Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 34




Cậu chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, nhưng thực ra lại có cảm giác giống như khi hòa thượng dùng hồn thể dẫn cậu bay lên. Tầm nhìn mơ hồ khi sáng khi tối, chờ khi cậu cảm giác được mình cuối cùng cũng an ổn rơi xuống đất thì bốn phía bỗng nhiên vang lên âm thanh non nớt đang lanh lảnh đọc sách.

Cậu phát hiện mình đang đứng trong một đình viện rất lớn, bốn phía có rất nhiều hoa hải đường, một cơn gió thổi tới, mang theo mùi hoa như có như không.

Quân Mộc Hề hít hít mũi, trên mặt có chút say mê, lại nghe thấy thanh âm non nớt kia, tuy nghe giọng là có thể biết chủ nhân chỉ khoảng tám chín tuổi, nhưng giọng nói còn có vẻ đạm nhiên trưởng thành khiến cậu bỗng thấy quen thuộc đến khó tả.

Chờ khi cậu tìm được chủ nhân của giọng nói đó, quả nhiên là một đứa nhỏ tám chín tuổi rất đáng yêu đang cầm một cuốn sách cổ, ngồi bên đình, cẩn thận đọc diễn cảm.

Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của đứa nhỏ kia mà không khỏi hơi buồn cười, sau đó cũng thật sự cười thành tiếng.

“Ai đó?!” Tiếng đọc sách đột nhiên im bặt, giọng nói non nớt dường như vừa giật mình, giờ đang lườm cậu.

“Ngươi… có thể thấy ta sao?” Cậu tưởng mình chỉ là linh hồn xuất hiện sâu trong giấc mơ của Mộ Bạch, hẳn là không có thực thể, sao lại bị hắn phát hiện nhỉ. Từ ánh mắt đầu tiên trông thấy đứa nhỏ kia, cậu liền biết đây là Mộ Bạch, tuy nhìn dáng vẻ lúc nhỏ có tóc của hòa thượng có hơi lạ, nhưng cậu vẫn nhận ra khuôn mặt non nớt quen thuộc này.

“Đương nhiên có thể… ngươi tưởng mình là quỷ sao? Nhưng ngươi là ai, sao ta chưa từng thấy ngươi.” Đứa nhỏ cau mày, khuôn mặt luôn có vẻ trưởng thành giờ lại có nét nghi hoặc rất đúng tuổi.

“Ừm… ta là khách tới nhà ngươi hôm nay đó.” Quân Mộc Hề cười chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia giảo hoạt. “Ta họ Quân, ngươi có thể gọi ta là Quân ca ca nha.”

Vốn chỉ nói đùa, nhưng đứa nhỏ thật sự nghiêm túc nhìn cậu, ngữ khí mang theo nghi hoặc “Quân ca ca? Chẳng lẽ không phải Quân tỷ tỷ sao? Ngươi xinh đẹp như thế.” Đứa nhỏ nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, dường như vẫn đang nghĩ xem nên gọi ca ca hay tỷ tỷ.

Quân Mộc Hề cứng mặt, khóe miệng run rẩy, cái gì mà tỷ tỷ! Tuy cậu có chút xinh đẹp, nhưng vẫn luôn không mất dáng vẻ anh khí của nam nhi, càng không đến nỗi khiến người ta liếc mắt một cái đã nhận sai giới tính. Cậu hiểu có lẽ trẻ con tuổi này còn chưa nhận rõ được giới tính, nghĩ cứ xinh đẹp thì phải là nữ nên không chấp nhặt.

“Thực ra… Ca ca là tiên nhân trên bầu trời nha, hôm nay hạ phàm trùng hợp đi ngang qua nơi đây, tâm trạng tốt nên liền tới đây nhìn xem, sau đó thì gặp ngươi.” Quân Mộc Hề nghiêm trang bịa chuyện.

Đứa nhỏ nhìn cậu như đang nhìn một kẻ ngốc, giống như muốn nói sao ngươi lại có thể mang mấy chuyện lừa trẻ con ba tuổi này ra nói vậy.

“Ngươi không tin sao? Không tin thì ngươi nhìn xem, chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy ta, những người khác không thấy đâu, vì ta đã làm tiên pháp rồi.” Cậu vừa nói vừa chỉ vào một nha hoàn vừa đi qua, cô không hề nhìn lại đây.

Đứa trẻ thấy cậu nói chắc chắn như vậy, bán tín bán nghi dẫn cậu đi dạo một vòng, quả thật là người khác không thấy thật. Đứa nhỏ giật mình nhìn cậu, cố gắng khôi phục dáng vẻ đạm nhiên, nhưng trong mắt lại chứa sự tò mò không chút nào che giấu. Quân Mộc Hề thấy hắn tò mò, nhưng lại không hề sợ hãi, không cấm hơi nghi hoặc.

“Ngươi không sợ à?”

Đứa nhỏ bĩu môi, ngữ khí vẫn trầm ổn “Có gì mà sợ, ngươi đẹp như thế, nhất định không phải người xấu!”

Quân Mộc Hề giật mình nhìn hắn, trong lòng buồn cười, thì ra khi còn nhỏ, tính tình hòa thượng lại ngây thơ hồn nhiên như vậy, ánh mắt lại không khỏi tối lại, rốt cuộc là sau đó… Cậu hất hất đầu, lại nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, nhìn thoáng qua đứa trẻ vẫn đang nhìn chăm chú vào mình, âm thầm ra quyết định.



Nếu muốn để hắn nhớ kỹ cậu thì có khó gì? Nếu đã nhớ kỹ thì phải dung nhập với hắn mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, thời thời khắc khắc ở bên hắn, làm hắn muốn quên cũng không quên được.

Quân Mộc Hề dịu dàng cười nhìn đứa nhỏ, chậm rãi kéo tay nó, “Bổn tiên thấy ngươi đáng yêu như thế, nơi này lại thanh u, có thể để bổn tiên ở lại một thời gian không? Ta có thể kể cho ngươi rất nhiều chuyện thú vị nha!” Cậu cứ như một tên choai choai cầm kẹo mút, dụ dỗ một đứa nhỏ ngây thơ vậy.

“Vậy ngươi sẽ chơi cùng ta sao?” Đứa nhỏ mở to mắt, chuyên chú nhìn cậu, trong hoảng hốt, dường như cậu lại thấy được cặp mắt thâm thúy mà chuyên chú của hòa thượng.

“Đương nhiên! Tiểu Mộ Bạch muốn chơi gì ta cũng có thể phụng bồi.”

“Sao ngươi biết ta tên Mộ Bạch?”

“Bởi vì… ta là tiên nhân nha.”

Quân Mộc Hề cứ như vậy dùng hồn thể bắt đầu cùng Mộ Bạch bé nhỏ cùng ăn cùng ở, trừ lúc đi vệ sinh, hai người cứ như hình với bóng, đứa nhỏ cũng dần dần tiếp nhận vị Quân ca ca này, bởi vì không hiểu sao, khi ở bên cậu, hắn luôn là cảm thấy vui vẻ.

Nhoáng cái đã hai năm trôi qua, tuy thời gian ở nơi này không giống như ngoại giới, nhưng Quân Mộc Hề rõ ràng cảm nhận được mình đã dùng hồn thể ở bên đứa nhỏ như hình với bóng trong hai năm, thậm chí thời gian ở bên nhau còn dài hơn ở bên hòa thượng trong hiện thực.

“Quân ca ca, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy, có đến rừng cây nhỏ phía Nam kia không, sóc con lần trước thấy không biết còn ở đấy không.” Đứa nhỏ vẫn non nớt như trước, nhưng dáng vẻ đã cao hơn chút, gần tới ngực Quân Mộc Hề rồi.

Quân Mộc Hề hồi thần, tự nhiên xoa xoa đầu nó, cười cười “Còn muốn đi sao? Đã quên lần trước mẫu thân ngươi dạy dỗ rồi à? Nếu lần này để họ phát hiện ngươi lén chạy ra ngoài, không biết sẽ nhốt ngươi mấy ngày đâu.”

Khuôn mặt trầm ổn của đứa nhỏ nhăn lại, “Không phải còn có Quân ca ca đi cùng ta sao…”

Quân Mộc Hề chọt chọt cái mũi nhỏ của hắn, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, những người khác không thấy ta đâu, đừng luôn là cảm thấy là có hai người.”

“Nhưng…” Đứa nhỏ còn muốn nói gì đó, nhưng Quân Mộc Hề không cho hắn cơ hội nói chuyện, cậu lập tức nói ngay, “Hôm qua tiên sinh cho bài tập đã làm hết chưa, sao nay còn muốn đi chơi?”

Đứa nhỏ lại nhăn mặt, không tình nguyện mà tiếp tục làm bài tập.

Quân Mộc Hề thấy hắn đi rồi, lông mày đột nhiên nhíu lại, mấy ngày nay cậu cứ cảm giác hồn thể của mình có hơi không ổn định, xem ra sắp rời đi.

Quả nhiên, ngay tối hôm ấy, cậu cảm giác được linh hồn dao động, thân hình dần dần mờ đi, vội vàng lấy thư đã chuẩn bị trước trong ngực ra, lén lút đặt dưới gối đầu của đứa nhỏ. Cậu cảm thấy mình còn chưa tới điểm mấu chốt của hòa thượng, lần này có lẽ chỉ là một ván cầu, vì để đứa nhỏ tỉnh lại không bị đả kích quá lớn nên phải để lại vài lời mới được.

Cậu lại cảm giác được bóng tối quen thuộc, đợi trong chốc lát, tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng. Cậu chớp chớp mắt, lại giật mình phát hiện trước mắt một mảnh đỏ tươi, bên tai vang lên từng âm thanh khàn khàn, áp lực khóc thút thít cùng gào rống.

Âm thanh kia khiến cậu đau lòng, gắt gao che ngực rồi mới bắt đầu quan sát tình huống lúc này.

Đây là một đình viện tan hoang, sau đó là mùi máu tươi nhi ập vào trước mặt, mắt nhìn thấy toàn thi thể chất đống, cảnh tượng này khiến cậu thấy hơi quen, rồi đột nhiên, cậu nhớ tới cảnh tượng trước khi rơi vào ảo cảnh, đột nhiên ý thức được gì, Quân Mộc Hề vội vàng đi tìm bóng dáng kia.



“Mộ Bạch?!”

Bên trong đình viện, một bóng dáng cô tịch đang quỳ trên mặt đất, trước mắt là ba thi thể, hai lớn một nhỏ. Quân Mộc Hề không đành lòng nhắm mắt lại, đó là cha mẹ cùng em gái của Mộ Bạch. Cậu run rẩy nhẹ nhàng tới gần bóng dáng đau khổ kia, dường như lại sợ hắn giật mình.

Hình như lúc này, người ấy mới nghe được tiếng bước chân, theo phản xạ có điều kiện, hắn rút kiếm bên người ra, khó khăn lắm mới dừng lại trước ngực Quân Mộc Hề một centimet.

Đó là một gương mặt lạnh lùng, nhưng lại tái nhợt tuyệt vọng, đôi mắt đỏ tới kinh người. Khuôn mặt không hề non nớt như khi còn nhỏ, cũng không phải vẻ dịu dàng pha chút lạnh nhạt mà Quân Mộc Hề quen thuộc. Đứa nhỏ đã trưởng thành, không còn dáng vẻ ngây ngô nữa, trở nên tuấn mỹ thành thục mà lại lãnh khốc.

Quân Mộc Hề giật mình, đôi mắt tuyệt vọng lãnh khốc, không chứa một chút tình cảm nào ấy khiến cậu hơi sợ. Cậu biết hiện tại Mộ Bạch không ổn lắm, đây hẳn là khi hắn nhập ma, cũng là thời điểm mấu chốt mà cậu cần đột phá.

“Tiểu… Mộ Bạch?” Giọng Quân Mộc Hề rất nhẹ, rất nhỏ, âm điệu còn khẽ run, trên mặt sớm đã che kín nước mắt, thực sự thương người ấy muốn chết.

Nhưng người trước mặt vẫn nghe thấy, hai mắt trống rỗng lạnh lùng hơi dừng lại, dường như lúc này mới nhìn thẳng vào cậu, trong mắt chậm rãi lộ ra một chút tình cảm khác. “Quân… Mộc Hề…” Giọng hắn dường như đã không nói chuyện trong thời gian dài, khàn vô cùng.

Quân Mộc Hề âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cậu nghĩ, may mà hắn vẫn nhớ cậu, hai năm làm bạn kia cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất cũng khiến hắn lộ ra chút cảm xúc.

“Thực xin lỗi… ta đã tới chậm…” Cậu không thể đuổi tới trước khi bi kịch xảy ra, tuy biết chuyện này đã xảy ra trong hiện thực, giờ chỉ còn là một tia chấp niệm của Mộ Bạch, nhưng cậu vẫn hối hận, hối hận vì sao mình lại không tới đây sớm một chút.

“Không sao, chàng còn có em… em đã tới, Quân ca ca của chàng tới rồi… hu hu…” Cậu không quan tâm đến thanh kiếm trước ngực có thể khiến mình bị thương mà lập tức ôm lấy người trước mắt, ôm chặt eo hắn, khóc còn bi thảm hơn cả hắn.

Người bị ôm lấy dường như còn hơi không phản ứng kịp, chờ khi tiếng khóc của Quân Mộc Hề càng lúc càng lớn, cảm giác tồn tại cũng càng ngày càng mạnh, dường như cuối cùng hắn đã hồi hồn. “Leng keng!” một tiếng, kiếm rơi xuống đất.

Quân Mộc Hề dừng khóc, chỉ cảm thấy mình cũng bị ôm chặt lấy, người đã cao hơn cậu một cái đầu kia đang gục đầu trên vai cậu, tiếng khóc áp lực thống khổ vang lên.

Chờ khi Mộ Bạch cuối cùng cũng an tĩnh lại, Quân Mộc Hề mới dám cẩn thận vỗ vỗ lưng hắn. Hai người im lặng, đêm đó liền chôn cất hết những thi thể Mộ gia, rồi lập bia, chờ khi hoàn toàn kết thúc thì trời đã sáng.

Quân Mộc Hề có hơi không xác định được trạng huống của Mộ Bạch lúc này, cậu nhẹ nhàng kéo kéo góc áo hắn, nhỏ giọng nói, “Chúng ta tìm nơi nào nghỉ ngơi một chút đi, cứ như vậy sẽ kiệt sức mất.” Mộ gia có mấy chục nhân khẩu, tất cả đều do Mộ Bạch tự mình chôn cất, mộ của cha mẹ cùng em gái càng do hắn dùng tay đào. Quân Mộc Hề đau lòng cầm đôi tay đầy bùn đất của hắn.

Một lúc lâu sau, người bên cạnh mới nhẹ nhàng rầu rĩ ừm một tiếng. Lúc này Quân Mộc Hề mới nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên phát hiện bàn tay mình đang nắm cũng nắm lại tay mình, lực mạnh tới mức khiến cậu hơi đau, như thể tóm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

 

------oOo------