Mộc Lan Trắng

Chương 1: Buổi sáng ở kinh thành Tomoeda




Vương quốc Tomoeda là một vương quốc đẹp và giàu mạnh, kinh thành Tomoeda vô cùng trù phú và đông đúc, tấp nập người qua lại buôn bán.Và ở cửa phía nam của kinh thành có một hiệu buôn bán đồ gốm nhỏ mang biển hiệu Daidouji.Lúc này đứng trước cửa hiệu đó là một người phụ nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc ngắn màu bạch kim ôm sát lấy khuôn mặt thanh tú.Lúc này bà đang loay hoay sắp xếp lại những chiếc bình bày trên kệ.Bà ấy chính là Sonomi Daidouji, chủ của cửa tiệm này.Chồng bà, ông Kusuda Daidouji đã qua đời ba năm trước vì bạo bệnh.Kể từ đó bà thay chồng quản lý cửa hiệu này và quản lý luôn ba đứa con hai gái, một trai.Chợt bà cất tiếng gọi:

- Tomoyo, đem giúp mẹ hai chiếc bình ở phía sau lên đây nào!

- Con đem lên đến nơi rồi này mẹ.

Một giọng nói êm ái vang lên và một cô gái hết sức xinh xắn xuất hiện từ phía ngạch cửa.Cô gái ấy có một mái tóc màu tím cùng đôi mắt tím biếc trong veo.Cô mặc trên người một chiếc váy màu xanh nhạt trông đơn giản nhưng lại khiến cô trông càng xinh đẹp hơn và trên tay cô thì đang ôm hai chiếc bình gốm.Cô chính là Tomoyo Daidouji, người con thứ hai trong nhà

- Nào, mẹ để con làm việc này cho!

Bà mẹ mỉm cười và trao lại chiếc khăn bà đang cầm trên tay cho cô con gái.Rồi bà bước đi và biến mất sau ngạch cửa.Tomoyo nhìn theo mẹ mỉm cười rồi bắt tay vào việc lau chùi những chiếc bình gốm, vừa làm cô vừa cất tiếng hát khe khẽ.Đột nhiên một người xuất hiện từ phía sau lưng cô và chụp lấy vai cô hù một tiếng rõ to.Quá bất ngờ, Tomoyo giật mình đánh rơi chiếc bình đang cầm trên tay xuống đất nhưng người kia nhanh chóng đưa tay chụp kịp chiếc bình và đưa trả lại cho cô

- Sakura, cậu làm tớ giật cả mình suýt chút nữa là làm vỡ chiếc bình rồi.

- Tớ xin lỗi Tomoyo!Tớ chỉ muốn hù cậu một chút thôi.May mà chiếc bình không vỡ.

- Cậu thật là.Đường đường là tiểu thư của gia tộc Kinomoto mà cậu suốt ngày cứ nghịch ngợm như vậy sao?

- Hihi, tớ thấy cậu giống tiểu thư hơn tớ đấy Tomoyo.Hay cậu và tớ đổi chỗ cho nhau nhé.

Tomoyo nguýt bạn một cái và quay trở lại với công việc của mình.Và cô gái tên Sakura vội ngồi xuống một chiếc ghế gần đấy lặng lẽ nhìn Tomoyo.Cô có mái tóc màu nâu nhạt và cặp mắt màu xanh lục, khuôn mặt cô gái này xinh xắn không kém gì Tomoyo nhưng lại toát lên vẻ cương nghị và mạnh mẽ.Sakura không giúp Tomoyo làm vì cô biết hễ cô động tay vào thì thể nào cũng có việc đổ vỡ xảy ra vì cô rất hậu đậu trong công việc nhà.Ai bảo cô là tiểu thư của gia tộc Kinomoto danh giá bậc nhất kinh thành.

Chắc chắn sẽ có người tự hỏi tại sao một tiểu thư danh giá như cô lại làm bạn với một cô gái thường dân như Tomoyo.Đó là vì tính tình Sakura vốn rất thân thiện và gần gũi, cô lại không xem cái thứ quy tắc gọi là phân biệt giàu nghèo, đẳng cấp ra gì.Một lần ở trên phố, sau khi gây sự với một đám lưu manh để giải cứu cho một ông lão nghèo bị chúng hà hiếp, cô bị thương nhẹ ở chân và chợt nghe thấy có một giọng nói dịu dàng phía sau lưng đề nghị giúp cô băng bó vết thương.Và cô quen biết Tomoyo từ đó.Sakura tính cá tính mạnh mẽ, hoạt bát lại giỏi võ nên hoàn toàn tương phản với cá tính dịu dàng, thùy mị của Tomoyo.Cũng chính vì vậy mà kể từ khi làm bạn với Tomoyo, cô luôn tự xem mình là người bảo vệ cho cô bạn yếu đuối của mình.Ba của cô, ông Fujitaka là đại thần thuộc hàng cao nhất trong triều đình nhưng là một người tốt bụng, thương dân nên không những không phản đối cô qua lại với Tomoyo mà còn rất thương yêu Tomoyo như con gái ruột của mình.

- Tomoyo này, mỗi ngày cậu đều làm công việc này mà không thấy chán sao?

- Sao lại chán?Tớ làm việc này là để đỡ đần cho mẹ mà.Tớ thích công việc này. 

- Ừh, có lẽ với cậu là thế.Còn tớ áh, nếu ngày nào cũng phải làm những việc giống nhau thì chắc tớ sẽ chán chết thôi

- Thế thì tớ hiểu tại sao cậu hay trốn khỏi nhà ra đây rồi.

- Nhờ thế mà tớ mới quen cậu chứ phải không?

Sakura mỉm cười bối rối.Tomoyo quả đúng là người hiểu thấu cô còn hơn cả chính cô nữa.Ba cô bận bịu công vụ suốt ngày, mấy năm trước khi anh Touya của cô còn nhỏ, anh ấy vẫn hay chơi chung với cô nhưng khi anh ấy vừa đủ 18 tuổi thì ba cô đã đưa anh vào cung nhận chức Đội trưởng Cấm vệ quân và từ đấy anh cũng bận rộn y như cha cô.Và thế là Sakura trở nên cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn ấy.

- Cậu không ở nhà ngoan ngoãn học làm tiểu thư đài các thì sau này làm sao về nhà chồng đây

- Tớ cóc thèm lấy chồng đâu.Mấy tên con trai tên nào cũng bị tớ đánh cho gãy càng chỏng gọng hết.Chúng làm sao đáng để tớ lấy chứ

- Thế Ly Syaoran thì sao?Chả phải lần trước cậu đã thua anh ta sao?

- Cái tên Syaoran chết tiệt ấy!Hắn dám làm tớ bẽ mặt trước đám đông.Tớ nhất định không bỏ qua cho hắn đâu.

Mặt Sakura sa sầm lại tức tối.Cứ nhớ đến việc ấy là Sakura không thể không giận dữ.Ly Syaoran là con trai trưởng của gia tộc Ly, danh giá không kém gia tộc Kinomoto.

Một tháng trước, 

Sakura đang đi trên phố thì bắt gặp một tên công tử nhà giàu đang trêu ghẹo một cô gái.Không cần suy nghĩ, cô xông tới cho hắn một cú đá vào ngay gữa ngực.Tên công tử vô cùng tức giận vội ra lệnh cho thuộc hạ xông vào tính dạy cô một bài học.Khổ thân bọn chúng không biết rằng đã gặp phải một cao thủ nên cứ lần lượt từng tên một ăn liên tiếp mấy cú đá vào người ngã chỏng vó ngay giữa đường.Sau khi giải quyết hết đám lâu la, cô nhảy đến bên tên công tử và dùng tay bẻ quặt tay hắn về phía sau. Tên công tử hoảng sợ vội vàng khóc lóc xin cô tha mạng.Sakura điềm nhiên nói:

- Bỏ cái thói bắt nạt con gái nhà lành đi nhá.Nếu còn để bản cô nương bắt gặp mi tái phạm một lần nữa, bản cô nương sẽ bẻ tay mi đấy.

Nói rồi cô buông tay ra, bọn chúng vội bỏ chạy không kịp nhìn cô lấy một cái.Sakura bật cười nói to:

- Con trai là một lũ vô dụng không ra gì

- Này, cô xử lý tên khốn nạn ấy là đúng lắm.Nhưng cớ gì cô lại mắng con trai bọn tôi chứ.

Một giọng nói vang lên từ đám đông và một tên con trai lặng lẽ bước về phía cô.Anh ta có mái tóc màu nâu như cô nhưng mắt anh ta lại có màu hổ phách.

- Syaoran! Ngươi vừa lên tiếng đấy àh?

- Phải, là ta đấy.Sao cô lại mắng con trai như thế chứ.Cô đúng là cái đồ ngạo mạn.

- Ngươi…ngươi nói gì?Ngươi tưởng ngươi là đội trưởng đội cận vệ Đông Cung là dám lên tiếng nhục mạ ta sao?

- Ta nói cô là cái đồ ngạo mạn, không coi ai ra gì.Là tiểu thư danh giá mà không lo ở nhà học tập lễ nghi, lại chạy ra đường đánh nhau với đàn ông.Tôi dám đảm bảo hoặc là sẽ không ai dám lấy cô hoặc là kẻ lấy phải cô là do ăn ở không có đức suốt ba kiếp

- Ngươi dám nói ta như thế ưh?Ta phải cho ngươi một bài học mới được.

Nói rồi Sakura vội vàng vung nắm đấm về phía chàng trai ấy.Bình thường, đối thủ đã lãnh trọn cú đấm vào mặt nhưng chàng trai này chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu về một bên là đã tránh được ngay.Thậm chí anh ta còn dùng tay chặn nắm đấm ấy lại và cứ nắm như thế không buông ra.Sakura tuy tính tình phóng khoáng nhưng vẫn là một cô tiểu thư nên dĩ nhiên khi bị con trai nắm tay, cô đỏ mặt hét lên.

- Ngươi có buông tay ta ra không hả tên kia?

- Cô còn phải học nhiều lắm, nắm đấm của cô chỉ dọa được mấy tên chết nhát kia thôi, chứ với ta thì đừng có hòng.

- Mi đợi đấy, cái tên láo xược kia.Ta quyết không quên việc này đâu.Ta nhất định sẽ tìm mi để tính sổ.

- Được thôi, Cô muốn thì cứ đến phủ mà tìm ta.Ta sẵn sàng giao chiến với cô bất cứ lúc nào đấy tiểu thư Kinomoto.Nhưng trước hết, cô hãy lo luyện võ công của mình cho giỏi hơn đã nhé.

Nói rồi hắn vừa cười vừa bỏ đi, bỏ lại Sakura đứng tức tối đằng sau.Từ đó đến nay đã hơn một tháng mà Sakura vẫn chưa nguôi tức giận

“Hắn là một tên đáng ghét!Mình nhất định phải nghĩ cách làm hắn bẽ mặt mới hả giận” – Sakura nghĩ thầm 

Tomoyo nhìn mặt bạn là biết ngay bạn đang nghĩ gì.Cô hiểu rằng từ bé đến giờ Sakura muốn gì được nấy, lại chưa từng thua ai bao giờ nên bây giờ bị anh chàng tên Ly Syaoran ấy đánh bại là một cú sốc lớn với cô ấy.

“Nhưng như thế cũng tốt.Ít ra cũng có một người có thể đánh bại Sakura và biết đâu sẽ chiếm được con tim cậu ấy luôn không chừng” – Tomoyo mỉm cười 

- Cậu cười gì thế Tomoyo?

- Đâu có gì!Bây giờ tớ ra chợ mua thức ăn, cậu có đi với tớ không hả Sakura?

- Không, tớ chỉ ghé qua thăm cậu một lát.Giờ tớ phải vào cung gặp anh Touya đây.Có vài lá thư gửi cho anh ấy.

Tomoyo không hỏi tại sao Sakura phải tự đem thư vào cung.Vì cô hiểu Sakura nhớ anh trai mình nên nhân lúc có cớ là cô chạy vào cung ngay.Thế nên cô mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt Sakura.Đoạn cô dặn dò em gái Yuri trông coi cửa hàng và xách giỏ ra chợ.Và cô không hề biết rằng, cô sắp có một cuộc gặp gỡ định mệnh ngay tại chính nơi đó.