Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 31




Mộ Bạch hung hăng thọc vào lỗ nhỏ, thấy cậu vẫn gắt gao che miệng, sợ cậu nghẹn liền nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, sẽ không có ai phát hiện đâu.”

Thiếu niên lắc lắc đầu, mị thịt vẫn co rút kịch liệt vì căng thẳng làm Mộ Bạch sướng không chịu nổi, chỉ lát sau đã bắn ra tinh dịch nóng bỏng vào trong cậu.

“Ha a… ha…” Quân Mộc Hề không chịu nổi há to miệng thở phì phò, cũng run rẩy tới cao trào, nhưng không tới một phút sau, nút chặn trong cúc huyệt cũng bị tháo ra, hoà thượng thọc mạnh vào.

“Bé Hề dâm đãng như thế, quyến rũ sư phụ, phải thoả mãn bé Hề thật tốt mới được.”

Quân Mộc Hề bị đặt trên rương gỗ, chỉ có thể bám vào quần áo của hòa thượng mới có thể không bị đ* đến mức ngã xuống, lại vì ngại ngùng sợ người khác phát hiện mà cúc huyệt cũng không ngừng co chặt, ép chặt gậy thịt của hắn.

Mộ Bạch bế cậu lên, xoay người cậu lại giống như bế một đứa bé rồi xi tiểu, Quân Mộc Hề kinh sợ hô lên, bám chặt vào cánh tay hoà thượng, cậu hoảng sợ, cảm nhận được hòa thượng đang đi ra đầu hẻm.

“Ưm ha! Đừng… sư phụ! Đừng đi qua đó… sẽ có người thấy!… Ha a…”

Bởi vì cực độ căng thẳng cùng sợ hãi nên lỗ nhỏ co rút tới cực hạn, Mộ Bạch bị kẹp đến phát đau, đành phải vỗ nhẹ lên gậy thịt nhỏ phía trước của thiếu niên.

“Em xem, không có việc gì đâu, sẽ không có người.” Chờ đến khi thật sự đi ra đầu hẻm, Quân Mộc Hề mới phát hiện nơi này là một con phố bỏ hoang, hoang tàn vắng vẻ, không hề có bóng người.

Quân Mộc Hề bám vào hai bên vách tường đầu hẻm, cứ vậy bị hoà thượng ôm đ* mạnh vào lỗ nhỏ mẫn cảm, gậy thịt nhỏ cũng được vuốt ve dịu dàng, hai loại kích thích khiến cậu sướng tới đỉnh điểm, đúng lúc này, bỗng nhiên cậu phát hiện phía trước có một bóng đen hiện lên.

“Sư phụ!… Ưm a… có người… đừng!… Muốn tới… hu hu…” Thiếu niên hoảng sợ khóc kêu, rồi lại vừa lúc bị hòa thượng đâm tới chỗ kia, căng thẳng hoảng sợ cộng thêm hai loại kích thích hợp thành khoái cảm mãnh liệt nhất, gậy thịt run rẩy bắn ra chất lỏng màu vàng nhạt, hoa huyệt phía trước cũng co chặt lại, trào ra lượng lớn dâm thủy.

“Ha a… ưm…” Quân Mộc Hề há to miệng thở hổn hển, thân mình cũng bị kinh hách đến mức hơi run rẩy, cậu cao trào kịch liệt khiến Mộ Bạch cũng bắn ra, hai người chậm rãi thở hổn hển, vài giây sau Quân Mộc Hề mới phản ứng lại là vừa rồi có chuyện gì.

Sau khi phát hiện bóng đen kia chỉ là một con mèo đang ngơ ngác nhìn phần đất ướt át trong con phố hoang này, mặt lập tức hồng thấu.

“Hu hu… sư phụ, em… em… nước tiểu… hu hu.” Quân Mộc Hề đá đạp hai chân lung tung, muốn hòa thượng đặt mình xuống, Mộ Bạch biết cậu không chịu nổi kích thích này liền xoay cậu lại ôm vào ngực, một tay nâng mông nhỏ của cậu, một tay lau nước mắt cho thiếu niên vừa trào ra vì xấu hổ.

“Đừng khóc, chỉ có sư phụ nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm như thế của bé Hề, không có người khác đâu.” Hắn hôn lên khóe miệng thiếu niên, dương vật cũng nhẹ nhàng chuyển động trong lỗ nhỏ.

“Sư phụ là biến thái!…Mất mặt quá đi…”

“Là sư phụ biến thái, không phải bé Hề, mình lại làm một lần nữa được không, bé Hề gợi cảm khiến ư phụ không thể nhịn nổi.” Khung cảnh dâm đãng lại kích thích vừa rồi khiến trong lòng hắn như bốc lửa, dương vật trong lỗ nhỏ như lớn hơn một vòng, trong lòng nghĩ, thực muốn đ* hỏng thân thể dâm đãng này.

Quân Mộc Hề sao có thể cự tuyệt được thỉnh cầu như vậy của hòa thượng, thân thể cậu mềm nhũn, tuỳ ý cho hắn đùa nghịch.

Chờ khi hai người hoàn toàn phóng đãng xong thì trời đã khuya, Quân Mộc Hề bị làm đến mức cánh tay cũng không nâng nổi, yết hầu cũng sưng lên vì rên rỉ, Mộ Bạch đành phải mua quần áo mới cho cậu mặc, sau đó mới nửa ôm nửa đỡ cậu về hoàng cung.



Chờ khi trở lại hoàng cung, Quân Mộc Hề càng nghĩ càng giận, lần này vốn muốn ra ngoài đi chơi dạo phố một chút, cuối cùng vẫn chỉ thỏa mãn tư dục của tên hòa thượng thối kia, cuối cùng còn giận tới mức tối đó không muốn ngủ cùng hoà thượng, nói muốn chia phòng.

Mộ Bạch dỗ dành hết mức, còn viết giấy nói chờ lễ tế tổ kết thúc xong nhất định sẽ dẫn cậu đi chơi đủ, lúc này Quân Mộc Hề mới miễn cưỡng thôi, vui vẻ ngoan ngoãn chôn mình vào ngực hòa thượng, vui vẻ ôm thân thể ấm áp hữu lực ấy rồi ngủ mất.

Mộ Bạch yêu chiều nhìn gương mặt tinh xảo khi ngủ của thiếu niên, dịu dàng hôn lên trán cậu. Bé cưng này sao lại dễ dàng thỏa mãn như thế, thật là làm hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, “Đúng là bé ngốc.”

Ngốc tới mức khiến người ta muốn yêu thương cả đời.

—————————————–

Sáng sớm hôm sau, người trong hoàng cung bắt đầu lục tục nhiều lên, các văn võ bá quan đã sớm vào triều thảo luận sắp xếp các hạng công việc của lễ tế tổ hôm nay, vì hoạt động lần này cực kỳ long trọng nên Hoàng thượng đã tăng mạnh lực lượng phòng vệ hoàng cung, tránh để kẻ gian trà trộn vào.

Quân Mộc Hề mặc trường bào tố sắc, bởi vì là lễ tế tổ nên trên cơ bản vô luận là Hoàng thượng hay là đại thần, đều phải mặc quần áo tố sắc như nhau, coi như là tôn trọng với tổ tông hoàng gia.

Cậu đứng bên cạnh Mộ Bạch, nghe hắn đối thoại cùng Hoàng thượng.

“Mộ huynh đã chuẩn bị xong hết chưa? Sự việc lần này có vẻ hơi khó giải quyết…” Vẻ mặt Nguyên Tĩnh Thành mang theo chút sầu lo nhàn nhạt.

“Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là có thể hoàn toàn thanh trừ.” Sắc mặt hòa thượng vẫn nhàn nhạt như cũ, có vẻ không quá lo lắng, còn dặn Hồng trưởng lão, bảo ông ta chuẩn bị mọi thứ cần thiết, họ nên xuất phát đến hoàng lăng.

Quân Mộc Hề không hiểu họ đang nói gì, trong lòng tò mò, nghĩ lát nữa đi đường phải hỏi hoà thượng mới được. Nghe ý họ, có lẽ đây không đơn thuần là một lễ tế tổ bình thường

Trên đường đi hoàng lăng, Quân Mộc Hề mới hiểu mục đích thực sự của lễ tế tổ, cái gọi là tế điện tông tổ chỉ là cờ hiệu, mục đích chân thật là muốn mời đám người Mộ Bạch thu phục yêu vật trong hoàng lăng. Bởi vì hoàng lăng là nơi hạ táng các vị Hoàng đế nên long khí trong đó vô cùng cường thịnh, nhưng đây cũng là nơi các loại âm khí tụ tập, cho nên long khí thần thánh ấy dần dần cũng biến thành thứ mà các loại yêu ma thèm khát.

Dần dà, hoàng lăng đã trở thành nơi hội tụ hàng trăm ngàn yêu ma quỷ quái, gắt gao áp chế long khí, việc này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia của Nguyên Tĩnh Thành. Cho nên y mới vội vàng muốn tìm Mộ Bạch, muốn chúng tăng Đại Phật Tự cùng nhau siêu độ tiêu diệt mấy thứ này, trả lại long khí nguyên bản.

“Vậy các vị bắt đầu sắp xếp tế điện đi, trẫm cùng các vị đại sư đi tổ địa vấn an liệt tổ liệt tông.” Nguyên Tĩnh Thành bảo các vị đại thần đứng chờ ở nơi cách không xa tổ địa, vì đi tiếp nữa có thể sẽ có nguy hiểm.

“Hoàng thượng, ngài… đi vào như vậy không tốt lắm đâu.” Lưu công công biết rõ nội tình nên hơi lo lắng.

“Không sao, trẫm biết chừng mực, sẽ không vào theo các đại sư.” Y lại gọi vài tên thị vệ đi cùng, tự mình dẫn đường cho đám người Mộ Bạch.

“Bé Hề, em ở đây chờ, đừng chạy loạn, sư phụ xử lý xong sẽ trở về.” Bởi vì Quân Mộc Hề mang thân thể chí âm, đi vào sẽ chỉ làm mồi ngon cho đám yêu vật nên Mộ Bạch không muốn để cậu mạo hiểm.

“Em biết, sư phụ.” Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng hiểu rõ thể chất của mình, có khi những thứ đó sẽ không cần hoàng lăng nữa mà quay ra tranh cướp ăn thịt cậu cũng nên. Thân thể này cứ như miếng bánh ngon cho chúng vậy.

Mộ Bạch vào tới tận đêm cũng chưa về, đám thị vệ báo lại với Hoàng thượng, nói Mộ Bạch đang cùng chúng trưởng lão kết trận pháp, có lẽ phải tới sáng mai mới có thể kết thúc.

Tuy trong lòng Quân Mộc Hề lo lắng, nhưng lại không thể giúp gì, chỉ có thể thành thật ở đây chờ hòa thượng. Nguyên Tĩnh Thành biết Mộ Bạch cực kỳ yêu thương đồ đệ nhỏ này, còn chuẩn bị riêng cho cậu một lều trại thoải mái, đoàn người bọn họ sẽ cắm trại nghỉ ngơi một đêm ở đây.



Quân Mộc Hề nằm trong lều trại mềm mại, vì trong lòng luôn thấy hơi bất an nên ngủ cũng không ngon, chỉ mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh.

“Bé Hề… bé Hề…”

“Ưm… ai gọi ta… sư phụ à?” Trong mơ màng, dường như cậu nghe thấy ai đó đang đứt quãng gọi mình, giọng vừa nhẹ vừa mờ ảo, nhưng cậu vẫn có thể nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc ấy, đó là tiếng Mộ Bạch.

Lúc này trời đã khuya, bốn phía im lặng, dường như tiếng côn trùng kêu cũng dừng lại, tĩnh lặng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Ưm!…” Một âm thanh nặng nề đau đớn vang lên như sấm rền bên tai cậu, trong lòng cậu cả kinh, vốn chỉ đang ngủ mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng xoa xoa mắt hơi nhập nhèm, tĩnh khí ngưng thần nghe xem rốt cuộc âm thanh kia từ đâu truyền đến.

“Sư phụ?” Rõ ràng vừa rồi cậu nghe thấy tiếng hòa thượng, nhưng sau đó lại đột nhiên biến mất không thấy.

“Bé Hề… mau tới đây…” Lần này Quân Mộc Hề nghe được rõ ràng, nhưng cậu cẩn thận không động, chỉ nắm chặt tấm chăn, hàng mi thanh tú cau lại.

“Bé Hề… bé Hề…” Tiếng gọi liên tục vang lên, bất tri bất giác, cậu cảm thấy khoảng không đen ngòm trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, sau khi nheo mắt nhìn rõ cảnh tượng, cậu đột nhiên trừng lớn hai mắt, vô cùng giật mình.

“Là… phụ thân?!”

Cảnh tượng trước mắt đúng là thế giới cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ mà cậu đã sinh sống mười mấy năm kia, ba Quân đang ngồi trên sofa trong phòng khách ở biệt thự, im lặng xem báo, coi như không thấy Quân Mộc Hề, rồi lại không khỏi ngẩng đầu lên, vẫn là nét mặt nghiêm khắc quen thuộc như vậy.

“Đứng đó làm gì, đầu óc để đâu vậy hả?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói nghiêm khắc đã lâu không gặp, Quân Mộc Hề lập tức ngây người, đôi mắt đào hoa không khỏi ướt át, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ba Quân thấy cậu như vậy, mày kiếm nhăn lại, miệng rất không khách khí “Bao lớn rồi? Sao chẳng ai làm gì đã khóc?” Nhưng bàn tay lại dịu dàng đưa khăn giấy cho cậu.

“Ôi? Sao bé Hề lại khóc? Có phải ba con lại mắng con không!” Mẹ Quân ở trong bếp ra, vẫn là dáng vẻ dịu dàng ấy, yêu chiều nhìn cậu xong lại quay sang lườm ba Quân.

“Anh không làm gì mà! Lần này thật sự không phải anh!” Ba Quân cứ như chuột thấy mèo, lập tức thu lại dáng vẻ uy nghiêm kia, nịnh nọt cười.

Quân Mộc Hề nhìn hình ảnh quen thuộc trước mắt, nước mắt lập tức chảy đầy mặt, nhưng còn chưa kịp nói gì với ba mẹ, hình ảnh lại lập tức thay đổi, cảnh tượng ấm áp biến mất không thấy, chung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh tối đen. Cậu cố gắng mở to hai mắt, dường như trông thấy máu đỏ đầy đất, từng đống lớn thi thể đột nhiên xuất hiện xung quanh cậu, mùi máu tươi kích thích xoang mũi khiến cậu buồn nôn.

 

------oOo------