Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 39




“Bé Hề dâm đãng như thế, không bằng tự thỏa mãn mình.”

Mộ Bạch cắm cái đuôi xoã tung bóng loáng vào trong cúc huyệt ướt mềm, lông xoã tung cọ cọ quanh thịt non, ngứa đến mức mông Quân Mộc Hề không ngừng run rẩy.

“Ưm a… thật kỳ quái… đuôi cũng thật thoải mái…” Quân Mộc Hề khẽ thở gấp vì cảm giác này, đuôi cũng là nơi cực kỳ mẫn cảm, và giờ cậu chỉ cảm thấy nó đã tiến vào một nơi chặt khít ấm áp rồi được nơi ấy gắt gao bao bọc.

“Đây là… ha… sư phụ… thật kỳ quái… lỗ nhỏ ngứa quá…”

Cảm giác này khiến cậu thấy hoảng hốt như thể đang tự mình làm mình vậy.

Mộ Bạch vừa đâm mạnh vào hoa huyệt phía trước, vừa cầm cái đuôi to của thiếu niên làm phía sau cậu, thỉnh thoảng lại xoay tròn, để phần lông nhẹ nhàng cọ xát bên trong thiếu niên.

“Ưm a a!! Sướng quá!… Sư phụ… em còn muốn… lại sâu một chút… ưm…”

Hai lỗ nhỏ của thiếu niên đều bị lấp đầy, kích thích ở hai nơi đó cùng đuôi khiến cậu sướng đến run rẩy, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông đang không ngừng đùa bỡn mình, tiếng rên rỉ trong miệng cũng hơi nhũn ra.

Cuối cùng Quân Mộc Hề bị chính đuôi mình làm, lông đuôi xoã tung cũng bị dâm dịch làm ướt tới mức bết chặt vào nhau, vậy mà hòa thượng thối này còn không buông tha cậu, hắn còn rút dương vật ra khỏi hoa huyệt rồi chen vào cúc huyệt cùng cái đuôi kia.

“Ưm a! Đừng… sư phụ!… Sẽ hỏng mất… quá lớn vào không được… ôi…”

“Bé yêu của ta… thả lỏng… có thể đi vào mà…” Mộ Bạch chen quy đầu vào trước, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, thấy trong cúc huyệt càng ngày càng ướt, lại đẩy thêm một nửa dương vật vào.

“Ưm ha… căng quá…” Quân Mộc Hề bị căng đến mức hơi khó chịu, rồi lại cảm giác như bị lấp đầy, cúc huyệt bị căng ra đến cực hạn, nếp uốn cũng căng đến trơn nhẵn, mẫn cảm điểm không ngừng bị cọ xát đụng chạm.

Cuối cùng người đàn ông vẫn đâm toàn bộ gậy thịt vào, nhưng thiếu niên cũng thực sự rất có thiên phú, lỗ nhỏ lại có thể chịu được gậy thịt lửa nóng như thế.

Thiếu niên quỳ ghé vào trên tảng đá, mông nhếch cao lên, thừa nhận người đàn ông đang đâm thọc kịch liệt phía sau, còn cả cái đuôi đang không ngừng lúc nông lúc sâu thọc vào rút ra.

Hai thứ đồ cứ vậy ra vào khiến cậu sướng tới mức chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ, đầu lưỡi nhỏ cũng thè ra, bị hòa thượng hung hăng hôn đến mức rên rỉ cũng không thành tiếng, chỉ có thể khẽ nức nở.

Món quà này bị hòa thượng dùng đến dùng đi, suýt nữa thì hỏng mất. Cuối cùng Quân Mộc Hề mệt đến mức cả đuôi lẫn tai đều gục xuống, còn bị hòa thượng đùa nghịch bế vào suối tắm.

Mộ Bạch ăn uống no đủ nên tâm tình cực tốt, bế thiếu niên tai mèo xụi lơ trong ngực về Đại Phật Tự.

Xem ra tổ chức sinh nhật cũng rất ổn mà, trên đường trở về, Mộ Bạch cong môi thầm nghĩ.

Trở lại Đại Phật Tự, Quân Mộc Hề nằm trên giường suốt ba ngày.

“Hòa thượng thối… hòa thượng háo sắc… đồ lưu manh.” Quân Mộc Hề nửa ghé vào giường lẩm bẩm, Mộ Bạch bên cạnh áy náy cầm thìa, cẩn thận đút cơm cho cậu.

Lần trước hòa thượng thối này đâm cả hai thứ vào cúc huyệt của cậu, tuy lúc ấy không chảy máu hay bị thương, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, trong huyệt nóng rát, mấy ngày nay cậu chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng thanh đạm.

Không thể ăn ngon, chuyện này đối với Quân Mộc Hề mà nói thì cực kỳ nghiêm trọng. Giờ còn đang giận dỗi dẩu miệng, không tình nguyện ăn canh đậu hũ thanh đạm mà hoà thượng đút cho mình.

“Đừng nóng giận mà bé yêu, là ta không tốt… Lần sau ta sẽ cẩn thận một chút, hửm?”

Còn có lần sau?!



Quân Mộc Hề hung tợn trừng mắt lườm hoà thượng thối không hề có tâm hối cải này, vừa muốn nổi giận mắng hai câu liền được đút một miếng điểm tâm mình vẫn thích ăn, lập tức nuốt xuống suy nghĩ muốn mắng, lại vui vẻ nhai nhai.

Mộ Bạch xoa xoa đầu thiếu niên, có hơi tiếc vì hai tai mèo đã biến mất rồi. Nghe Quân Mộc Hề nói dược hiệu chỉ có một ngày, cho nên hôm qua tai cùng đuôi đều đã biến mất.

Rồi lại không màng thiếu niên đang hung hăng trừng mắt mà kéo quần cậu xuống, bôi thuốc cho cậu.

“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, điểm tâm em thích đều ở bên cạnh, có cần gì thì gọi gã sai vặt bên ngoài. Ngoan, hôm nay Vương đạo trưởng tới, ta đi tiếp ông ta, lát nữa lại qua đây với em.” Mộ Bạch hôn lên miệng nhỏ đang dẩu ra, cười nói.

“Biết rồi!” Quân Mộc Hề khẽ hừ một tiếng, lấy thoại bản mà hòa thượng đã chuẩn bị cho mình ra rồi say sưa đọc, không nhìn hoà thượng nữa.

Mộ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đến phòng nghị sự.

“Đạo trưởng.”

Vương đạo trưởng ngồi trong phòng nghị sự, đang vuốt chòm râu, gật gật đầu với hắn.

“Lần này gọi ta tới là vì chuyện gì?” Sáng sớm đã bị một phong thư của hòa thượng vội vàng gọi đến, giờ có khi thở còn chưa đều đây.

Mộ Bạch rót trà cho ông, rồi cũng chậm rãi ngồi xuống.

“Lần trước ông nói thân thể thái âm nếu muốn mang thai… ngoài thời gian thì còn cần chuẩn bị gì không?” Mộ Bạch nhấp ngụm trà, rũ mắt, bình thản nói.

Bàn tay đang vuốt râu của Vương đạo trưởng hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn hắn.

“Chuẩn bị gì khác à… Cái này dễ thôi, ta kê cho ngươi một đơn thuốc, ngươi sắc rồi cho nhóc kia uống mỗi tuần một lần, không chỉ gia tăng khả năng thụ thai mà còn có thể khiến lúc sinh đỡ vất vả hơn.”

Vương đạo trưởng nói xong, thấy hòa thượng cứ nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy giấy bút viết đơn thuốc.

“Đây chẳng qua chỉ là chút thuốc phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là 49 ngày kia, phải đảm bảo ngày nào trong tử cung của nó cũng có thứ của ngươi. À, đúng rồi, phương thuốc này của ta còn có công hiệu thúc sữa, nam tử mang thai vốn sữa đã ít, cần phải dùng chút dược vật phụ trợ mới được. Yên tâm, không có tác dụng phụ gì đâu.”

Mộ Bạch nhận đơn thuốc đạo trưởng đưa, nhìn lướt rồi cất đi, khuôn mặt lãnh đạm bấy giờ mới hơi cười.

Hắn vỗ vỗ tay, có tiểu tăng đi vào, trên tay bưng một cái cái hộp nhỏ.

“Trước đó ta tìm được một phương thuốc kỳ lạ ở đấu giá hội, nghĩ Vương đạo trưởng nhất định sẽ thích nên đã mua về, coi như là một món quà nhỏ.”

Vương đạo trưởng nghe vậy liền cười không khép miệng được, ông cầm đơn thuốc kia cẩn thận xem, càng xem càng vừa lòng.

“Không tồi không tồi.”

“Nếu Vương đạo trưởng thích, sau này ta sẽ cho người lưu ý những phương thuốc cổ truyền, tranh thủ đều lấy tới để đạo trưởng đánh giá.”

Vương đạo trưởng liên tục gật đầu, tiểu tử này quả thực hiểu rõ sở thích của ông, mà có lẽ không chỉ có mỗi thế này đâu.

“Sao nào, còn có việc gì cần ta hỗ trợ?”

Mộ Bạch cười cười, bảo tiểu tăng lui ra, lại nhẹ nhấp một ngụm trà.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng quả thực là cần phiền đến ngài.”



Quân Mộc Hề xem xong thoại bản, lại ăn xong cơm chiều, buồn ngủ rũ mắt. Sao hòa thượng thối còn chưa về chứ, nói chuyện với đạo trưởng mà sao nói tới tận bây giờ. Khi nãy cậu còn đang giận hắn, nhưng giờ lại nhớ rồi.

“Sao còn chưa ngủ?” Giọng nói lãnh đạm từ tính đột nhiên truyền đến, làm Quân Mộc Hề khó khăn tỉnh ngủ chút, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm “Sao giờ chàng mới về…”

Mộ Bạch cười cười, cởi quần áo cho cậu rồi đắp lên chăn, chính hắn cũng nằm xuống. “Nói chuyện cùng đạo trưởng hơi lâu một chút.”

Quân Mộc Hề được người đàn ông ôm vào lòng, mơ màng cọ cọ vào ngực hắn.

“Hai ngày trước phụ thân em truyền tin cho ta, quan lễ của bé Hề sắp tới rồi, còn nhớ không?” Mộ Bạch vừa xoa đầu cậu vừa nói.

“Ưm… quan lễ?” Đầu óc Quân Mộc Hề đã mơ hồ, chờ vài giây mới phản ứng được, sau khi hiểu được ý nghĩa của hai chữ kia lại đột nhiên thanh tỉnh.

“Nhanh vậy sao? Lúc nào cơ?” Quan lễ cũng chính là cập quan, ở thế giới này, tuổi cập quan của nam tử lớn hơn so với tuổi thành niên ở hiện đại một chút, mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi ở đây là đã trưởng thành, có thể kết hôn sinh con rồi.

“Em sắp thành niên sao?” Quân Mộc Hề hơi hoảng hốt, trong nháy mắt, cậu đã đi vào thế giới này hơn một năm rồi.

“Ừm, biết em sẽ quên, cho nên phụ thân em mới nhắc nhở ta.”

“Vậy… em phải về sao?” Quân Mộc Hề ôm chặt eo hòa thượng, cậu không muốn rời xa hòa thượng đâu.

“Ha ha, không sao, sư phụ đi cùng em, ta sẽ là sư trưởng đội mũ cho em mà.”

“Ưm… sư trưởng ư.” Quân Mộc Hề bĩu môi, vì sao không phải thân phận bạn trai nha.

Mộ Bạch nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, lập tức hôn hôn lên môi cậu, nghĩ giờ cũng là thời cơ tốt để thẳng thắn với cha Quân. Hắn đã tốn không ít thời gian để chuẩn bị quan lễ cho bé cưng rồi.

Quan lễ của Quân Mộc Hề đã định ở hai tuần sau. Khi chỉ còn một tuần, cậu đã bị Quân Nhiên đón về nhà, Mộ Bạch còn chút việc cần làm nên nói mấy hôm nữa sẽ tới tìm cậu.

Thời gian trôi rất nhanh, chỉ nháy mắt đã là một ngày trước quan lễ.

“Thiếu gia, ngài mặc thế này rất đẹp! Quả thực là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn…”

“Dừng dừng!” Quân Mộc Hề nhanh chóng bảo một tỳ nữ vẻ mặt hoa si dừng lại, dùng từ kiểu gì thế hả, cậu là nam cơ mà!

Lúc này, cậu đang mặc một thân trường bào màu xanh lam đậm, bên trên thêu hoa văn tinh xảo viền vàng, phía dưới viền lụa, nhìn rất ra dáng một công tử dịu dàng. Dáng người cùng gương mặt khiến đám tỳ nữ chuẩn bị đồ cho cậu sáng mắt, vẻ mặt hoa si.

Nhưng lúc này Quân Mộc Hề lại không vui nổi, sáng sớm đã bắt cậu thay cái này đổi cái kia, không phải do quan lễ đâu mà nhất chủ yếu chính là, đã gần một tuần cậu không gặp hòa thượng. Đã nói hai ba ngày sẽ tới, ngày mai cậu cập quan rồi mà chẳng thấy bóng dáng hoà thượng thối đâu.

Cho đám tỳ nữ lui, cậu sửa sửa vật phẩm trang sức phức tạp trên người. Lúc này mới mặc thử một bộ quần áo, nghe nói lễ cập quan ít nhất phải thay ba bộ quần áo khác nhau, lễ tiết phức tạp cùng trịnh trọng này khiến Quân Mộc Hề thầm giật mình.

“Ai khiến bé yêu của ta không vui rồi?” Một giọng nói trầm thấp mang theo ý cười truyền tới bên tai, thân thể Quân Mộc Hề còn nhanh hơn miệng, lập tức bổ nhào vào ngực người tới, miệng lúc này mới không nhịn được oán giận.

 

------oOo------