Mộc Lan Trắng

Chương 12: Chuyến đi tìm sự thật




- Những gì ngươi nói là thật chứ? – Tiếng một người vang lên trong bóng tối

- Vâng thưa chủ nhân, đích thực là cô ta vẫn còn sống và hiện nay đang trốn tránh ở một nơi nào đó.Chỉ cần tìm được cô ta thì mọi việc sẽ rõ ràng – một người phụ nữ đang quỳ trước mặt người bí ẩn kia và đối đáp hết sức cung kính

- Hãy mau tìm cho ra cô ta, ta không cho phép bất cứ ai phá hoại công sức của ta suốt 18 năm qua được.

- Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ cho người tìm cô ta ngay lập tức

Nói xong, người phụ nữ ấy lui ra ngoài và người bí ẩn quay sang hỏi một người:

- Tenoshiwa, Thái tử Eriol thế nào rồi?

- Thái tử vẫn bình thường, hiện nay Hoàng đế Urushi đang có ý định nạp Thái tử phi cho Thái tử ạh

- Người được chọn là ai?

- Là Ly Miko, con gái của Ly Kakuyo tướng quân ạh.

- Vậy là mọi chuyện đúng theo tính toán của ta, tốt lắm!!!

- Nhưng theo tin báo của tôi thì hiện nay Thái tử đang có tỉnh cảm với một cô gái thường dân tên là Tomoyo Daidouji.Tôi đã cho người điều tra về cô gái này.Cô ta là bạn thân của tiểu thư nhà Kinomoto, quen biết Thái tử trong một lần tình cờ.Gia thế bình thường không có gì đặc biệt.

- Cần phải hết sức cẩn thận đấy.Hãy tìm cách chia rẽ chúng đi.

Lúc này nhóm của Tomoyo đang trên đường đến làng Ighina, vùng Makito.Ngồi trong xe ngựa, mọi người gần như chỉ im lặng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình chứ không nói gì, còn Tomoyo thì có vẻ hơi căng thẳng.Có lẽ vì cô cảm nhận mình đang tiến gần hơn một chút về sự thật.Đột nhiên Haruka thắng xe lại một cách đột ngột khiến mọi người giật nảy mình.

- Đã đến làng Ighina rồi đấy!

Ba ngày trước Hoàng đế cho mời Hoàng hậu đến và tuyên bố rằng việc lập Thái tử phi sẽ được quyết định vào mùa xuân sang năm và từ giờ cho đến lúc ấy chuyện sẽ lập ai làm Thái tử phi sẽ hoàn toàn là bí mật.ông không ngờ rằng tin tức này đã truyền ra ngoài và khiến một thế lực khác lấy đó âm mưu riêng cho mình.Ngay lúc đó Eriol lại xin phép được rời khỏi kinh thành để đi du ngoạn cùng Sakura và Syaoran.Hoàng đế Urushi biết rõ Eriol rời khỏi kinh thành là vì mục đích gì nhưng ông không ngăn cản gì mà ngược lại còn dễ dàng đồng ý.Điều này khiến Eriol hết sức ngạc nhiên vì xưa nay ông vốn rất nghiêm khắc với cậu về vấn đề này.Sau khi nghe Hoàng hậu nói cậu mới biết rõ ông muốn cậu ra ngoài vừa để giúp Tomoyo nhưng hơn hết là để cậu rèn luyện thêm và tìm hiểu cuộc sống của dân chúng để sau này có thể tiếp nhận ngai vàng.vả lại ông cũng rất hứng thú với thân thế bí ẩn của Tomoyo vì ông cũng có ấn tượng tốt về cô.Vì vậy ông cho phép cậu ra ngoài và d8ạn dò Syaoran bảo vệ cậu cẩn thận.

Còn Yu ri là vì muốn ra ngoài chơi vì trước giờ cô chưng từng đi xa nhà lần nào.Nhưng cả Haruka lẫn Tomoyo đều không tin lắm vào lý do này.Cả hai đều biết cô bé muốn giúp đỡ anh trong việc chinh phục Tomoyo nên mới đi theo.

Vậy nên cuối cùng cả nhóm 6 người lên đường đến Ighina.Nhưng lúc này cả 6 người lại đang nhìn nhau ngần ngại.Họ không biết tên người phụ nữ ấy, cũng chưa từng gặp mặt bà ta, vậy họ phải làm sao để tìm cho ra bà ta bây giờ.Haruka hắng giọng nói:

- Làng này cũng không lớn lắm, chúng ta thử tìm trưởng làng hỏi xem có ai về đây sống từ 17 năm trước hay không

Mọi người đều đồng ý với ý kiến đó và họ bắt đầu tiến vào làng.Lúc này trong làng chỉ có vài người phụ nữ, trẻ em và người già.Và quả như Haruka nói, cả làng chỉ có chừng hai mươi nóc nhà lợp cỏ mà thôi.Tomoyo tiến đến gần một người phụ nữ đang vắt sữa bò gần cô nhất và ngỏ ý muốn được gặp trưởng làng.Người phụ nữ ấy có vẻ khá dè dặt khi tiếp xúc với Tomoyo, dường như bà ta sợ một điều gì đó.Đột nhiên có một bà lão chống gậy đi tới và cất tiếng:

- Các người là ai?Các người tới đây có việc gì?

- Thưa bà, chúng cháu tới tìm một người phụ nữ, nhưng cháu không biết tên, cũng chưa từng gặp mặt bà ấy.Vậy ở làng này có ai dọn đến đây cách nay 17 năm không hả bà?

Bà lão biến sắc và hốt hoảng thối lui một bước, còn những người xung quanh thì lộ rõ vẻ hoảng sợ.Những việc ấy không lọt qua khỏi mắt của nhóm bạn.Eriol vội bước lên phía trước:

- Thật ra là có hay không hả bà?Tại sao mọi người lại có vẻ hoảng sợ như thế?

- Đúng là 17 năm trước có một người phụ nữ tên Itomi đã đến làng này, bà ấy đã sống ở đây từ lúc đó.Nhưng hai năm trước, bà ta đã rời khỏi đây rồi.

- Rời khỏi đây? – Tomoyo ngỡ ngàng – Bà ấy có nói là đi đâu không ạh?

- Không!Nhưng tại sao lại có quá nhiều người tìm bà ta như vậy chứ!Hai hôm trước, một toán người hung hãn mang vũ khí vào làng này cũng hỏi một điều giống y hệt như các người vừa hỏi và khi không có được câu trả lời như ý muốn, chúng đã đập phá tan nát ngôi làng này.Còn các người thì sao?Chả lẽ các người cũng muốn đập phá nữa sao?

- Chúng tôi sẽ không đập phá gì cả.Chúng tôi chỉ xin được nghỉ trọ lại đây một đêm thôi! – Haruka phân trần với bà lão – Và dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả tiền cho làng.

Mọi người nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm và rồi họ quay trở lại với công việc đang bỏ dỡ.Bà lão nhẹ nhàng bảo cả nhóm đi theo bà.Sau đó bà ta đưa họ đến một căn nhà, bảo rằng đây là căn nhà người phụ nữ tên là Itomi đã từng sống trước đây và họ có thể nghỉ lại tại đây, còn cơm nước bà ta sẽ cho người đem sang.Syaoran vội móc trong túi ra một ít tiền và trao cho bà lão.

Sau khi bà lão đi khỏi đó, họ bước vào nhà và cảm nhận căn nhà dường như vẫn được dọn dẹp khá ngăn nắp, bằng chứng là bụi bặm không hề bám lại.Trong nhà chỉ có hai gian phòng nên ba cô gái vào một phòng và ba chàng trai vào một phòng.Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Haruka và Eriol thì có vẻ như họ không hài lòng lắm.Sau khi sắp xếp quần áo, 6 người ngồi quanh chiếc bàn ở phòng ngoài:

- Bà ta đã bỏ đi không để lại một chút tin tức gì thì chúng ta biết tìm bà ta như thế nào đây? – Tomoyo lo lắng hỏi

- Bà ta đã hứa sẽ chờ em ở đây mà bây giờ lại bỏ đi như thế chứng tỏ rằng có một việc gì đã xảy ra khiến bà ta phải làm thế.Hơn nữa, việc có người đến tìm bà ta trước chúng ta cũng đáng để lo ngại – Eriol nghiêm mặt nói

- Có thể chúng chính là những người đã truy sát bà ta và Tomoyo 17 năm trước – Haruka đặt giả thuyết

Mọi người im lặng theo đuổi những suy nghĩ của mình, lòng thầm nghĩ giả thuyết mà Haruka đặt ra không phải là không có cơ sở.Đột nhiên có tiếng gõ cửa và Haruka đứng dậy khẽ hé cánh cửa ra nhìn thì thấy một cô gái chừng độ ngoài hai mươi, trên tay là một chiếc giỏ.

- Tôi mang bữa tối đến cho các vị đây.

Anh bèn mở rộng cánh cửa hơn để cô bước vào.Cô gái không ngần ngại bước vào bên trong và đặt chiếc giỏ xuống bàn.Cô ta đánh mắt nhìn ba cô gái trẻ và rồi cất tiếng hỏi:

- Trong ba cô, ai là người muốn tìm bà Itomi?

- Là tôi!Chẳng lẽ cô có tin tức gì về bà ấy sao? 

- Trước khi tôi trả lời câu hỏi của cô thì tôi phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã.Trên bả vai phải của cô có dấu hiệu gì đặc biệt không?

Tomoyo ngần ngừ một lúc rồi đáp rằng trên bả vai của cô có một vết bớt hình con bướm.Cô gái ấy nghiêm mặt và bảo rằng muốn xem tận mắt vết bớt ấy.Cô ta yêu cầu Tomoyo theo cô ta vào bên trong.Tomoyo nhìn Eriol ra ý hỏi thì thấy Eriol gật đầu bèn đứng dậy đi vào phòng trong.Ngay sau đó nhận ra cái hất đầu của Eriol, Sakura đứng dậy đi theo Tomoyo.Một lúc lâu sau, ba cô gái trở ra.Cô gái kia lên tiếng:

- Như vậy cô đúng là người đó rồi.Tôi rất xin lỗi các vị vì đã thất lễ.Tên tôi là Hatsune Fubata.Bà Itomi là dì tôi, nhưng từ khi dì ấy đến đây, dì ấy chưa bao giờ nhận tôi là cháu cả.Hình như dì ấy sợ hãi một điều gì đó.Cách đây hai năm, dì ấy đột ngột rời khỏi làng mà không ai rõ lý do vì sao, ngay cả tôi cũng không biết.Nhưng đêm trước khi dì ấy đi, dì ấy đã dặn tôi rằng, trong năm nay nếu có 1 cô gái nào đến tìm dì thì phải hỏi rõ xem cô ấy có đặc điểm gì đặc biệt trên vai không.Nếu cô ấy có thì mới trao cho cô ấy tung tích của dì, còn không thì tôi không bao giờ được nói ra.

- Vậy tức là cô có tin tức của bà Itomi?

Cô gái gật đầu xác nhận.Sau đó cô ta cho cả nhóm biết rằng hiện bà Itomi đang ở làng Genbu cách đây 2 ngày đường về phía nam.Và rồi cô ta rời khỏi ngôi nhà.Cả nhóm bạn nhìn nhau một cách hết sức lo lắng.Syaoran đột ngột lên tiếng, từ tối đến giờ cậu hoàn toàn im lặng nhưng trước những gì đang xảy ra thì cậu buộc phải lên tiếng:

- Người đàn bà này che dấu tung tích của mình quá kỹ, càng chứng tỏ là thân thế của Tomoyo không phải là bình thường.Hơn nữa tôi nghĩ nhóm người đến trước chúng ta không hề có mục đích tốt đâu

- Cậu nói đúng Syaoran, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng rồi, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được.Bây giờ chúng ta đi nghỉ đi, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành đi Genbu.

Nói rồi mọi người đứng lên trở về phòng.

Sáng hôm sau, họ rời khỏi làng Ighina và hướng về phía nam.Và hai ngày sau họ nhìn thấy một ngôi làng còn nhỏ bé hơn cả làng Ighina ngay phía trước.Đột nhiên có tiếng người la hét phát ra từ đó.Haruka vội vàng cho ngựa chạy tăng tốc và chẳng mấy chốc họ đã đến ngay trước làng.Lúc này khắp làng đang có một quang cảnh hỗn độn, một nhóm khoảng 10 người mặc trang phục đen vũ khí đầy mình đang trấn áp dân làng, còn dân làng thì hoảng sợ chạy khắp nơi la hét.Haruka và Syaoran vội vàng nhảy xuống xe ngựa và chạy về phía xảy ra việc, Sakura định nhảy xuống theo thì Eriol ngăn cô lại:

- Ở nguyên đó Sakura, bảo vệ Tomoyo và Yu ri nhé.

Nói rồi Eriol cũng nhảy xuống xe chạy theo hai người kia.Vừa chạy, họ vừa rút kiếm ra và xông vào nhóm người kia vừa kịp lúc chúng định đâm một người phụ nữ.Haruka nhảy vọt tới phía trước dùng sống kiếm đỡ lấy mũi kiếm của tên đó, Syaoran thì quét chân một vòng lập tức hất ngã tên ấy.Rồi cậu quay sang trừng mắt với hai tên bên phải rồi phóng vọt người lên cao nhảy qua đầu hai tên ấy, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng chúng và tung hai cú chặt như trời giáng vào gáy chúng khiến chúng lập tức bất tỉnh nhân sự.Bên cạnh Haruka cũng đang tả xung hữu đột với 3 tên hắc y khác.Anh chĩa mũi kiếm về phía 1 tên trong khi cả người dổ dài theo thân kiếm và vung chân đá vào giữa ngực một tên phía sau lưng mình và lấy đó làm đà vút tới đâm trọng thương tên trước mặt, sẵn tay anh quét thanh kiếm ngang qua bên phải hạ gục luôn tên thứ ba.Eriol vừa chạy đến tham chiến thì ngay lập tức có hai tên chắn ngay trước mặt cậu.Không chần chừ cậu đảo người sang bên trái, và đẩy thanh kiếm đi sượt qua mạng sườn một tên khiến hắn bị thương và lảo đảo và cậu chống tay lên vai tên này xoay người đá một cú ngay vào cổ tên còn lại.Và hai tên còn lại cũng không thể gây khó khăn cho Haruka lẫn Syaoran.Với khả năng của mình chẳng mấy chốc hai chàng trai đã tước vũ khí của cả bọn và khống chế chúng.Một người phụ nữ ú ớ:

- Cứu, cứu bà Itomi!!!

Ba tiếng “Itomi” vừa lọt vào tai ba người đã khiến họ giật nảy người và vội vã chạy theo hướng người phụ nữ chỉ.Khi họ chạy đến một căn nhà thì thấy ba tên khác cũng mặc trang phục đen đang tấn công một người phụ nữ ngoài 30 tuổi và một tên trong số chúng đã dùng kiếm đâm xuyên qua bụng bà ta.Cả ba người hốt hoảng chạy đến can thiệp khiến chúng vội vàng thu kiếm về.Nhận thấy khó lòng khống chế cả ba chàng trai chúng lập tức bỏ chạy nên Haruka và Syaoran cũng vội vàng đuổi theo, Eriol chạy đến đỡ người phụ nữ dậy.Vừa lúc đó nhóm Sakura chạy đến.Lúc nãy sau khi thấy nhóm Haruka đã khống chế được bọn người kia, Sakura liền cùng chị em Tomoyo xuống xe đi vào làng và đến đây.Vừa nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, Yuri hét một tiếng và ôm chầm lấy Sakura còn Tomoyo hốt hoảng khi nhìn thấy người phụ nữ mình đầy máu đang nằm dưới sàn, lưng tựa vào chân Eriol, cô vội vàng ngồi xuống bên cạnh bà:

- Bà có phải là Itomi không ạh?Tôi là Tomoyo Daidouji

Bà ta gật đầu yếu ớt.Và khi nghe thấy họ của Tomoyo, bà ta mỉm cười.Bà ta nắm chặt lấy tay Tomoyo thì thào:

- Đến hoàng cung, đến hoàng cung, đó là …

Nói đến đó bà ta thở hắt ra một cái và nhắm mắt xuôi tay.Yu ri bật khóc trong khi Tomoyo chưa hết vẻ kinh hoàng.Haruka và Syaoran xuất hiện trở lại ngay cửa:

- Bọn chúng chạy thoát rồi.Ở đây thế nào rồi?

- Bà ta đã qua đời rồi, chỉ kịp nói lại mấy chữ “Đến hoàng cung” – Eriol có vẻ bình tĩnh hơn cả đáp lời trong khi ba cô gái vẫn còn chưa hoàn hồn.

- Và dúi vào tay em vật này

Tomoyo thình lình lên tiếng và xòe bàn tay ra.Trên bàn tay dính đầy máu của cô lúc này là một chiếc vòng nhỏ cỡ cổ tay em bé bằng cẩm thạch.

Sau khi chôn cất người phụ nữ xấu số và giúp dân làng thu xếp những thiệt hại, nhóm bạn rời khỏi làng Genbu và trở lại kinh thành, trong lòng chất chứa đầy ưu phiền.