Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 20




Chuyển ngữ: Yunchan

Ngưu Quỳnh nhanh chóng thi pháp, giữa ngón tay bắn ra một luồng sáng trắng nhắm thẳng về hướng cá yêu, nhưng lại bị cá yêu hóa ra cơn lốc xoáy chặn lại.

"Ngươi không lo đi tìm hồn phách của Ngôn Thiêm, chạy tới giết ta làm gì." Cá yêu thả Tư Phi Phi ra đứng dậy, nét mặt dữ tợn, mắt ánh lên màu nguy hiểm: "Ngươi đừng quên, hôm nay đã là ngày thứ bảy."

"Ta thu phục ngươi trước rồi đi sau cũng không muộn." Ngưu Quỳnh hét lớn một tiếng, lao tới.

Cá yêu dốc hết sức chống đỡ, tiếc rằng công lực không bằng nên so chừng mấy chiêu đã bị thương, phải tra dầu vào chân bỏ chạy. Đào Mộc vội dìu Tư Phi Phi dậy, gọi vài tiếng thì Tư Phi Phi mới chậm rãi mở mắt, mặt cắt không còn giọt máu, môi run run, nhìn về phía Ngưu Quỳnh: "Mau đi cứu phu quân, xin ngài hãy cứu chàng ấy."

"Phi Phi tỷ, tỷ... biết từ lúc nào?"

"Trượng phu của ta, lý nào ta lại không nhận ra." Tư Phi Phi chìa bàn tay luôn siết chặt ra, trong lòng bàn tay có một viên ngọc bích màu lục sậm: "Đây là thứ ta lấy được trên người tên yêu quái kia, hắn giữ nó rất kỹ, ta khó khăn lắm mới lấy trộm được, chắc sẽ có chỗ dùng."

"Lôi Vân lệnh." Đào Mộc kêu lên kinh ngạc, cầm lấy: "Đây là đồ của Yêu vương, tại sao lại ở trong tay hắn."

Tư Phi Phi ngẩng đầu nhìn nàng, Ngưu Quỳnh ho nhẹ hỏi: "Thứ này có tác dụng gì?"

"Chẳng phải ngươi bảo hồn phách của Ngôn công tử bị cá yêu khóa ở hồ Nhạc Di sao? Chỗ đó là cấm địa luyện công của Yêu vương, không có cái này thì không vào được."

Đào Mộc chắc mẩm đã có lệnh bài này trong tay thì muốn lén lút cứu Ngôn Thiêm ra chả phải việc khó khăn gì, khổ nỗi trời không chiều lòng yêu, họ vừa xuống tới đáy hồ thì đã đụng ngay Yêu vương đang song tu với cơ thiếp.

Lúc đó họ đang ngồi đối diện trên chiếc giường đá, cả hai đều trần như nhộng, khi nghe thấy tiếng động thì quay phắt đầu qua. Nội tâm Đào Mộc dậy sóng nhưng nét mặt thì vẫn làm bộ thẹn thùng, nói: "Không phải bọn ta cố ý nhìn lén đâu, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục..."

Sau đó hai tay chống cằm, nghiêm túc ngồi chờ bước tiếp theo.

Tiếc thay bước tiếp theo chưa kịp xem thì mắt đã bị ai đó bịt kín, Đào Mộc bất mãn kéo bàn tay đó xuống thì Yêu vương đã đánh tới ngay trước mặt, vừa nhảy ra né đòn thì Ngưu Quỳnh đã vung kiếm đỡ.

Đào Mộc tới đây cốt chỉ để xem náo nhiệt, vừa tìm được một góc an toàn kéo Tư Phi Phi ngồi xuống thì nữ yêu đã lắc eo bước tới.

Đào Mộc lấy tay che mặt: "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta..."

Niệm tới lần thứ ba thì đã bị nữ yêu hất tay áo té lăn quay ra đất.

Đào Mộc xoa mông định bò dậy, ai dè lại phát hiện trước mặt nở ra một đóa hoa diễm lệ, có cô gái nào mà không yêu hoa đâu, nàng muốn hái nó để lấy lòng nữ yêu, ai dè mới sờ vào đã thấy đóa hoa kia hóa lớn, nụ hoa nở bung ra, một lực hút cực mạnh lôi tuột nàng vào trong, Tư Phi Phi muốn kéo nàng lại nhưng cũng bị hút vào chung một thể.

Đào Mộc tự thấy số mình gần đây quá đen, đầu tiên là suýt bị bạch tuột bẻ làm đôi, tiếp theo là té vực, bây giờ thì sắp làm phân bón cho hoa. Vận đen của nàng dường như bắt đầu từ khi gặp Ngưu Quỳnh, đời yêu thuận bườm xuôi gió thênh thang trải rộng ngày một rời xa nàng, vào giờ khắc cuối cùng của đời yêu nàng chỉ muốn ngửa cổ lên trời thét dài một câu: "Cái tên thần tiên vẩy Thượng Trì Thủy kia, ta cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi!"

"Tũm, tũm."

Hai âm thanh rơi xuống nước.

Đào Mộc có hơi hoang mang, đạp chân nổi lên mặt nước rồi lau khô mặt.

Không chết à!

Đoạn ngó sang Tư Phi Phi, tuy đang vùng vẫy trong nước nhưng cũng không chết.

Không phải họ bị hoa ăn thịt người nuốt rồi sao?

Đào Mộc nghĩ ngợi rồi lật đật vớt Tư Phi Phi lên, bơi tới bên bờ.

Nơi đây tối tăm u ám trông như một cái hang đá khổng lồ, đỉnh hang đầy dơi là dơi, trên vách hang còn chi chít chuột trùng và rắn rết, trong không khí sặc mùi tanh tưởi và mốc rữa.

Đào Mộc lay tỉnh Tư Phi Phi, lau khô nước trên mặt giúp nàng, đang định nói vài câu trấn an thì bỗng thấy mắt Tư Phi Phi nhìn đau đáu vào một nơi nào đó, hoàn toàn bất động, lệ dần trào ra, ầng ậng đầy hốc mắt.

"Phu quân."

Đào Mộc thấy môi Tư Phi Phi mấp máy bật ra hai chữ này, nhìn theo tầm mắt Tư Phi Phi thì phát hiện trong khe vách đang trôi nổi một bóng người nhờ nhờ, mờ mờ ảo ảo không chân thật, nhưng trông hình dáng thì không khó nhận ra.

Hóa ra cá yêu giấu hồn phách của Ngôn Thiêm ở đây.

Đào Mộc sực hiểu ra đóa hoa kia chẳng phải hoa ăn thịt người gì sất, mà nó chính là cửa vào nơi này, nàng hái bậy hái bạ nào ngờ lại hái đúng chỗ rồi.

Cơ mà, làm sao mang y ra khỏi đây bây giờ?

Đào Mộc sờ soạng khắp người thì mò được bình ngọc mà Ly Hằng đưa cho, nốc một hơi cạn sạch nước bên trong thì đột nhiên đầu óc sáng ra, bảo Tư Phi Phi tháo chuỗi hạt châu trên tay ra hộ mình.

Tư Phi Phi là Mai Hoa tiên tử chuyển thế, món pháp khí phàm trần này chắc không là gì với nàng ấy đâu. Đào Mộc thầm ôm hy vọng trong lòng, nào ngờ Tư Phi Phi lại tháo ra được thật.

Công lực bị áp chế bao lâu nay bỗng tuôn ra ồ ạt như măng mọc sau mưa, Đào Mộc mừng như bắt được vàng, người hết lạnh, vết thương cũng hết đau, chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Dưới ánh mắt thảng thốt của Tư Phi Phi, nàng thận trọng thu hồn phách của Ngôn Thiêm vào bình, hả hê trong lòng, thầm nhủ khi nào gặp lại Ngưu Quỳnh thì phải lên mặt với hắn một trận cho bõ tức.

Nhưng đúng lúc này lũ dơi trên đỉnh hang bỗng ngoác cái miệng đỏ lòm của chúng bổ nhào về phía nàng, rậm rạp chi chít, hệt như mây đen phủ chụp xuống từ không trung, làm người nhìn phát rét.

Đào Mộc vừa hớt hải lùi lại vừa thi pháp chống đỡ, loạng choạng chật vật, nàng đi lần theo tiếng nước chảy hồi lâu thì bắt gặp một cửa hang khác, lẽ nào đi ngược?

Đào Mộc thầm khó hiểu, bây giờ có muốn quay đầu cũng không thể nữa, chỉ còn cách cắn răng đi tiếp.

Cái hang này khá sâu, hai người rẽ trái rẽ phải, đi mãi tới cuối đường thì mới trông thấy một chút ánh sáng le lói lọt qua cửa đá.

Đào Một mừng húm, rốt cuộc cũng ra ngoài rồi, nàng gồng sức cố đẩy cửa đá ra, nhưng đằng sau nó không phải trời xanh mây trắng mà là một con cá yêu đang bị thương.

Hóa ra đằng sau cánh cửa đá này là một gian mật thất, cá yêu đang nấp bên trong chữa thương, thấy có người bước vào thì lấy làm kinh hãi, tới khi thấy rõ chỉ có hai người họ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Có thể tìm tới đây, ta thật quá xem thường các ngươi rồi."

Hắn vẫn đang ở trong hình hài của Ngôn Thiêm, có lẽ vì bị thương nên mặt mũi hơi tái, nhìn khá giống thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.

Bấy giờ Đào Mộc đã lấy lại công lực, còn biết chuyện hắn bị Ngưu Quỳnh đả thương nên chẳng hề sợ hãi chút nào, nghênh ngang bước vào dạo quanh một vòng.

"Không biết xấu hổ, trả thân xác lại cho Ngôn công tử mau."

"Ồ, có giỏi thì tới lấy đi."

Đào Mộc lâu rồi chưa động tay với ai nên hơi khó kiềm chế bản thân, chưa kể bấy lâu nay bị tính lỗ mãng của Ngưu Quỳnh lây nhiễm nên vừa nghe khích tướng là quát to vọt tới ngay.

Chân lý trong đánh nhau, đầu tiên phải có khí thế, bất chấp thắng hay thua thì nhất định cũng phải khí thế hơn người, hù dọa đối thủ, để đối thủ sợ hãi từ tận đáy lòng, làm được điều này rồi thì muốn thua cũng khó.

Đào Mộc nhớ Ly Hằng từng truyền lại cho mình câu châm ngôn tất thắng này, tự nhủ khí thế của mình đặt rất đúng chỗ, cũng ôm theo quyết tâm tất thắng.

Ngặt nỗi tới khi thực chiến nàng mới chân thành cảm nhận được, đối với kẻ mạnh khí thế hệt như hổ thêm cánh, còn đối với đồ yếu như sên thì chả khác nào trăn trối trước khi chết.

Nàng mới đọ tay đôi với cá yêu bị thương chưa tới mười chiêu thì đã bị dậm dưới chân, tự ái bị nghiền nát, thân thể thì đau chết đi được.

Mất mặt quá!

"Nữa không?" Cá yêu vỗ vỗ má nàng.

Đào Mộc nghẹn ngào lắc đầu: "Không, không đấu nữa..."

Cá yêu hừ một tiếng rồi nhấc chân khỏi người nàng, nhìn sang Tư Phi Phi: "Phi Phi, qua đây."

Tư Phi Phi mím chặt môi, lui ra sau nhưng lại bị hắn thi pháp định trụ, nét mặt đầy hoảng sợ.

"Nếu không nhờ Ngưu Quỳnh dùng mê chú thuật thì còn lâu các ngươi mới biết Ngôn Thiêm đang ở đâu." Hắn cười kỳ dị: "Câu chuyện của các ngươi ta vẫn chưa thưởng thức xong, ngoan, đưa hắn cho ta."

Tư Phi Phi hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, nắm ghì lấy ống tay áo, chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch ra.

"Phi Phi, hắn không sống lâu nữa đâu." Cá yêu bước tới từng bước một: "Sau này ta sẽ ở bên nàng, ta sẽ yêu thương nàng, chỉ cần nàng giao hắn cho ta, chuyện nàng trộm lệnh bài ta sẽ không truy cứu nữa."

"Ngươi đừng hòng!"

"Phi Phi, chớ ép ta."

"Ngươi đừng qua đây, đừng qua đây..."

Đào Mộc bỗng nhớ ra mình từng đọc được một câu khá sâu sắc trong thoại bản, từ ngữ cảnh tới tình huống đều cực phù hợp với hiện tại, thế là nàng cố chống tay đứng dậy, tranh thủ hét lên đầy khí phách trước khi cá yêu tấn công Tư Phi Phi: "Muốn lấy được đồ ngươi muốn, thì phải dẫm qua xác của ta trước đã!"

Hét xong nàng đã hối hận ngay tức thì.

Thật ra nàng chỉ muốn nói thử một lần để thử cảm giác chứ không hề muốn làm anh hùng. Nhưng giờ đã hết kịp rồi, trong nửa canh giờ sau đó nàng đã bị cá yêu đổi cách tra tấn khác, lúc đầu còn thấy đau nhưng sau đó thì dần mất hết cảm giác, ý thức nhòe đi, nàng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Tư Phi Phi bên cạnh, nàng bèn lên tiếng dặn dò: "Dặn Đại hồ tử nhớ phải báo thù cho ta, nếu không lão tử chết không cam lòng!"

Trăn trối xong nàng còn mơ màng trông thấy Ngưu Quỳnh. Ảo giác tới rồi, vào một giây cuối cùng trước khi ý thức tan biến nàng sực nhớ ra mình là tình kiếp của Ngưu Quỳnh, bây giờ nàng chết rồi, liệu ông trời có chịu đổi nàng thành một nam tử hán chân chính không đây.

Đến khi mở mắt ra lần nữa thì bốn bề đen đặc, gió lạnh rít qua từng cơn, Đào Mộc đinh ninh mình đã tới Địa Phủ, ủ ê hồi lâu mới nhớ ra tới Địa phủ nàng phải bị xét tội, sám hối tội lỗi kiếp này trước mặt Địa Tạng vương Bồ Tát, nếu có thể nhận được sự xá tội của ngài thì kiếp sau sẽ được đầu thai vào nhà tốt. Nàng tin Bồ Tát nhất định đang nhìn mình trong bóng tối, thế nên lần này nàng quyết tâm phải tỏ rỏ hết lòng chân thành của mình.

Đào Mộc thầm ngẫm lại chốc lát, sắp xếp lại chữ nghĩa trong đầu, sau đó bắt đầu tự bào chữa cho mình.

"Mặc dù con đã sống hơn ba trăm năm, nhưng thành thực kể ra thì quãng thời gian để làm chuyện xấu cũng chỉ có vỏn vẹn hai mươi năm sau khi tu thành hình người, trong đó hơn nửa thời gian con chỉ ngồi trong động của mình để mặc cảm về số phận, về sau tư tưởng đả thông, con thật sự đã có ý định làm hại thanh niên nhà lành, nhưng mọi ý đồ đều bị bóp chết từ trong nôi kịp thời. Nếu thật sự muốn kể ra chuyện xấu mình đã làm, thì ngẫm lại con chỉ mới trộm gà của Hoàng Thử lang, lừa tiểu bạch thỏ lạc đường, sờ mông của Ly Hằng và còn sàm sỡ một thiếu niên, nhìn lén người ta động phòng, à, còn bỏ cát vào trong canh của Đại hồ tử, đổ bùn vào trong đồ ăn, ném phân chim vào trong hồ lô của hắn..."

"Uỵch..."

Hình như có thứ gì vừa ngã.

Đào Mộc dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Bồ Tát, xin người hãy ngồi vững lại, có cần con thay cái ghế khác cho người không?"

Im phăng phắc.

Đào Mộc nhìn dáo dác trong bóng tối, chẳng lẽ người xếp hàng nhiều quá nên Bồ Tát không nghe kịp?

"Bồ Tát, người vẫn còn ở đây chứ ạ?"

"Còn, ngươi nói tiếp đi."

"Dạ."

Đào Mộc ngoan ngoãn đáp lại, rồi sực nhận ra có chỗ nào đó là lạ, sao giọng Bồ Tát này lại giống giọng Ngưu Quỳnh thế ta?