Mộc Lan Trắng

Chương 26: Đám tang rỗng




Ba ngày trôi qua…

Sáng hôm nay, phủ nhà họ Ly bị bao trùm bởi một màu đen ảm đạm.Trước cửa phủ là một lá cờ rũ màu đen, rồi những dải lụa đen được vắt từ những cột nhà này sang những cột nhà khác, trang phục của những người trong phủ cũng là màu đen nốt, và thậm chí là những vật dụng có màu sắc tươi sáng đều bị dẹp bỏ.Vì họ đang cử hành tang lễ cho một vị anh hùng, một chiến binh đã ngã gục trên sa trường – Ly Syaoran.

***

Hai giờ sau…

Một đoàn người đưa tiễn bắt đầu lê bước qua những đường phố của kinh thành tiến về phía cửa Đông, nơi mà nghĩa trang của thành phố tọa lạc.Đám rước rất lớn, rất nhiều người theo sau.Đi phía trước là tướng quân Ly Kakuyo mặc trang phục đen, cưỡi một con ngựa đen.Khuôn mặt ông lúc này vô cùng rắn rỏi nhưng lại tiều tụy đi rất nhiều.Ông không thể khóc đưa tiễn con mình vì ông là một người đàn ông, lại là một vị tướng quân.Với ông, được chết trên sa trường là một niềm vinh dự nên đôi mắt ông ánh lên một niềm tự hào.Nhưng ông cũng là con người và ông sao lại không biết đau cơ chứ.Syaoran là đứa con trai duy nhất của ông, là đứa con yêu quý mà ông đã bỏ 18 năm dày công nuôi dạy.Và giờ chính ông lại tiễn đưa nó về với đất mẹ.Ông đau, đau nhiều lắm nhưng ông lại không khóc, chính vì thế mà nỗi đau lại càng tăng lên bội phần.Suốt mấy ngày qua, ông đã gắng gượng rất nhiều để không ngã gục vì ông biết ông phải là chỗ dựa cho vợ ông, con gái ông nữa.

Trong chiếc xe phủ màn trướng theo gần phía sau là một vị phu nhân và một tiểu thư cùng vận y phục màu đen.Cả hai người trông vô cùng hốc hác, xanh xao.Vị phu nhân ấy khóc lóc không ngừng và mệt mỏi tựa đầu vào vị tiểu thư trong khi cô gái này chỉ im lặng không nói gì nhưng ánh mắt thì vô cùng bi thương.Họ chính là mẹ của Syaoran và Miko, em gái cậu.

Tuy nhiên, người ta chú ý nhiều nhất trong đám chính là một cô gái tóc nâu với cặp mắt xanh màu ngọc bích.Ánh mắt ấy vô cùng bình thản, không có giọt lệ nào nhưng lại sâu thăm thẳm như một hồ nước đầy.Cô không cưỡi ngựa, cũng không ngồi xe.Cô chỉ đi bộ, đi bên cạnh một cỗ quan tài, một cỗ quan tài rỗng.Phải, vì thân xác Syaoran yêu quý của cô đã mãi mãi nằm lại dưới đáy vực sâu ngàn trượng kia.Khi người ta mất đi người thân, người ta có thể đau buồn nhưng người ta vẫn còn có thể ôm lấy di hài người đã khuất để mà than khóc cho vơi đi nỗi niềm.Còn cô, ngay cả xác Syaoran cô cũng không được nhìn thấy chứ đừng nói gì đến ôm lấy một lần sau cuối trong cuộc đời.Nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất trong đời, mất cả thân xác lẫn linh hồn đang giằng xé lấy trái tim Sakura.

Và kìa, trước mắt họ chính là con đường hoa anh đào đẹp nhất ở kinh thành Tomoeda.Thật trớ trêu thay cho lời hứa của Syaoran.Cậu đã hứa sẽ cùng người con gái ấy đi dạo trên con đường này nhưng giờ đây đi cùng cô ấy là quan tài của cậu, là cỗ quan tài rỗng không thân xác con người.Lúc này đúng đã vào gần cuối mùa xuân, những cây hoa anh đào vừa qua những thời khắc hoa nở rực rỡ nhất và hoa đã bắt đầu rụng.Gió chợt nổi lên, nhè nhẹ…nhè nhẹ… rồi mạnh… mạnh dần…

Gió lùa qua những cành cây, …gió tướt hoa lìa cành,… rồi gió cuốn hoa xoay đều, xoay đều trên không trung.Gió thổi qua,thổi ngược về phía sau, mang theo những cánh hoa nhẹ hẫng.Cứ thế, hoa bay bay theo làn gió xuân…. Rồi gió lặng, cánh hoa chao qua liệng lại, nhè nhẹ đáp trên đường phố, trên mái nhà, trên mái tóc rối, trên bàn tay người.Sắc hoa anh đào xinh đẹp là thế mà sao nay như đang nhuốm màu đau thương.

Hoa đang khóc đấy ưh?...

Gió cuốn hoa rơi để tiễn đưa người chết sao?...

Người đi hoa cũng lìa cành àh?...

Phải chăng vì hoa và người đã gắn kết linh hồn với nhau?...

Hoa rơi nhiều lắm như thể muốn được ôm lấy cô ấy vào lòng nhưng hoa không thể.Hoa chỉ có thể đáp khẽ trên mái tóc, phớt khẽ qua khuôn mặt rồi chạm khẽ vào bờ môi như những nụ hôn tạm biệt mà người dành cho cô gái ấy?Rồi hoa rơi xuống lòng bàn tay cô như một cái nắm tay sau cuối?Chỉ thế thôi…..

Sakura quay sang nhìn cỗ quan tài rỗng không ngay bên cạnh mình nhưng lúc này trước mắt cô là chàng trai thân yêu.Mái tóc cậu rối tung theo chiều gió và đôi môi cậu ấy đang cười, với nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy.Bàn tay Sakura chợt nắm lại, nắm rất chặt lấy bàn tay vô hình như sợ nếu buông ra nó sẽ biến mất.

Và cứ thế đôi bàn tay đan xen vào nhau cùng những bước chân mệt mỏi lê trên đường.

Cứ đi…

Cứ đi…

***

Nghĩa trang trước mặt…

Giờ phút chia tay thật sự đã đến thì Sakura chợt cảm thấy hoảng sợ.Suốt mấy ngày qua cô gần như không rời cỗ quan tài này nửa bước vì với cô nó là hiện thân của Syaoran nhưng giờ thì cô sắp phải xa nó rồi.Nó sẽ vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất, mà không có cô bên cạnh.Cô nắm chặt tay hơn nữa, thật chặt nhưng sao tay Syaoran chợt mất đâu hết vẻ ấm áp rồi.Nó lạnh, lạnh lắm và rồi nó tuột khỏi tay cô.Sakura kinh hoàng nhìn bàn tay mình, những xác hoa anh đào nát bấy từ đó rơi ra.

Lả tả…lả tả…

Syaoran bình tĩnh bước tới trước cái lỗ huyệt, từng bước…từng bước, rồi khi người ta đặt cỗ quan tài vào đó thì cậu bước xuống theo.Cậu quay lại, nhìn Sakura mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.Sakura nhìn trâng trâng về phía cậu và hét lên:

- KHÔNG!!! SYAORAN, ANH ĐỪNG ĐI, ĐỪNG ĐI!!!!!!!

Cô chạy vụt đến bên cái huyệt, bàn tay đưa ra phía trước để níu lấy bàn tay của Syaoran nhưng cậu lại không nắm lấy, cậu chỉ lắc đầu và rồi hình dáng cậu tan biến để lại trước mặt Sakura là cái lỗ huyệt với cỗ quan tài

- Kh…ô…ng!!! Em xin …anh Syaoran,…. Đừng… bỏ em …lại… mà!!! – Sakura nói trong tiếng nấc nghẹn ngào

- Sakura, hãy để cậu ấy ra đi!!! – Tomoyo ôm lấy Sakura trong khi giọng nói của cô cũng lạc hẳn đi, khóe mắt tràn đầy lệ.

Sakura không nghe thấy gì, nhưng cánh tay cô chợt buông thõng, giọng nói chùng xuống:

- Anh ấy đi rồi Tomoyo, anh ấy không ở lại với tớ!!!Anh ấy đi thật rồi!!!

Và rồi Sakura gục đầu vào vai Tomoyo, những giọt lệ lăn dài trên gò má.Tomoyo lần đầu tiên nhìn thấy Sakura yếu đuối như thế thì biết rất rõ bạn mình đang đau đớn như thế nào.Nhưng cô chỉ im lặng không nói gì, cô vòng tay ôm Sakura thật chặt, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Sakura, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai.Cứ thế, cứ thế khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh Đức mẹ hiền từ đang ôm lấy đứa con.

***

- Cô ấy thế nào rồi bác sĩ? – Tomoyo lo lắng hỏi

- Cô ấy không sao.Chỉ vì quá đau buồn và xúc động nên mới thế.Mọi người cố gắng chăm sóc cô ấy nhé.

Tomoyo gật đầu nói cảm ơn bác sĩ và quay lại nhìn Sakura.Mới chỉ ba ngày mà khuôn mặt xinh xắn ấy tiều tụy, xanh xao đi thấy rõ, đôi gò má tóp lại, bờ môi khô khốc xám xịt, còn tay chân thì nổi gân xanh trông rất thảm hại.Cô biết Sakura đang rất đau thương.Và hơn ai hết cô hiểu cảm giác mất đi người mình thương yêu là như thế nào.Chớp mắt mà đã gần nửa năm kể từ ngày Yu ri mất rồi.Tomoyo cay đắng tự hỏi tại sao cứ hết đau thương này đến đau thương khác ập xuống cô và bạn bè như thế chứ.Cô chỉ mong muốn mọi người có được một cuộc sống yên bình, hạnh phúc mà sao giờ cô cảm thấy điều đó thật xa vời.Mất đi Syaoran là một cú sốc quá lớn với Sakura và nó mãi mãi là vết thương không thể chữa lành.

“Dù sao thì mình vẫn phải ở bên Sakura.Lúc này cô ấy cần mình hơn bao giờ hết” – Tomoyo nghĩ thầm mà không để ý đến một ánh mắt ấm áp nhưng cũng vô cùng đau buồn đang dõi theo cô và Sakura từ ngoài cửa phòng.Và xa xa là một ánh mắt khác cũng đau buồn không kém nhưng lại tràn đầy lửa hận.

***

Sóng gió lại sắp nổi lên nữa rồi.Cứ mỗi lần sóng gió nổi lên là lại có một khúc nhạc tiễn đưa trỗi dậy.Lần này sẽ đến ai đây?Tomoyo, Eriol hay Sakura…. Bánh xe vận mệnh vừa tiếp tục quay thêm một vòng nữa và sẽ còn nhiều khúc nhạc cầu hồn cất lên tiễn đưa những linh hồn thánh thiện về với Thượng đế và những linh hồn tội lỗi xuống nơi địa ngục.Hãy chờ xem…