Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 18




Chuyển ngữ: Yunchan

Té ra Duẫn phủ đang chiêu hôn!

Đào Mộc sợ tới nỗi đứng chết trân, nàng từng đọc nhiều cảnh nữ tử chiêu thân trong thoại bản, còn nam tử chiêu hôn thì đúng là mới gặp lần đầu, cơ mà... nàng được chọn! Nàng tự thấy số của mình quá đỏ, càng nhìn càng thấy thích vị công tử kia hơn.

Công tử kia cũng quay đầu liếc nàng một cái, tầm mắt hai người giao nhau, củi khô bốc lửa.

Hết cách rồi, vận tới có muốn cản cũng không được.

Đào Mộc sướng rơn trong lòng, mơ tưởng tới cuộc sống của phu nhân nhà phú hộ mai sau, còn chưa kịp mở màn thì đã nghe có người quát to: "Làm trò gì thế hả!"

Thôi xong rồi, quên hắn mất tiêu.

Đào Mộc thầm kêu rên, quả nhiên không thể cho hắn theo mà, đây rành rành là tình tiết xấu!

Nhưng chớp mắt sau nàng đã động não xong, nảy ra một kế hay.

Nguyên một phòng toàn oanh oanh yến yến lại trồi ra một nam nhân, dĩ nhiên đã thu hút ánh mắt của mọi người, đã thế Đào Mộc còn ngượng ngùng bước tới: "Đại ca, huynh nói lớn như vậy làm gì, hù chết người ta."

Sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Không phải ngươi bảo tình kiếp là phải cho tim ngươi vượt qua ngàn thử thách, róc xương lóc thịt thì mới ngộ ra sao, ta làm thế này là đang tạo kiếp cho ngươi, giúp ngươi lĩnh ngộ ải tình đó."

Hiếm khi nào Ngưu Quỳnh sững sờ như lúc này, râu run lên như đang tức giận, Đào Mộc bèn hướng dẫn tiếp: "Chờ ta gả cho người ta rồi thì tới lượt ngươi làm phiền ta, ừm, tốt nhất là chờ khi nào ta mang thai rồi hãy tới, khi đó ta không nỡ bỏ đứa trẻ, nhất định sẽ muốn cắt đứt tơ tình với ngươi, có vậy thì ngươi mới đau lòng dữ hơn nữa."

Ngưu Quỳnh vẫn đang đờ đẫn, tựa như đang suy xét tính khả thi của chuyện này. Đào Mộc nhủ bụng giải thích kiểu này là quá mức hợp lý, thái độ của hắn có thể xem là ngầm thừa nhận rồi, thế là yên dạ bước tới gần công tử, mỉm cười thẹn thùng: "Huynh trưởng của ta không yên lòng nên muốn nói vài câu với ta thôi."

Người phụ nữ kia cau mày, sai nha hoàn đưa nàng vào trong tắm rửa thay y phục, còn khách sáo mời Ngưu Quỳnh ở lại uống rượu mừng rồi hãy đi. Ngưu Quỳnh nhìn bà ta với ánh mắt ngây ngô, gãi đầu nói thầm: "Sao ta cứ thấy chuyện này không ổn."

Đào Mộc nghe thấy câu này thì sợ hắn gây sự, bèn lật đật giục nha hoàn đi nhanh lên, nha hoàn tưởng nàng nóng lòng muốn gả cho công tử nhà mình nên cứ lén cười trộm mãi.

Đào Mộc mang theo trái tim thấp thỏm đi ra khỏi khách sảnh, đang tính thở phào thì cổ tay chợt bị người ta tóm lấy, kéo ngã vào một vòm ngực rộng.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy Ngưu Quỳnh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt u ám: "Ngươi không thể gả cho hắn."

Đào Mộc nổi nóng: "Có gì thì nói riêng với nhau, đừng lôi lôi kéo kéo, không tốt đâu."

"Có gì không tốt! Ngươi vốn là người của ta!" Ngưu Quỳnh bỗng nhiên cao giọng, mắt lóe lên tức giận.

Đào Mộc nhủ bụng thôi toi rồi, đúng là nàng đã đánh giá cao chỉ số thông minh của hắn, mấy câu nàng vừa nói có lẽ hắn chẳng lọt tai được chữ nào rồi. Đào Mộc liếc qua khóe mắt thấy công tử biến sắc, người trong khách sảnh châu đầu ghé tai xầm xì làm nàng khó chịu, lập tức hất tay hắn ra: "Ba trăm năm rồi ta mới nở được một đóa hoa đào, ngươi đừng hòng ngắt... trụi."

Chữ cuối chìm vào tiếng hít thở của ai đó, Đào Mộc chết trân, trên môi mềm mại ấm áp, mặt bị râu đâm vào có hơi đau, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại.

Đại, Hồ, Tử, hôn, hôn nàng!

Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, nàng còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe Ngưu Quỳnh ngang ngược tuyên bố với người trong đại sảnh: "Nữ nhân này đã gần gũi da thịt với ta rồi, ngươi còn muốn cưới nàng không?"

Đào Mộc rụt rè liếc mắt nhìn công tử, thấy y ho sặc sụa, ho tới nỗi mặt mũi đỏ gay, còn nhìn người phụ nữ kia lắc đầu.

Sau đó, hai người bị tống ra khỏi cửa.

Bên ngoài mưa đã tạnh, sắc đêm đặc quánh, đưa tay chẳng thấy được ngón nào, Đào Mộc hậm hực vì đi một chuyến công cốc nên cắm đầu bước đi rất nhanh.

Ngưu Quỳnh gọi mấy tiếng nàng cũng không có phản ứng gì, thế là hắn cũng nổi cáu, đi vượt lên đứng chắn trước mặt nàng: "Công tử kia ốm yếu nhiều bệnh, nhìn qua là biết tướng vắn số, ngươi muốn gả cho hắn ta thật sao?"

"Ngươi thì biết gì hả, vắn số thì sao, chỉ cần ta thích là được rồi, ái tình vốn là mù quáng."

Ngưu Quỳnh bị nàng quát thì sắc mặt càng khó coi hơn: "Ngươi đừng quên cơ thể của ngươi không ai có thể chấp nhận."

Đào Mộc như bị giáng cho một đòn cảnh tỉnh, nàng biết mình là quái vật nên tự ti bao nhiêu năm, tuy hôm nay đã nghĩ thông nhưng suy cho cùng vẫn còn cái gai trong lòng, vừa chạm vào đã đau nhói. Nàng cắn cắn môi, quay đầu bỏ đi, nghe tiếng bước chân của Ngưu Quỳnh bám theo sau lưng, vang lên nặng nề.

Mãi tới khi về khách điếm hai người cũng không nói với nhau lời nào, lúc lên lầu Đào Mộc bước hơi vội nên loạng choạng suýt ngã, Ngưu Quỳnh đỡ lấy nàng, chờ nàng đứng vững lại mới nhìn sâu vào nàng, hỏi: "Ngươi chỉ gặp hắn một lần mà đã thích rồi sao?"

Đào Mộc sững ra, nếu nói thích thì thật ra không có, chẳng qua chỉ thấy không tệ nên muốn thử một lần mà thôi. Nếu người hỏi là Tư Phi Phi thì nàng sẽ bác bỏ ngay lập tức, nhưng nếu là Ngưu Quỳnh thì...

Đào Mộc trừng mắt nhìn hắn hung ác: "Phải! Ta luôn thích tiểu bạch kiểm, ngươi không phải tiểu bạch kiểm thì còn lâu mới biết."

Sau đó dậm chân bước lên lầu, mặc kệ hắn.

Tư Phi Phi ngủ rất say nên không hề biết nàng lén chuồn ra ngoài, Đào Mộc rón rén cởi áo khoác chui vào chăn, rồi ngủ thiếp đi hồi nào chẳng hay.

Trời vừa hửng sáng Đào Mộc đã mơ màng mở mắt ra, lọt vào tai là tiếng kêu la huyên náo.

Tư Phi Phi đã dọn dẹp đâu vào đó, thấy Đào Mộc ngồi dậy thì bê chậu nước tới, Đào Mộc vừa rửa mặt vừa hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?"

"Chẳng có chuyện gì lớn, đấu bồng của chưởng quỹ để quên ở quầy đêm qua, hôm nay lại dính đầy bùn, ông ta tưởng là tiểu nhị lấy dùng trộm nên khiển trách thôi."

Đào Mộc chợt tỉnh như sáo, lau mặt qua loa rồi nhặt áo khoác của mình lên, may quá, vẫn còn sạch, mặc nhanh vào.

Có lẽ vì đêm qua chơi hơi lâu nên Đào Mộc khá đói bụng, lúc ngồi ở đại sảnh ăn tới lồng bánh bao thứ năm thì ngó thấy một nam tử tuấn tú bước xuống lầu.

Theo quan sát của nàng mấy ngày qua thì nhóm của họ có mức độ nhan sắc cao nhất trong số những khách ở trọ, à, trừ Đại hồ tử ra!

Người này chưa thấy lần nào, không lẽ mới tới hôm nay?

Nàng suy nghĩ tới thẫn thờ, bánh bao cầm trên tay rớt cả xuống bàn mà chẳng nhận ra, mắt nhìn hau háu vào nam tử nọ, thấy hắn đảo mắt qua một lượt rồi nhìn sang bên này, cất bước đi tới. Đào Mộc mừng như điên, may mà Đại hồ tử không có ở đây nên còn dư một chỗ trống, nàng lật đật xoa xoa tay, dùng ánh mắt thành khẩn nhất nhìn người nọ, chờ hắn bước tới.

Quả nhiên nam tử kia không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn bước tới rồi ngồi xuống một cách tự nhiên, thản nhiên cầm bánh bao trên bàn lên mà chẳng hề khách sáo.

Có triển vọng!

Đào Mộc biểu đạt sự vui mừng của mình hết sức lộ liễu, đắn đo một lát bèn giở ra điệu bộ đoan trang: "Công tử nhìn rất quen, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?" Đoạn dời mắt xuống dưới: "Ồ, cái bình hồ lô này cũng quen lắm, công tử mua ở đâu thế?"

Nói xong thì sực nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng: "Nhà công tử ở đâu, đã làm mai chưa?"

Tư Phi Phi đang uống trà nghe tới đây thì phun thẳng ra, che cái mặt đã đỏ tới mang tai lại, Đào Mộc vội nhấc ống tay áo của nam tử lên dời sang bên một tí: "Phi Phi tỷ, tỷ uống chậm lại một chút, đừng phun lên y phục của người ta."

Sau đó lại thấy cá yêu kêu lên một tiếng ai oán, nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ. Đào Mộc có hơi hoang mang, gãi gãi ót, tới khi nghe Tư Phi Phi lên tiếng thì mông trượt ngay xuống đất.

"Tiểu Mộc, y chính là Ngưu đạo trưởng."

Đào Mộc bám bàn bò dậy, xít lại gần Ngưu Quỳnh ngắm nghía săm soi một hồi, thậm chí còn đưa tay che kín nửa mặt dưới của hắn, vậy mà vẫn không thể tin nổi. Nam tử có gương mặt góc cạnh rõ ràng, khí vũ hiên ngang này là Đại hồ tử thật sao?

Đào Mộc thấy có lẽ mình đang nằm mơ, bèn vận sức nhéo vào chân một phát, không đau, nhéo thêm cái nữa, vẫn không đau, quả nhiên là mơ.

"Nhéo có sướng tay không?"

Giọng Ngưu Quỳnh đột nhiên vang lên: "Ta chỉ ăn của ngươi mấy cái bánh bao, có cần dùng cách này để đòi lại không?"

Đào Mộc cúi đầu nhìn xuống, rồi rụt phắt tay về: "À xin lỗi, để nhầm chỗ."

Người này là Ngưu Quỳnh thật!

Đào Mộc ngồi trong xe ngựa phân tích tới lui cả trăm lần, cuối cùng đã quy kết màn lột xác ngoạn mục này là do công của mình. Nếu không nhờ đêm qua thì cớ gì hắn lại hành động kiểu này chứ, đồng thời cũng có thể nhìn ra, râu có ảnh hưởng cỡ nào tới nhan sắc của nam nhân. Đồng thời nàng cũng thầm xấu hổ trong lòng, cũng tại nàng còn trẻ người non dạ, không có mắt nhìn ra viên ngọc thô chưa được mài dũa.

Tư Phi Phi thấy nàng cứ thay đổi nét mặt xoành xoạch thì thầm buồn cười, trêu mấy câu làm nàng càng ngượng hơn, sâu sắc cảm thấy trước đây mình đã làm tổn thương Ngưu Quỳnh bao nhiêu, thế là nàng vén màn xe lên, gọi người đang cưỡi ngựa bên ngoài: "Đại hồ tử."

Ngưu Quỳnh ghìm dây cương ngoái đầu lại: "Chuyện gì?"

Đào Mộc nín thinh, ấp úng hồi lâu cũng không biết nói gì, tới khi thấy hắn có vẻ mất kiên nhẫn muốn nổi đóa thì bèn thuận miệng nói đại một câu: "Ngươi mới cạo râu nên da còn mềm lắm, thoa ít phấn vào đi, đừng để phơi nắng hư da."

Vừa dứt lời đã nghe Tư Phi Phi phì cười, Ngưu Quỳnh đanh mặt lại, nét mặt cực kỳ mất tự nhiên, Đào Mộc ngẫm lại một lát bèn bồi thêm một câu đầy quan tâm: "Phi Phi tỷ có phấn chống nắng nè, ngươi chờ đó để ta lấy ra cho."

Sau đó liền nghe hắn gầm lên: "Ngươi dám lấy ra thì ta dám cho ngươi ăn hết!"

Đào Mộc rúc người vào trong xe ngựa, không dám ho he tiếng nào nữa.

Suốt cả chặng đường tròng trành xóc nảy, khi tới được địa giới của Dĩnh Xuyên thì trời đã sụp tối, trước mặt không thôn sau lưng không điếm, bốn phía đều là rừng rậm cây cối chẳng có lấy một bóng người, họ không thể làm gì hơn là nghỉ lại trong rừng một đêm.

Đào Mộc đoán Ngưu Quỳnh lại sắp có hành động gì, nhưng hắn vẫn cứ tỉnh bơ, cá yêu thì dửng dưng như không, nàng đang muốn hỏi thăm một câu, còn chưa mở miệng đã bị hắn giục đi tìm củi đốt.

Nướng đại vài món ăn thôn dã để lấp bụng, sau đó Đào Mộc và Tư Phi Phi bèn vào trong xưa ngựa nghỉ ngơi, thật ra Đào Mộc không hề muốn ngủ chút nào, nhưng chẳng hiểu sao vừa vào xe đã thấy chóng mặt tới nỗi không thể mở mắt nổi, cố chịu chốc lát rồi rốt cuộc vẫn bị đánh bại.

Tới khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng trưng, ánh nắng vàng ươm lọt vào trong xe, Đào Mộc dụi mắt ngồi dậy, phát hiện chỉ có mình mình, tưởng rằng mọi người đang ở ngoài nên vén màn xe lên, nhưng vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài thì đã chết đứng.

Bên ngoài là vách đá dựng đứng, xe ngựa đang đậu cheo leo ở ngay rìa vách đá, phân nửa cỗ xe đã trượt ra ngoài, chỉ cần động đậy một tí thôi thì sẽ kêu lên kẽo kẹt, dưới sườn núi là vực sâu không đáy, đất đá cứ thi nhau trượt xuống rào rạo.

Đào Mộc run lẩy bẩy từ bụng tới chân, kêu lên sợ hãi: "Có ai không? Mọi người đi đâu hết rồi?"

Chỉ nghe đằng sau xe ngựa vọng tới tiếng trả lời: "Tiểu Mộc, đừng nhúc nhích."