Mộc Lan Trắng

Chương 27: Tình yêu mù quáng




Một tháng đã trôi qua sau tang lễ của Syaoran.Nhờ có Tomoyo ở bên cạnh mà Sakura đã khá hơn rất nhiều.Mỗi ngày Tomoyo kiên nhẫn ở bên Sakura, đưa bạn đi dạo, chăm sóc bạn tận tình và dần dần Sakura cũng lấy lại tinh thần.Nhưng việc Tomoyo ở bên Sakura nhiều cũng đồng nghĩa với việc cô chạm mặt Eriol nhiều hơn.Vì kể từ sau tang lễ vì lo lắng cho Sakura mà Eriol thường xuyên ghé qua phủ Kinomoto, và điều đó đã dẫn đến một mối nguy hiểm tưởng chừng đã dập tắt.

- Thưa phu nhân, con chịu đựng hết nổi rồi.Con sẽ hành động và tự tay con sẽ làm điều đó.Con không tin bất kỳ ai nữa cả. – Người con gái trong chiếc áo choàng đen nói với phu nhân Sasaki.

- Việc gì đã làm cho con nổi giận đến thế chứ?Ta tưởng mọi việc vẫn đang tốt đẹp mà – Sasaki phu nhân cau mày hỏi

- Không đâu thưa phu nhân, Thái tử bây giờ cứ lấy cớ đến thăm tiểu thư Kinomoto để gặp gỡ con nhỏ đó.Và nếu cứ thế con e sẽ sinh chuyện rắc rối.Con sẽ hành động.

- Vậy cũng được.Cũng đã đến lúc rồi.Con cứ làm đi và hãy chắc rằng con sẽ thành công.

Cô gái đó khẽ cúi chào phu nhân Sasaki và lui ra.Bà quay sang Tả đại thần đang đứng đó và nói:

- Cơ hội sắp đến rồi.Clow đã suy yếu từ sau cuộc chiến với Liên minh ba nước.Kể ra việc đứng giữa xúc xiểm cho họ đánh nhau thì dù bên nào thắng chúng ta cũng có lợi phải không?Ông hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi, và trong lúc con bé hành động, ông hãy giữ chân thằng nhóc Haruka lại.Hiểu chứ?

- Vâng, thưa phu nhân – Tenoshiwa cung kính đáp

***

Bà Sonomi vừa nhận được một đơn đặt hàng khá lớn nên bà vội cùng mấy người bạn hàng thu gom hàng hóa theo yêu cầu và chuyển sang vùng lân cận.Thế nên bà sẽ vắng nhà khoảng một tuần.Phần Yamazaki vì nghĩ em gái ở bên phủ Kinomoto nên anh cũng không về nhà mà ở lại luôn đơn vị.Thế nên buổi chiều hôm ấy, khi Tomoyo về đến nhà thì trong nhà không có ai.

Lúc này trời đã xế bóng, người qua lại trên đường bắt đầu thưa thớt nên trên mái nhà có mấy bóng người khả nghi đang ẩn núp cũng chả ai phát hiện ra.Tình cảnh này có thể nói là giống y hệt như lần Yu ri bị sát hại.Vậy tức là Tomoyo đã trở thành mục tiêu kế tiếp?

***

Tomoyo nhẹ nhàng bước vào nhà và đi ra vườn sau.Sau đó cô cầm lấy chiếc chổi, nhẹ nhàng quét những chiếc lá rụng vương vãi trong vườn gom thành một đống.Bất chợt có bốn bóng đen đáp xuống ngay sau lưng cô khiến Tomoyo giật mình quay lại và hoảng sợ thối lui một bước.

- Các người là ai?

- Tôi là ai cô không cần biết, có gì cô đi mà hỏi Thượng đế - Một giọng nói phụ nữ lạnh như băng thốt lên bên dưới chiến áo khoác trùm đầu khiến Tomoyo rùng mình sợ hãi.

- Cô muốn gì ở tôi?Cô muốn giết tôi sao? – Tomoyo cứng cỏi hỏi nhưng có phần pha lẫn sự sợ hãi trong đó.

- Kể ra cô cũng cao số.Tôi đã mấy lần muốn giết cô nhưng lần nào cô cũng thoát được.Lúc ở trong rừng tại Lakila, lúc cô bị bắt cóc cũng thế.Cô toàn thoát được vào phút cuối thôi và cũng vì vậy mà em gái cô phải thế mạng đấy.

- Cô nói sao cơ?Vậy tức là em gái tôi không phải do Hoàng đế bệ hạ…. – Tomoyo thảng thốt kêu lên

- Đó chỉ là cách để cô phải rời xa Thái tử thôi.Việc đó là do tôi sai người làm đấy. – Cô gái đó bật cười lớn.

Tomoyo đau đớn nhớ lại những gì mình đã làm, những câu mình đã nói với Eriol và từ đó một nỗi hối hận bắt đầu xâm chiếm lấy cô, lấn át cả nỗi sợ hãi.Cô tự trách mình đã quá ngu ngốc để mắc bẫy người khác, tự trách mình sao lại đối xử tàn nhẫn với Eriol.Và rồi cô khóc, những giọt nước mắt hối hận vỡ ra,…lăn dài,… rơi xuống…

- ĐỦ RỒI, LẦN NÀY THÌ KHÔNG AI CỨU CÔ ĐƯỢC NỮA ĐÂU.MAU CHỊU CHẾT ĐI TOMOYO DAIDOUJI!!!

Cô gái mặc áo choàng đen hét lên và rút kiếm đâm về phía Tomoyo.Cô hoảng sợ muốn tránh đi nhưng không tài nào tránh kịp nên đành nhìn mũi kiếm sắp sửa chạm vào người mình.

Mũi kiếm đã ở rất gần cô, chỉ còn cách một chút nữa thôi thì đột nhiên lại thu về và cô gái mặc áo choàng đen đảo người rất mạnh để tránh một vật gì đó.Và Tomoyo nghe thấy tiếng thét:

- TOMOYO!!!!!

Thì ra đó là tiếng thét của Eriol và Sakura.Lúc chiều khi ghé qua thăm Sakura và biết Tomoyo đã về nhà một mình thì Eriol đột nhiên có một linh cảm rất xấu.Cậu chợt lo sợ sẽ có gì bất trắc xảy đến với Tomoyo như đã từng xảy đến với Yu ri nên cậu và Sakura vội vã chạy đến đây.Và quả nhiên, trực giác của cậu đã đúng.Ngay khi nhìn thấy sự việc Eriol đã rút ngay con dao găm vẫn đem theo bên mình và phóng về phía cô gái lạ mặt khiến cô ta phải thu kiếm về và đảo người tránh né.

“Chỉ một chút nữa thôi thì Tomoyo đã gặp nguy hiểm rồi!” – Eriol nghĩ thầm.

- Cậu đối phó với ba tên kia được chứ Sakura? – Eriol hỏi nhỏ?

- Chuyện nhỏ!!! – Sakura gật đầu đáp

Eriol gật đầu đáp trả và rút kiếm tiến về phía cô gái ấy trong khi Sakura lui lại nhặt lấy một cây gậy ở gần đó làm vũ khí và khẽ hất đầu ra hiệu cho Tomoyo chạy về phía sau lưng mình.Ba tên áo đen vốn đã biết tiếng tiểu thư Kinomoto không phải là tay vừa nên rất cẩn trọng rút kiếm ra thủ thế ngay lập tức.Tuy nhiên quả như Sakura dự đoán, chúng không xứng làm đối thủ của cô nên chỉ trong vòng vài phút, Sakura đã khống chế được cả ba tên bằng cách dùng cây gậy là trọng tâm bay người lên không trung đá trúng ngực một tên, sau đó quét gậy đập vào gáy tên thứ hai và thực hiện cú bay chót đập gậy thẳng vào đầu tên thứ ba trước khi cho tên đầu tiên ăn một gậy vào đầu khiến cả ba bất tỉnh nhân sự.

***

Tuy nhiên, cô gái kia lại là một tay kiếm khá giỏi nên khi Sakura đánh bại ba tên này thì Eriol vẫn chưa khống chế được cô ta.Tuy nhiên, cô ta dù giỏi thì vẫn không phải là đối thủ của Eriol nên cô ta nhanh chóng bị thất thế và Eriol không bỏ qua cơ hội tấn công ráo riết đặc biệt là vào cánh tay trái, điểm yếu của cô ta.Cô ta vừa đỡ những đường kiếm của Eriol, vừa bước lùi về phía sau và bất ngờ đá tung một nắm cát về phía Eriol khiến cậu phải lách người né tránh và cô ta nhanh chóng phi thân lên mái nhà toan tẩu thoát thì đột nhiên có một tiếng hét:

- CÓ GIỎI THÌ ĐỪNG CHẠY TRỐN!!!

Và rồi một mũi tên xé gió bay đến, xuyên thẳng qua lưng cô ta khiến cô ta thét lên rồi ngã từ trên mái nhà xuống đất.Và khi cô ta ngã xuống, chiếc nón của áo choàng rơi ra, để lộ một khuôn mặt khiến tất cả những người có mặt sửng sốt kêu lên:

- L…Y  …  M…I…K…O!!!

- Sao lại là Miko chứ? – Sakura đưa tay chặn ngực để không thét lên

- Chuyện gì thế này? – Eriol thì gần như không thể tin vào mắt mình

- Không thể ngờ được!!!Là Ly Miko tiểu thư sao? – Tomoyo cũng hoảng hốt không kém.

- Thật sự là không thể ngờ - Haruka lên tiếng.Anh chính là người là bắn mũi tên đó.Từ lúc chiều anh đã bị cha mình gọi về phủ và thế đãi yến tiệc.Việc này khiến anh sinh nghi nên vội tìm cách đánh bài chuồn và chạy ngay đến đây, vừa đúng lúc đó thì Miko định tẩu thoát nên anh bắn ngay một mũi tên hòng ngăn chặn.

***

Miko yếu ớt đưa tay về phía Eriol và nhìn cậu với ánh mắt van xin khẩn thiết.Eriol nhìn lại cô với một cặp mắt đầy ngỡ ngàng và lưỡng lự nhưng rồi cậu tiến về phía cô, khẽ đỡ cô tựa vào người mình

- Tại sao lại là em hả Miko?Tại sao em lại làm những việc này?

- Tất cả chỉ có một  nguyên nhân thôi. Là …yêu…Anh  hiểu không  Eriol? Em  làm tất cả chỉ  để có  được tình  yêu  của  anh  mà thôi.

…Từ bé  em  đã luôn  dõi  theo anh,  đến khi anh …yêu cô  ta thì  anh biết  em đau đến thế nào không? Khi cô ta quay lưng lại với anh…, em những tưởng rằng mình sẽ có cơ hội nhưng anh vẫn chỉ mãi nhìn cô ta,… anh không nhìn em nên em phải giết cô ta.Chỉ có vậy anh mới nhìn em…

- Vậy ra tất cả mọi chuyện đều do cô làm sao Miko? – Sakura ngồi xuống bên cạnh Miko và hỏi

- Tất cả mọi chuyện đều do phu nhân Sasa.ki và Tenoshiwa sắp xếp cả.Việc liên quân ba nước tấn công cũng do phu nhân làm.Em không quan tâm bà ta làm gì, em chỉ quan tâm đến Eriol…, và vì bà ta hứa sẽ giúp em nên em làm theo bà ta….

Miko chợt thở dốc và nắm lấy tay Sakura:

- Chị,…. Em không biết,.. không biết anh hai sẽ hy sinh.Em không muốn thế đâu.Em …xin… lỗi… chị….Cả đời em không hốihận gì, chỉ có anh hai là….

- Đừng nói nữa Miko!Chúng ta đến chỗ bác sĩ nào!!!– Sakura khóc nấc lên và toan đỡ Miko dậy thì Eriol chặn tay cô lại.Cậu lắc đầu buồn bã nhìn cô và cúi xuống:

- Em có gì muốn nói nữa không Miko? – Nhưng Miko lại không thể nói lớn nên Eriol phải cúi sát xuống, kề tai sát vào miệng cô và cô thì thầm

“EM…YÊU…ANH”

Rồi Eriol chợt thấy Miko thở hắt nhẹ ra một cái, cánh tay buông thõng xuống và cậu ngẩng lên nhìn cô.Đôi mắt cô đang khép hờ, miệng nở một nụ cười mãn nguyện.Trông cô lúc này thật yên bình và thánh thiện.Hoàng hôn lúc này đang buông xuống dần, ánh mặt trời phía xa xa phát ra thứ ánh sáng đỏ yếu ớt như máu đang tuôn xuống trần.Và đâu đó tiếng quạ kêu thảm thiết, thê lương như khúc nhạc cầu hồn vang lên trong không trung.

Eriol ôm chặt lấy Miko, máu từ vết thương của cô đã ngừng chảy nhưng những vệt máu trước đó thì thấm qua y phục của Eriol.Cậu đang ôm cô lần đầu tiên trong cuộc đời và cũng là lần sau cuối.Và rồi cậu đứng dậy, bế Miko lên tay và đi thẳng ra cửa.Sakura vội hét toáng lên:

- CẬU ĐI ĐÂU VẬY?

- Cứ mặc kệ tớ!!!

***

Và rồi Eriol cứ thế bước đi.Gió ở đâu bỗng nổi lên và bụi theo chiều gió cuốn lên mù mịt.Bụi che mờ bóng dáng của Eriol, che mờ bước chân của cậu và che mờ cả tầm mắt cậu.Nhưng cậu cứ đi, với vợ cậu trên tay.Cậu chỉ xem cô ấy là em gái, chưa bao giờ cậu yêu cô ấy, kể cả đến lúc cô chết cậu vẫn không yêu cô.Nhưng cô ấy là vợ cậu và chính cậu là người đã đẩy cô đến bước đường này.

Mưa…

Mưa rồi…

Cậu tự hỏi tình yêu là gì, sao nó lại khiến người ta đau khổ nhiều đến thế.Cậu yêu Tomoyo nhưng lại đau khổ vì không thể đem đến hạnh phúc cho cô.Tomoyo yêu cậu nhưng lại không dám gạt bỏ hết tất cả để sống với tình yêu này.Sakura và Syaoran yêu nhau nhưng Thượng đế lại bắt họ xa rời nhau.Yu ri thánh thiện ôm mối tình câm lặng với Haruka đến những phút cuối đời.Còn Miko, cô cũng như Yu ri, cũng ôm trong lòng một mối tình đơn phương vô vọng nhưng cô đã chọn cách phạm tội ác để có được tình yêu.Vậy mà kết cục thì sao?Với cả hai đều là cái chết, chết trong vòng tay người mình yêu nhất nhưng đến những giây cuối của cuộc đời, họ vẫn không có được tình yêu.Vậy đâu mới là con đường đúng đắn cho những cô gái như Miko, như Yu ri.Và đâu mới là con đường mà cậu phải đi?Quay trở lại với Tomoyo ưh?Sau tất cả những gì đã xảy ra thì đó lại càng là chuyện không tưởng.Miko, Yu ri sẽ mãi mãi tồn tại giữa cậu và Tomoyo không theo cách này thì cách khác.Tomoyo không tha thứ cho mình vì cái chết của Yu ri thì những gì xảy ra với Miko cũng sẽ mãi là niềm day dứt khôn nguôi trong tâm hồn Eriol.

Mưa rơi nặng hạt hơn và thân xác Miko bắt đầu giá lạnh nhưng Eriol cứ đi mãi, đi mãi.Cậu không biết mình đang đi đâu nhưng cậu vẫn đi, với Miko trên tay.Rồi cậu dừng lại, đặt Miko xuống đất, và buông người xuống bên cạnh cô.

Eriol cảm thấy bất lực với chính mình.Cậu cảm thấy mình quá vô dụng, yêu mà không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, không thể bảo vệ những người bên mình, trong khi Syaoran chiến đấu anh dũng ngoài sa trường thì cậu ngồi ở trong cung, an toàn và bình yên…Cậu thấy mình hèn nhát, yếu đuối vô cùng.Và rồi Eriol khóc…Vẫn biết đàn ông không được khóc nhưng Eriol vẫn khóc, khóc rất nhiều….nước mắt lẫn với nước mưa……mặn chát…