Khi mọi người trong Phủ kia ra về, ông chủ gọi tôi vào phòng rồi quỳ xuống nói với tôi
-"Mộc Cảnh, ta xin lỗi con. Hãy tha lỗi cho ta... Xin con,hãy rời bỏ..
- con..con sẽ rời đi - nước mắt tôi đầm đìa rơi, cúi người xuống và bước ra ngoài.
Tôi ra đi một cách lặng lẽ y như cách tôi đến đây.
Tôi dọn dẹp hết sạch rồi:) gặp anh cũng gặp rồi, tạm biệt anh rồi.
Tôi chỉ là một cơn gió thoáng qua trong cuộc đời bão tố của anh.
Anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh... nhưng xin lỗi, tôi không phải là người ở cùng anh suốt đời.Vì anh đã có một vị hôn thê hoàn hảo rồi...
Hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của tôi...
Sống tốt nhé:)
Tôi bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu lại.Tôi đã quá phí tuổi thanh xuân của anh rồi....xin lỗi...
The end
# phần 1