Mộc Lan Trắng

Chương 11: Tiệc sinh nhật đáng nhớ




Khi hoàng hôn vừa bắt đầu tan biến thì có hai chàng trai đang thong thả thả bộ trên đường, trên tay ôm một bó hoa mộc lan trắng và một giỏ trái cây to tướng.Họ chính là Eriol và Syaoran.Chắc hẳn các bạn cũng biết họ đang trên đường đến nhà Tomoyo.Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của cô, cũng là tròn 17 năm kể từ ngày đầu tiên cô về với gia đình Daidouji, nên Eriol tìm mọi cách để trốn ra khỏi cung và đến chúc mừng cô.

Còn Tomoyo lúc này đang cùng Sakura và Yu ri bày biện một bàn tiệc nhỏ ở nhà.Trên bàn tiệc đó chỉ có một chiếc bánh kem lớn và hai ấm trà cùng 9 chiếc tách.Tính Tomoyo vẫn thường không thích lãng phí nên cô luôn luôn mừng sinh nhật của mình giản dị như thế thôi.Nhưng năm nay khác ở chỗ là cô có thêm người đến chúc mừng.Tomoyo vừa bày biện vừa ngóng ra cửa chờ đợi một ai.Cô nhìn đến lần thứ mười mấy thì thấy Eriol và Syaoran đang từ xa đi đến.Cô mỉm cười vuốt lại váy áo của mình cho thẳng thớm và quay sang hỏi Sakura đầu tóc của cô có rối không.Đoạn, cô chạy ra cửa đón Eriol và Syaoran.Vừa nhìn thấy cô Eriol mỉm cười đặt vào tay cô bó hoa và Syaoran đặt giỏ trái cây lên bàn.Sakura từ phía trong đi ra vừa nhìn thấy Syaoran đã khựng lại, đỏ mặt và ngập ngừng cất tiếng chào cậu.Syaoran cũng khá bối rối cất tiếng chào cô.Tomoyo giả bộ ngạc nhiên kêu lên:

- Ôi trời, hôm nay hai người không chào nhau bằng một cuộc chiến đúng là điềm may mắn đặc biệt cho sinh nhật tôi nhỉ!

Nghe thấy vậy Sakura và Syaoran càng bối rối hơn trước.Tomoyo thấy tội họ quá nên nhẹ nhàng mời Eriol và Syaoran ngồi xuống.Vừa lúc đó, Yamazaki – anh trai Tomoyo và Haruka bước vào cửa.Yu ri ngạc nhiên kêu lên

- Ơh, chẳng phải hôm nay là ngày hai anh trực sao?

- Hôm nay là sinh nhật Tomoyo mà.Sao các anh lại có thể không về cơ chứ.Bọn anh đã đổi ca trực cho người khác để có thể kịp về dự sinh nhật Tomoyo. – Yamazaki mỉm cười hiền hậu xoa đầu Yu ri và nói

- Tomoyo, đây là quà của em.Hôm nay tất cả các em đều xinh quá nhỉ. – Haruka đưa cho Tomoyo một món quà rất đẹp và khen – Còn hai chàng trai này là ai vậy?

- Họ là bạn em, Eriol Higarizawa và Ly Syaoran – Tomoyo giới thiệu

- Thái tử Eriol àh?Cậu là tình địch của tôi sao?Tôi đã nghe Yamazaki kể về chuyện của cậu và Tomoyo – Haruka nheo mắt nhìn Eriol

Eriol mỉm cười và bắt tay Haruka nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên quyết như muốn thách thức Haruka.Cậu không cần hỏi nhiều cũng có thể biết được Haruka có tình cảm với Tomoyo nhưng cậu vẫn cư xử hết sức lịch thiệp.Syaoran cười thầm trong bụng “Không hổ là Thái tử.Cao tay lắm đấy Eriol!”

Bà Sonomi xuất hiện làm không khí bớt căng thẳng.Bà nhẹ nhàng bảo mọi người mau ngồi vào bàn.Yamazaki chậm chạp thắp những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật.Tomoyo nhắm mắt lại cầu nguyện và rồi mở mắt ra chúm miệng thổi một cái tắt hết 17 ngọn nến như cô vẫn làm mọi năm.Mọi người cùng vỗ tay và chúc mừng cô.Bà Sonomi chợt hắng giọng:

- Tomoyo này, mẹ đã từng hứa với con rằng khi con 17 tuổi mẹ sẽ kể cho nghe câu chuyện về thân thế của con.Thời khắc đó đã đến rồi đấy.

Tất cả mọi người trừ Yamazaki và Tomoyo đều bất ngờ trước những điều bà vừa nói.Tomoyo đưa đôi mắt tím biếc nhìn mẹ mình.Cô đã chờ đợi giây phút này 10 năm nay rồi.Khi cô 7 tuổi, cô vô tình nghe được câu chuyện của cha mẹ nói với nhau rằng cô không phải là con ruột của họ.Cô đã gặng hỏi bà Sonomi nhưng bà không nói gì mà chỉ bảo khi nào cô đủ 17 tuổi bà sẽ nói.Và bây giờ thì bà đang nhắm mắt hồi tưởng lại sự việc mười bảy năm về trước.

Lúc đó bà hãy còn là một thiếu phụ trẻ.Một hôm bà và chồng cùng nhau đến vùng Mungo thuộc vương quốc Dekita buôn bán.Trên đường đi họ chợt nhìn thấy một người phụ nữ trên tay ôm một đứa trẻ đang đi lảo đảo và rồi bà ấy té ngã trên đường.Ông Kusuda vội vàng thắng xe ngựa lại rồi nhảy xuống chạy đến bên người phụ nữa ấy.Bà Sonomi chậm hơn chồng một bước vì bà phải quay vào trong xe lấy một bình nước.Ông Kusuda nâng người phụ nữ lên và vốc một ít nước lên mặt bà ấy.Một lúc sau bà ấy tỉnh lại và trên mặt lộ rõ nét hoảng sợ.bà Sonomi vội trấn an người phụ nữa và giải thích rằng vợ chồng bà chỉ đi ngang thấy bà ấy ngất xỉu nên giúp bà chứ không có ý gì xấu.Lúc đó bà ấy mới bình tĩnh lại và nói lời cảm tạ hai vợ chồng.bà ấy đưa tay đón đưa trẻ bà Sonomi đang ẵm trên tay vào lòng.Bà Sonomi hỏi:

- Tại sao hai mẹ con chị lại đến đây và bị ngất giữa đường thế này? 

- Tôi đã bế đứa trẻ này đi suốt ba ngày để rời khỏi kinh thành đến đây.Tôi bị kiệt sức nên mới ngất xỉu.

- Thế chồng của chị đâu?

- Tôi không có chồng, hơn nữa đứa trẻ này cũng không phải con tôi.Nhưng nó đang gặp nguy hiểm.Tôi đã phải liều mạng mới đưa được nó đến đây.

Đột nhiên bà ta nhỏm người dậy và quỳ trước mặt hai vợ chồng:

- Hai vị có vẻ là người buôn bán và không có vẻ là quá nghèo khổ, cầu xin hai vị hãy nhận nuôi nó.Nếu nó còn đi với tôi, nó chỉ có con đường chết mà thôi.Tôi van xin hai vị!!!

Bà ta liên tụp sụp lạy hai vợ chồng khiến họ rất khó xử.Họ biết người phụ nữ này vì lo lắng cho đứa trẻ nên mới phải cầu xin họ và bà ta không có vẻ gì là đang nói dối.Hai người nhìn nhau hết sức chần chừ và cuối cùng ông Kusuda nhận lời sẽ đưa đứa trẻ đi.Ông hỏi người phụ nữ rằng nếu mai này đứa trẻ lớn lên, nó phải tìm về gốc gác của nó ở đâu thì người phụ nữ này nói rằng vết bớt trên bả vai trái của đứa trẻ chính là đặc điểm nhận diện.Ngoài ra nếu bà ta còn sống thì 17 năm sau, bà ta sẽ chờ cô bé ấy ở làng Ighina thuộc vùng Makito vương quốc Clow.Nói rồi người phụ nữ ấy gạt nước mắt ôm đứa trẻ lần cuối và bỏ đi.

- Vậy đứa trẻ ấy chính là con sao mẹ? – Tomoyo vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi

- Phải, đứa trẻ ấy chính là con.Và giờ đây khi con đã đủ 17 tuổi, con có thể đến làng Ighina để tìm người phụ nữ ấy.Nếu bà ấy còn sống…

Bà Sonomi bỏ dở câu nói của mình.

- Nếu vậy thân thế của Tomoyo vẫn chưa có gì là rõ ràng hết cả.Phải tìm cho ra người phụ nữ ấy.Nhưng đã 17 năm rồi và lỡ như kẻ thù của bà ấy đã hại bà ấy thì sao? – Eriol trầm ngâm nói

- Không, dù cho có thế nào em cũng phải đến đó.Em không thể bỏ qua dù chỉ là một cơ hội mong manh để tìm hiểu về thân thế của mình.Em nhất định phải tìm cho ra sự thật này. – Tomoyo kiên quyết nói

- Anh hiểu những gì em đang nghĩ.Và anh sẽ cùng em đến đó. – Eriol nắm lấy tay Tomoyo 

- Tớ cũng sẽ đi cùng cậu, còn anh thì sao Ly Syaoran? – Sakura nói và quay sang hỏi Syaoran.

- Thái tử đi đâu tôi sẽ theo đến đó. – Syaoran khẳng định.

- Vậy tôi cũng sẽ đi cùng.Các cô cậu chỉ là một đám nhóc thôi.Hơn nữa tôi cũng chả yên tâm để Tomoyo đi như thế - Haruka đột nhiên lên tiếng.

“Anh ta sợ Tomoyo bị kẻ xấu hại hay mình hại nhỉ?” – Eriol nghĩ thầm trong bụng

Tomoyo xúc động nói với các bạn mình: “Cảm ơn các bạn rất nhiều!”

Vì hôm nay Syaoran không ở lại trong cung mà sẽ về phủ nên cậu hộ tống Eriol về cung rồi mới đưa Sakura về phủ.Lúc đầu Sakura đòi tự về nhưng Eriol kiên quyết bắt cô để Syaoran đưa mình về nên cô đành theo hai chàng trai đến hoàng cung rồi mới cùng Syaoran về nhà.Sau khi Eriol trở về Hoàng cung thì chỉ còn Sakura và Syaoran trên đường.Điều đó khiến Sakura rất ngại ngùng.Cô không hiểu sao từ khi ở trong rừng đêm đó trở về, mỗi lần nhìn thấy Syaoran là khuôn mặt cô nóng bừng, tim đập thình thịch liên hồi.Họ cứ im lặng đi bên sau như thế suốt một quãng đường dài.Đột nhiên Syaoran lên tiếng:

- Dạo này tôi thấy cô có nhiều thay đổi đấy tiểu thư Kinomoto!

- Sao cơ?Tôi thay đổi àh?

- Phải, cô có vẻ đằm tính hơn trước đây nhiều và tôi cũng không còn cảm thấy cô đáng ghét như lúc trước nữa.

- Tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng tôi cũng thay đổi cái nhìn về anh đấy.Trước đây tôi cứ nghĩ anh là một kẻ ngạo mạn khó ưa nhưng từ sau đêm đó tôi lại nghĩ khác.

Mới nói đến đó thì đã thấy phủ Kinomoto hiện ra trước mặt.Sakura xịu mặt xuống vì chưa có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với Syaoran.Syaoran mỉm cười bảo cô vào nhà và quay người bỏ đi.Sakura vội cất tiếng gọi giật:

- Này, sau này không cần gọi tôi là tiểu thư Kinomoto đâu, anh cứ gọi tôi là Sakura là được rồi.Nhưng nếu vậy tôi có thể gọi anh là Syaoran được chứ?

- Được!Cứ gọi theo cách nào cô thích, Kino…, àh, Sakura!!!

- Đi đường cẩn thận và chúc anh ngủ ngon – Sakura mỉm cười và quay người chạy vào nhà.

Syaoran nhìn theo bóng Sakura biến mất sau cánh cổng và mỉm cười.

“Khi cô ấy cười cô ấy xinh xắn biết bao nhiêu!!!” – Cậu lắc đầu và quay người bỏ đi.