tất chân cho tới lớn như vũ khía ngựa cưỡi, nếu là gia đình quân hộ đã suy tàn chỉ sợ một thân khôi giáp loại tốt cũng không kham nổi.

Thế nên nhặt được chiến lợi phẩm trên chiến trường đã trở thành chuyện thường xuyên.

Hoa Mộc Lan chưa bao giờ lột lấy áo và nón giáp của người chết, thỉnh thoảng nếu gặp vũ khí dùng vừa tay mới thay một món.

Cũng may áo giáp của nàng là bảo bối của cha Hoa, bao nhiêu năm nay vẫn được giữ gìn cẩn thận, lớp da bên trong được thuộc(1) rất kỹ, đã bền chắc lại không làm vướng tay vướng chân Hoa Mộc Lan.

(1)Thuộc da là quá trình xử lý da động vật để sản xuất thành da thuộc, khiến vật liệu bền hơn và khó bị phân hủy hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Hoa Mộc Lan đã trở thành cây Định Hải Thần Châm của cả tiểu đội.

Chỉ cần cậu ta ở đây, mọi người đều chiến đấu một cách rất hăng máu.

Giống như A Đan Chí Kỳ đã nói, một khi lên chiến trường, chỉ cần không muốn chết thì nhất định phải giết người, mà giết người nhiều rồi, muốn giấu diếm thực lực bản thân cũng chỉ uổng công.

Người khác không biết chứ còn cả tiểu đội lại biết rõ trong lòng.

Bọn họ biết mũi tên của Hoa Mộc Lan nhanh hơn người khác, nhát chém của Hoa Mộc Lan mạnh hơn người khác, chỉ cần đi theo cậu sẽ luôn có thể chuyển nguy thành an.

Thế này có lẽ hơi đê tiện nhưng con người mà, luôn thích đi theo kẻ mạnh.

Tất cả đều biết bản lĩnh không tầm thường của Hoa Mộc Lan nhưng không một ai nói toạc ra.

Nếu nói ra, chắc Hoa Mộc Lan sẽ phải rời khỏi Hắc doanh ngay lập tức.

Bất cứ ai trong quân đội đều sẽ không từ bỏ một thuộc hạ xa có thể bắn, gần có thể công, thể lực lại siêu cường như cậu.

Đến khi đó thì bọn họ phải đi đâu mới tìm được đồng đội đáng tin cậy như vậy đây?
“Cáp Đạt và ta dùng vũ khí ngắn, hai chúng ta sẽ xung phong mặt trước, Hồ Lực Hồn cùng Khôn Đạt dùng trường cung và trường kích, hai người phòng ngự phía sau.

Á Nô, Mạc Hoài Nhi bảo vệ cánh trái, A Sài, Ô Địa Quy bảo vệ cánh phải.

Sát Ma, cậu chú ý sau lưng, Hoa Mộc Lan….” Chỉ huy chiến đấu chính là tiểu đội trưởng A Đan Chí Kỳ.


“Cậu phối hợp tác chiến bên trong.”
“Được.” Hoa Mộc Lan gật đầu.

Cái gọi là phối hợp tác chiến chính là bên nào có nguy hiểm sẽ giải vây bên đó.

Tất cả đồng đội đều đã giao sau lưng họ cho nàng.

*
Một đêm trôi qua.

Bọn họ ra quân ồ ạt truy đuổi kẻ địch như vậy nhưng trận chiến lúc nửa đêm này lại không nhắm vào thành Hắc Sơn mà mục tiêu là khu vực cánh phải của Hắc Sơn.

Quân Nhu Nhiên lại xảo trá dương Đông kích Tây một lần nữa, trong đêm đông giá rét đã đánh lén không ít thôn làng phía Bắc.

Nhóm người Hoa Mộc Lan theo Hữu quân chạy nhanh hơn trăm dặm mà chỉ đuổi giết được có mười mấy tên Nhu Nhiên.

Người Nhu Nhiên cướp bóc vùng biên giới sẽ không để lại người sống, càng sẽ không giảm tốc độ để bắt tù binh mà chúng chỉ cướp những gì dễ dàng mang theo, đối với dê bò heo chó vốn không thèm liếc nhìn.

Vì đề phòng bẫy rập nên Hữu quân không tiếp tục đuổi theo mà chỉ giết mười mấy tên Nhu Nhiên rồi lập tức rút quân.

Thế này cũng giống như mỗi lần định đánh ra nắm đấm thật mạnh lại đánh phải thứ mềm như bông.

Rất nhanh, loại cảm xúc nôn nóng và không cam lòng đã tràn ngập cả doanh trại Hắc Sơn.

Sự nôn nóng của tất cả mọi người khiến hoạt động luyện cung và luyện võ vào buổi tối của Hoa Mộc Lan càng lúc càng ít lại vì nàng thường thấy những đồng đội không ngủ được, đến trường bắn nhằm trút hết lửa giận.

Quân sư người Hán suy đoán kẻ địch sẽ không quấy rối kiểu này mãi, một trận chiến đẫm máu sắp ở ngay trước mắt.

Thế nên các nhánh quân bắt đầu kiểm kê chiến tích trong khoảng thời gian này vì nhóm tân binh cần phải nhanh chóng tham gia chiến đấu, trở thành nguồn máu mới bổ sung cho quân đội.

*
Thao trường(2) tân binh.

(2)Bãi tập quân sự.
“Hắc doanh, tiểu đội Mười sáu.” Phó tướng Hữu quân lật lật quyển sổ quân công của Hắc doanh, hơi liếc nhìn bằng ánh mắt không xác định, “Tham chiến tổng cộng bảy lần, bảy mươi sáu thủ cấp?”
Hắn dụi dụi hai mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

Cho dù là chiến sĩ kỳ cựu tham chiến hơn mười lần thì một tiểu đội cũng ít khi nào được bảy mươi sáu thủ cấp.

Điều này có nghĩa là mỗi người trong tiểu đội Mười sáu đều đạt được trên mười lần công trạng.

Bảy cuộc chiến, mỗi người được mười thủ cấp, vừa nghe thì thấy cũng chẳng có gì quá khó khăn nhưng quân Nhu Nhiên đều là kỵ binh, chiến lược của bọn chúng là đánh không lại xách đít chạy, hiếm khi nào liều mạng, một tiểu đội bình thường toàn tân binh mà mỗi cá nhân có thể “thu hoạch” hơn mười người chính là chiến tích rất đáng sợ.

“Hoa Mộc Lan đâu?” Phó tướng ngẩng đầu, quát hỏi nhóm tướng sĩ Hắc doanh bên dưới đài điểm quân.

(3)Bục cao trong thao trường, nơi các tướng lĩnh cấp trên kiểm tra quân lính:

Hoa Mộc Lan mím chặt môi, bước ra khỏi hàng ngũ trong ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người.

“Hoa Mộc Lan có mặt!”
“Hoa Mộc Lan, theo ghi chép của sổ quân công thì ngươi tham chiến bảy lần, thu hoạch tổng cộng mười bảy thủ cấp, có đúng hay không?”
Phó tướng đánh giá cậu thanh niên Tiên Ti trông có vẻ thanh tú này từ trên xuống dưới nhưng không nhìn ra được chút dũng mãnh nào phát ra từ người cậu như hắn tưởng tượng.

Hoa Mộc Lan hơi do dự, nhìn sang phía A Đan Chí Kỳ.

Nàng thật sự không biết chính mình đã giết bao nhiêu người, mỗi lần thu dọn chiến trường đều là đồng đội cắt lấy thủ cấp.

Mấy người Khôn Đạt và Mạc Hoài Nhi hơi chột dạ, ánh mắt tránh né.

Thật ra số lượng kẻ địch do Hoa Mộc Lan bắn chết vượt xa hơn nhiều.

Tiểu đội bọn họ thống kê bảy mươi sáu thủ cấp trong sổ quân công nhưng sự thật là một nửa số đó đều do Hoa Mộc Lan bắn bị thương hoặc bắn chết, vì không muốn chiến tích mình quá khó coi nên bọn họ là người chém nhát đao cuối cùng hoặc lúc thu dọn chiến trường, kiểu gì cũng sẽ lén “hái” vài cái thủ cấp từ chỗ Hoa Mộc Lan về làm quân công của mình.

Trong cả tiểu đội chỉ có A Đan Chí Kỳ không làm như vậy, thế nhưng hắn cũng không ngăn cản hành vi đó của bọn họ.

Dần dà, mọi người trong tiểu đội có thói quen chiếm “món hời” này từ Hoa Mộc Lan.


Sự do dự của Hoa Mộc Lan và chột dạ của cả tiểu đội đều lọt vào mắt Phó tướng, thế nhưng vị Phó tướng này đã tưởng tượng quá nhiều, mà tưởng tượng đó lại khác xa so với sự thật.

Thế là hắn nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, quân công của chính mình mà ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ mười bảy đầu người này không phải do ngươi nhặt về từ chiến trường hay sao?”
Vì người Tiên Ti có thói quen lấy thủ cấp làm quân công nên trước đây đã từng xảy ra chuyện tàn sát người dân, lấy đó tính vào quân công hoặc lúc quét dọn chiến trường, mấy tiểu đội khác nhau tranh đoạt một thi thể mà ẩu đả tới nỗi xảy ra án mạng cũng có, thế nên Bắc Ngụy trừng phạt rất nghiêm khắc đối với vấn nạn báo cáo giả hoặc cướp đoạt quân công của người khác, nếu phát hiện là xử chém không tha, báo cáo giả, độn số lượng thì cả nhà sẽ phải gặp tai ương.

“Quân công của thuộc hạ đều là….”
“Khởi bẩm Phó tướng đại nhân, quân công của Hoa Mộc Lan đều do chúng thuộc hạ ghi!” A Đan Chí Kỳ bước lên vài bước, quỳ một gối trả lời, “Hoa Mộc Lan am hiểu bắn cung, vì không thích quét dọn chiến trường nên mỗi lần chiến cuộc kết thúc đều do đồng đội trong tiểu đội phụ trách tính toán, quân công của Hoa Mộc Lan chính là con số này ạ!”
“Ngươi lại là ai?” Phó tướng liếc qua A Đan Chí Kỳ.

Người thanh niên này có vẻ ngoài tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn, đây mới là kiểu người có thể bảy trận hái mười bảy thủ cấp trong cảm nhận của hắn.

“Thuộc hạ là tiểu đội trưởng tiểu đội Mười sáu thuộc Hắc doanh, con trai A Đan Vương Lực đến từ Vũ Xuyên – A Đan Chí Kỳ.”
“Đến từ Vũ Xuyên?” Trấn Vũ Xuyên cũng giống như trấn Hoài Sóc, là một trấn quan trọng ở phương Bắc, có nhiệm vụ bảo vệ Bình Thành chống lại Nhu Nhiên.

Phó tướng lật lật sách quân công, phát hiện Hoa Mộc Lan cũng đến từ Hoài Sóc thuộc Lục Trấn phía Bắc nên trong lòng hắn đã hơi tin tưởng.

Nếu như ghi quân công thay cho đồng đội vậy nhất định sẽ không có chuyện viết nhiều lên.

Mang thủ cấp trở về đều phải kiểm kê, đoán chừng đồng đội chỉ có giấu đi chứ sẽ không nhường công trạng của toàn tiểu đội cho một cá nhân được.

Người tiểu đội trưởng này đã thừa nhận bọn họ ghi thay thì quân công của Hoa Mộc Lan chỉ có thiếu chứ không thừa.

“Nếu vậy, các ngươi về vị trí đi….”
“Khoan đã!”
Một Phó tướng Hữu quân khác bước ra, chỉ vào Hoa Mộc Lan.

“Tiểu đội trưởng của ngươi đã nói ngươi giỏi bắn cung, vậy rốt cuộc là giỏi tới mức nào?”
“Khả năng bắn cung của thuộc hạ chỉ thường thường, có điều trong tiểu đội không ai dùng cung nên họ mới cảm thấy thuộc hạ bắn giỏi.” Hoa Mộc Lan trợn mắt nói dối không chút hoang mang, “Mười bảy thủ cấp là do công yểm trợ từ đồng đội, thuộc hạ không dám giành công ạ.”
Mặt của Sát Ma và Ô Địa Quy không kiềm được mà đỏ bừng lên.
Có công yểm trợ gì đó là nói quá rồi, trên thực tế, cả hai người họ đều nhờ vào tiểu đội trưởng và Hoa Mộc Lan che chở mới còn đứng đây giờ này.

Thật ra vị Phó tướng này đã chú ý tới tiểu đội Mười sáu từ lâu.

Hắc doanh dưới trướng Hữu quân nên cũng nhiều lần được Hữu quân giao nhiệm vụ chiến đấu.

Thật ra, lều trại và cơm nước của tiểu đội Mười sáu đều do hắn sắp xếp cho người tăng tiêu chuẩn lên.

Hắn luôn luôn quan sát, muốn xem rốt cuộc thì quân sĩ trong tiểu đội này phối hợp quá ăn ý với nhau hay còn nguyên nhân nào khác khiến cho xác suất tồn tại của họ cao đến vậy, thế nhưng hắn quan sát hồi lâu chỉ thấy ngoại trừ con trai của thị tộc A Đan đến từ Vũ Xuyên và Hoa Mộc Lan thuộc dòng họ Hạ Lại từ Hoài Sóc, còn lại những người khác đều chỉ biểu hiện thường thường, về mặt phối hợp tác chiến cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Vậy nhất định là A Đan Chí Kỳ và Hoa Mộc Lan có bản lĩnh nào đó hơn người.

“Nếu tài bắn cung của ngươi không có gì đặc biệt, vậy quân công này vẫn còn chỗ nghi vấn.” Trước mặt mọi người, vị Phó tướng này nói ra suy đoán có thể ép cả tiểu đội Mười sáu vào chỗ chết.

“Thuộc hạ….”
“Mang một cây cung và ống tên tới đây cho Hoa Mộc Lan.” Hắn cắt đứt câu nói của Hoa Mộc Lan, ra lệnh cho binh sĩ khác rồi lại bày ra vẻ mặt hung ác.

“Trước khi điều tra rõ ràng chuyện quân công, ngoại trừ Hoa Mộc Lan, hãy trói hết toàn bộ tiểu đội Mười sáu lại!”
“Phó tướng đại nhân, nếu ngài vẫn còn nghi ngờ quân công của thuộc hạ vậy xin ngài hãy bắt giữ thuộc hạ, mọi chuyện không liên quan đến bọn họ….” Hoa Mộc Lan thấy những binh sĩ Hắc doanh khác đều đang trói gô mấy người trong tiểu đội của mình, nàng không nhịn được quỳ xuống cầu tình, hy vọng thay mình vào đó.

A Đan Chí Kỳ cam chịu bị binh sĩ của tiểu đội khác trong Hắc doanh đẩy ngã xuống đất rồi trói lại, không nhịn được một hơi thở dài.

Hắn đã biết kiểu người như Hoa Mộc Lan sẽ không giấu được.

Nhất định là vị Phó tướng kia đã phát hiện ra manh mối gì đó nên muốn ép Hoa Mộc Lan phải tự mình lộ mặt trước toàn quân.

Chỉ có điều cứ nhất định phải hành hạ bọn họ như vầy sao?
*
Tất cả tân binh trong Hắc doanh đều không hiểu vì sao chỉ suy đoán có khả năng mạo nhận quân công thôi mà phải làm lớn chuyện như vậy.

Thế nhưng trong quân đội chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh cấp trên, bất cứ một sự hoài nghi nào từ bất cứ vị Tướng quân nào cũng đều có khả năng khiến người ta toi mạng.

Đây là chiến tranh, chẳng những phải tàn nhẫn đối với kẻ địch mà người một nhà cũng không thể nhân từ.

Ai ai cũng đang điên cuồng suy đoán trong lòng rằng có thể nào bản thân mình trở thành con khỉ trong màn giết gà dọa khỉ trước mắt này hay không, tiểu đội Mười sáu rốt cuộc có mạo nhận quân công hay không, tài bắn cung của Hoa Mộc Lan có thật sự tài ba đến vậy hay không….


Đủ thứ suy đoán.

Những cơn gió thổi tới từ Hắc Sơn như rét lạnh thấu xương, thế nhưng hiện tại, càng lạnh hơn cơn gió đó chính là đáy lòng Hoa Mộc Lan.

Phó tướng Hữu quân sai người trói hết đồng đội của nàng vào bia cỏ, lại cho treo một mớ túi da chứa đầy nước trên đỉnh đầu từng người một.

Trước mắt bao nhiêu người, đồng đội của nàng trông buồn cười như đám khỉ giữa chợ đông.

Trường cung và mũi tên đều đã được mang tới, Phó tướng nhét cung tên vào tay Hoa Mộc Lan, hắn mở miệng nói trước mặt cả ngàn tân binh đang lo sợ không yên.

“Phàm là lính kỵ xạ thì bắn cung lúc ngựa đang phi nhanh sẽ khó hơn nhiều so với đứng yên.

Nếu đồng đội ngươi đã nói quân công của cả tiểu đội không có gì khuất tất, vậy ngươi hãy bắn những túi nước đó cho ta, chứng minh cho ta thấy.”
Gương mặt hắn nghiêm túc tới nỗi có thể dọa khóc con nít.

“Hoa Mộc Lan, sống chết của đồng đội ngươi đều tuỳ cả vào ngươi đấy.”
Cách đó không xa, không biết xảy ra chuyện gì mà Mạc Hoài Nhi run rẩy như ngọn cỏ khô lay lắt theo gió Hắc Sơn, đôi mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Cậu mới mười sáu tuổi, chính là người nhỏ tuổi nhất trong tiểu đội Hoa Mộc Lan.

Nếu không phải cậu luyện được khả năng cưỡi ngựa tuyệt hảo, một tháng trước đã bỏ mạng sa trường.

A Đan Chí Kỳ nhìn thoáng qua hai bên trái phải, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Tình hình thế này….
Hoa Mộc Lan siết chặt trường cung trong tay, nhìn bộ dạng như không để ý tới bất cứ chuyện gì.

Trong ánh nhìn chăm chú của hơn một ngàn người, nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên kéo cung ra!
Ong ong!
Thanh âm dây cung rung động khiến rất nhiều người căng thẳng “Ồ” lên, sau đó mới phát hiện Hoa Mộc Lan vốn chưa đặt mũi tên lên dây.

“Lực của cây cung này quá yếu.” Hoa Mộc Lan trầm giọng hỏi, “Có thể cho ta đổi cung khác không?”
“Đây chính là loại cung thường dùng trong quân, có phải ngươi sợ bắn trật nên mới đổ thừa cung không tốt đúng không?” Phó tướng kia nói một câu như trào phúng, quay đầu lại ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh, “Ngươi đi lấy cung của Hoa Mộc Lan tới đây.”
Tất cả tân binh có mặt tại thao trường đều như đang chuẩn bị bò lên vách núi nhảy xuống, đến khi gom đủ dũng khí định nhảy lại bị thông báo một câu “Thật ngại quá, không phải ngọn núi này”.

Có vài tân binh còn thở hắt ra tại chỗ.

Rất nhiều người chỉ đơn giản xem chuyện này như trò vui, chỉ là một lần điều tra trong lúc luận công ban thưởng.

Lúc này, yêu cầu của Hoa Mộc Lan khiến hứng thú xem kịch của họ lập tức xẹp xuống, mấy câu lẩm bẩm lầm bầm trong miệng cũng nhiều lên.

Hoa Mộc Lan cảm nhận được sự căm uất không tên.

Căm uất cho chính mình, cũng căm uất cho những tân binh kia.

Trường cung của Hoa Mộc Lan nhanh chóng được mang tới, Phó tướng chú ý thấy từ khi chạm đến cung của mình, biểu tình của Hoa Mộc Lan bỗng trở nên khác hẳn.

Dường như cả người cậu ta có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, sáng rực rỡ khiến người khác phải khiếp sợ.

Đây chính là “chiến ý” mà chỉ những tướng sĩ lão thành mới có được.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoa Mộc Lan lại giơ cung lên một lần nữa, đặt mũi tên lên dây cung rồi lại chĩa xuống mũi chân, không biết đang suy nghĩ những gì.

A Đan Chí Kỳ bị trói vào bia cỏ, nét mặt mang đầy vẻ phức tạp rắc rối.

Hắn đoán được đại khái suy nghĩ của Hoa Mộc Lan, chính vì vậy nên hắn cần phải làm chút gì đó.

A Đan Chí Kỳ nhếch miệng cười cười, gào lên trong sự kinh ngạc của những đồng đội khác: “Hoa Mộc Lan! Bắn cái trên đầu ta trước! Ta đã có con trai!”
Cây cung trên tay Hoa Mộc Lan hơi run lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía xa xa.

A Đan Chí Kỳ chỉ mặc bộ áo giáp da đơn giản, dùng nét mặt như những khi bảo bọn họ đi ăn cơm mà nhìn Hoa Mộc Lan.

Có lẽ vì đã cũ nên lớp áo giáp cứng bên ngoài trông chỉ như một miếng vải bình thường.

Áo giáp kiểu này có thể cản được mũi tên đâm xuyên vào sao?
“Tiểu đội trưởng, huynh cảm thấy ta sẽ bắn không trúng ư?” Hoa Mộc Lan cũng lộ ra nụ cười như lúc sắp ăn cơm, cũng đanh giọng gào thét, “Đừng có lộn xộn! Con huynh thì huynh phải tự nuôi!”
Nàng giơ tay lên, tập trung tư tưởng như vô số lần trước đây.

Hoa Mộc Lan, ngươi có thể làm được.

Nhắm chuẩn vào túi nước kia, nó sẽ trở nên to lớn hơn, cho đến lúc….
Bắn mũi tên ra!
Vèo!
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi âm thanh đều như dừng lại, ngay cả thời gian cũng thế.

Hoa Mộc Lan kéo cung cong hết mức, dùng tốc độ còn nhanh hơn so với những lần trước đây mà bắn ra, mũi tên mang theo khí thế phá tan tất cả, hướng về phía đỉnh đầu A Đan Chí Kỳ.


Chúng tướng sĩ nín thở, toàn bộ đồng đội nín thở, nhóm tân binh cũng nín thở.

Mũi tên sắc bén dùng tốc độ kinh người trực tiếp đâm vào túi da, A Đan Chí Kỳ đã chuẩn bị tinh thần chết oan mạng hoặc là đầu dính đầy nước nhưng tất cả đều không xảy ra như trong tưởng tượng của hắn.

Trái tim A Đan Chí Kỳ đập điên cuồng.

Hộc….

hộc….
‘Đây là tiếng hít thở của mình.

Mình vẫn còn sống.’
Tại sao đỉnh đầu lại nhẹ thế….
Mà nước thì vẫn chưa chảy xuống?
***
Đây là lần đầu tiên Hoa Mộc Lan kéo mãn vòng cung, khống chế dây cung bằng một cảnh giới huyền diệu như vậy.

Tựa như trong nháy mắt mũi tên bay ra, nàng đã biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo.

Nàng biết mũi tên đó sẽ bay đi với tốc độ nào, bắn trúng mục tiêu kiểu nào, và cả….
Tiếp theo sẽ ra sao.

Tên rời cung lao đi nhanh như gió, bắn trúng túi da trên đầu A Đan Chí Kỳ, sau đó vẫn không dừng ở đấy mà bắn văng cái túi đó ra ngoài với tốc độ và lực va chạm cực mạnh.

Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc mũi tên đó bay đi như thế nào, cũng không biết nó bắn tới nơi đâu.

Ngay cả A Đan Chí Kỳ cũng chỉ cảm thấy đỉnh đầu nhẹ bẫng rồi khoảnh khắc sợ hãi đó đã trôi qua.

Mấy binh lính canh chừng tiểu đội Mười sáu lớ nga lớ ngớ đi nhặt cái túi da kia về.

Cái túi bị bắn văng ra rất xa, nước bên trong đang không ngừng chảy ra ngoài, mũi tên còn nằm ở chỗ xa hơn.

“Bắn trúng! Túi da có lỗ!” Binh lính nọ cầm cái túi huơ huơ, lớn tiếng kêu to lên.

“A a a a a!”
A Đan Chí Kỳ tìm được đường sống trong chỗ chết, hầu như gầm rú một cách vui sướng điên cuồng.

Phó tướng nhếch môi nở nụ cười đầy hài lòng, giơ tay sờ sờ cằm rồi ra hiệu mấy binh lính cởi trói cho tiểu đội trưởng của Hoa Mộc Lan.

“Hoa Mộc Lan, tài bắn cung của ngươi đúng là khó lường….”
Hắn bỗng nhiên sững sờ cả người.

Toàn bộ thao trường cũng tựa như chìm vào bầu không khí yên tĩnh chết chóc.

*
Vừa mới bắn ra một mũi tên vô cùng kỳ diệu là lý do khiến Hoa Mộc Lan nhận được lời khen thưởng thì giờ đây, nàng lại giơ trường cung lên một lần nữa….
Nhắm ngay Phó tướng đã ra lệnh nãy giờ.

“Ngươi đùa cái gì thế, Hoa Mộc Lan, ta biết ngươi là một xạ thủ thiện nghệ, nhưng nếu ngươi cho rằng vì mình là xạ thủ thiện nghệ mà ta nhân nhượng hành động này của ngươi….”
Vút!
Mũi tên trong tay Hoa Mộc Lan bay sượt qua da đầu hắn.

Vút!
Vút!
Vút vút vút!
Tựa như muốn giải tỏa toàn bộ lửa giận và cảm giác sợ hãi trong lòng, Hoa Mộc Lan không ngừng vói tay vào bao đựng tên, liên tục lấy mấy mũi tên kề lên dây cung, bắn lung tung tá lả.

Lần nào cũng kéo cung đến mức cong như trăng tròn, động tác của Hoa Mộc Lan nhanh tới nỗi không thể tưởng tượng, mấy Phó tướng khác còn chưa kịp chạy tới khống chế thì ba, bốn mũi tên đã bay ra ngoài.

Tên Phó tướng nọ bị dọa choáng váng không dám nhúc nhích, hắn sợ mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi là sẽ khiến Hoa Mộc Lan bắn trượt.

Nhưng hắn không tin Hoa Mộc Lan thật sự muốn bắn chết hắn.

Hoa Mộc Lan cũng thật sự không muốn bắn chết hắn.

Sau tiếng vang lần thứ tư của dây cung, cây cung bằng sừng trâu do cha Hoa tự tay làm ra đã gãy đôi.

Sắc mặt Phó tướng tái me tái mét, Hoa Mộc Lan yên lặng bỏ cung trong tay xuống, lộ ra bộ dạng xin lỗi.

“A, xin lỗi.

Trạng thái quá tốt nên có hơi không kiềm lòng được.”
HẾT CHƯƠNG 28
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tôi rất muốn viết là “Ngại quá, trượt tay”.
Nhưng mà như vậy thì giả trân quá đi mà..