Tôi thấy anh ta tháo đàn xuống rồi nói với Nguyên Thanh Vũ: “Cháu cần dùng tiếng đàn để thúc động cửa lớn của Ám cung, cô mẫu nhìn lên tường xem có hình hai con cá chép ngầm hiện ra, rồi đem Ngư phù đặt vào giữa hình cá.”
Nguyên Thanh Vũ ra sức vỗ tay, có vẻ rất hài lòng, ánh mắt có phần hỗn loạn. Bà ta bỗng lướt tới gần chúng tôi, móng tay sơn đen phẩy nhẹ lên gương mặt không tỳ vết của Phi Bạch: “Ngoan, mau đàn đi… Dương nhi, con xem, mẫu thân tới thăm con và cha, mẹ còn dẫn cả Phi Bạch đệ đệ nhà bá phụ đến đánh đàn cho con con nghe. Hồi trước không phải con vẫn thích nghe nó đánh đàn sao, con nhất định phải phù hộ cho mẫu thân, để mẫu thân đoàn tụ với cha con, bé ngoan,” rồi bà ta lại hung dữ quát Phi Bạch: “Mau đàn đi, ngươi không thấy Dương nhi sắp khóc rồi sao?”
Tôi sợ rùng cả mình, thế mà Phi Bạch vẫn bĩnh tĩnh dị thường, nét mặt không chút thay đổi, đáp: “Vâng!”, sau đó bắt đầu nối lại những dây đàn bị đứt, chăm chú gảy nhẹ mấy cái, rồi vung tay, khúc Trường tương thủ lập tức vang vọng khắp đường hầm tối tăm.
Cứ tưởng là một bản đàn cổ quái, chói tai, không ngờ khúc Trường tương thủ Phi Bạch đang gảy lại nồng nàn, đau thương hơn bao giờ hết. Phi Bạch nhắm nghiền hai mắt, vận công lực, tiếng đàn hòa lẫn tình cảm. Không bao lâu, tường đá cổ xưa đã đáp lại tiếng đàn của Phi Bạch, phát ra tiếng vang nhè nhẹ, trên tường bỗng xuất hiện một màn nước, trên đó có hai hoa văn hình cá chép lúc ẩn lúc hiện, một con màu đỏ, một con màu tím, thong dong nô đùa trong làn nước. Cặp cá chép có vẻ cực kỳ lưu luyến nhau, cho dù con kia bơi tới đâu, con còn lại cũng sẽ theo sau như hình với bóng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi tuyệt đối không tin có loại ảo ảnh lại chân thực đến vậy. Ánh mắt Nguyên Thanh Vũ trở nên mê mẩn, bà lẩm bẩm trong miệng: “Không sai, đúng là đôi cá chép giữ cửa mà tổ tiên Nguyên gia sai người thiết kế. Trước đây, nhị ca thường gảy đàn cho đôi cá hiện lên để dỗ ta vui vẻ, thế mà về sau hắn lại chỉ đàn cho tiện nhân kia nghe.” Đột nhiên, bà ta lạnh lùng quát: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau cho con cá tím kia bơi tới đây.”
Tiếng đàn của Phi Bạch biến đổi. Tôi nhìn lên bức rèm nước, một hình ảnh dần hiện lên trước mắt, mây trắng gió nhẹ, cỏ thơm tận trời, hồ nước trong vắt, hoa sen đủ sắc đang im lặng nở rộ, hai con cá chép một đỏ một tím đang nhàn nhã bơi lội dưới lớp lá sen xanh biếc. Phi Bạch đứng bên hồ sen, mỉm cười rải ít thức ăn xuống hổ, cá chép tím trong ao vui sướng nhảy khỏi mắt nước, há miệng định đớp mồi. Một nữ tử áo trắng chợt xuất hiện, bà ta tóm lấy cá chép tím đang lơ lửng giữa không trung rồi bật cười khanh khách.
Trong trận cười điên cuồng, tiếng đàn của Phi Bạch đứt phựt, bức tranh hai cá giỡn nước trước mắt tôi cũng vỡ tan. Nguyên Thanh Vũ nhảy vọt lên, đem ngọc phù hình cá tím gắn vào chỗ cá chép tím rồi nhanh chóng lui về. Khúc nhạc của Phi Bạch vừa thay đổi, bức tường nước nổ vang một tiếng, hai con cá chép biến mất, bức tường cũng dời về phía sau, chỉ để lại tấm rèm nước như một lá chắn thiên nhiên, ngăn cách Ám cung với thế giới bên ngoài. Trên tường nước xuất hiện hai hàng chữ lớn: “Ám cung trọng địa, thiện nhập tất tử.” (Ám cung trọng đia, tự ý đi vào ắt phải chết)
Đôi môi Nguyên Thanh Vũ khẽ run, bà ta cuốn tay áo lại, đón lấy miếng ngọc phù hình cá rồi lướt ra sau Phi Bạch: “Ngươi đi trước dẫn đường.”
Phi Bạch lạnh lùng đeo đàn ra sau lưng rồi bế tôi lên, bước qua màn nước. Lúc này tôi mới phát hiện, đến cả rèm nước kia cũng là ảo ảnh, khi đi qua không hề bị ướt người.
Nguyên Thanh Vũ chụp tay phải lên vai Phi Bạch, bàn tay không ngừng run rẩy như lá cây trong gió thu. Cho dù Phi Bạch mặc áo choàng lông chồn rất dày nhưng chẳng mấy chốc đã bị cào tới chảy máu. Phi Bạch vẫn không đổi sắc mặt, bước tới một mảnh đất rộng rồi thản nhiên nói: “Cô, chúng ta đã vào tới Ám cung rồi.”
“Dẫn ta tới… dẫn ta tới phòng mà hồi trước Minh lang luyện võ, nhanh lên, ngươi nhất định phải biết chỗ đó, chính là nơi phụ thân ngươi luyện công trước đây.”
Phi Bạch lạnh giọng đáp: “Cháu xin người hiểu cho, năm năm trước nơi đó từng bị sụt lún, người của Ám cung mất rất nhiều công sức mới lấp kín lại được, nếu người không tìm được dượng, rồi lại không ra được thì biết làm sao?”
“Ngươi đừng nhiều lời vô ích. Đi nhanh về nhanh.”
Phi Bạch ôm tôi tới một nơi lạnh lẽo tối tăm, ấn lên cơ quan nào đó, kéo mở tay vịn bằng sắt rồi bước vào một gian phòng đá. Nương theo ánh lửa u ám, tôi thấy người mình run run, đây mà là phòng luyện võ ư, bên trong toàn là dụng cụ tra tấn, khắp nơi toàn là vết máu đen thui và mấy khúc xương người, không khí trong này tràn ngập mùi máu tanh hôi.
“Xin người tìm cẩn thận, xem dượng và Dương nhi có ở trong này không?” Nguyên Phi Bạch lạnh lùng nói.
Nguyên Thanh Vũ đảo mắt nhìn bốn phía, khí tức quanh người càng thêm gay gắt, sau đó bà ta thất thểu bước ra ngoài. Tôi có chút khó hiểu, không phải bà ta muốn vào sao, tại sao lúc đi ra lại sợ hãi như vậy?
Tôi nhìn Phi Bạch thì thấy anh ta đang chăm chú nhìn bà, trong mắt thoáng có ý cười không dễ phát hiện. Tôi hơi hoảng sợ, ý cười đó lạnh lẽo, tàn khốc hệt như Nguyên Thanh Vũ.
Không biết Phi Bạch kiếm đâu được hai mảnh gỗ, anh ta quỳ xuống bên cạnh, dùng gỗ cố định lại cái chân bị thương của tôi. Anh ta ngẩng đầu, bảo: “Cố chịu đau một lúc, ta nẹp chân cho nàng, có đau không?”
Tôi lắc đầu thì anh ta mới mỉm cười, nụ cười đó khác hẳn ý cười trong mắt trước đó, tràn ngập tình cảm ấm áp cùng một chút tự tin: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ đưa nàng sống sót ra khỏi đây.”
Tôi ngây ngẩn gật đầu nhìn anh ta, lòng thấy hơi sợ. Nhưng Phi Bạch lại mỉm cười, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm. Ngay lúc tôi chưa kịp phản ứng gì, anh ta bỗng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Tôi cực kỳ kinh hãi, ngơ ngác nhìn Phi Bạch, không thể ngờ rằng trong hoàn cảnh này anh ta vẫn có thể ung dung thoải mái như vậy.
“Nghiệp chướng, các ngươi đang làm gì vậy?” Tiếng hét the thé của Nguyên Thanh Vũ vang lên ngoài phòng, tôi che tai lại theo phản xạ.
Phi Bạch thong thả đứng dậy bước ra ngoài, thản nhiên đáp: “Xin cô mẫu thứ tội, nàng ấy bị cảnh vật bên trong dọa sợ, cháu chỉ muốn an ủi nàng ấy thôi.”
“Các ngươi không được phép thân mật,” Ánh mắt của Nguyên Thanh Vũ tràn ngập ghen ghét, bà ta thét lớn: “Minh lang, chàng không được chạm vào nữ nhân khác.”
“Sắc mặt của người có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ người đang nhớ lại trước đây dượng ở đây chịu khổ thế nào?” Phi Bạch nhìn Nguyên Thanh Vũ, nói thật lạnh: “Cháu vẫn còn nhớ, chính cô mẫu đã dẫn dượng tới đây, sau đó tự mình xích dượng lại, phá bỏ công lực của dượng.”
“Ngươi nói láo, ngươi nói láo.” Ánh mắt Nguyên Thanh Vũ đã hoàn toàn hoảng loạn, bà ta hoảng sợ nhìn Nguyên Phi Bạch: “Ta làm thế là muốn tốt cho Minh lang.”
“Vậy tại sao cô mẫu phải đánh đập dượng tàn nhẫn như vậy?” Phi Bạch lạnh lùng nói: “Phi Bạch còn nhớ, suốt nhiều ngày, trên người dượng không có chỗ nào lành lặn, người chỉ khóc, không ngừng cầu xin cô tha thứ, thế mà cô mẫu vẫn không chịu dừng tay.
“Ai bảo chàng không nhớ ra ta, ta đánh chàng vì muốn chàng nhớ ra ta thôi,” Nguyên Thanh Vũ đổ mồ hôi như mưa: “Nhưng chàng vẫn không nhớ ra ta là ai, tên ai chàng cũng không gọi được, chỉ nhớ mỗi tên của mẫu thân ngươi… Vì cái gì chứ?”
Tôi thấy kinh hãi vì sự sắt đá của Nguyên Thanh Vũ bèn bật thốt: “Sao bà có thể hành hạ người trong lòng mình như thế?”
“Ai bảo chàng không nhớ ra ta, chàng không yêu ta nữa, ta không biết phải làm gì mới tốt.” Nguyên Thanh Vũ ôm mặt bật khóc: “Chàng cứ gọi Mai Hương, Mai Hương mãi… Ta không còn cách nào khác.”
Bà ta đột nhiên ngừng khóc, vẻ mặt như đã tỉnh ngộ, nói giọng căm hận: “Tiện chủng, thì ra ngươi định khiến ta hóa điên,” Tay áo bà vung lên kéo Phi Bạch lại gần, mỉm cười quyến rũ: “Tiếc là còn sớm lắm.”
“Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không tìm được sao?” Bà ta nhìn vết máu đen sẫm kéo dài suốt từ trong lồng giam đến bên ngoài, kéo chúng tôi lần theo vết máu.
Phi Bạch vừa đi vừa hỏi: “Cô mẫu muốn đi đâu?”
Nguyên Thanh Vũ như chợt nghĩ ra cái gì, thấy sắc mặt Phi Bạch càng lúc càng trắng thì cười nói: “Ta biết Minh lang đi đâu rồi.” Bà ta nhìn tôi đang nằm trong lòng Phi Bạch, vuốt nhẹ lên má tôi: “Minh lang không ở đây, nhất định chàng đã tới mộ của tiện nhân kia rồi.”
Tôi thấy toàn thân nổi gai ốc, Phi Bạch hơi nghiêng người, giúp tôi tránh khỏi móng vuốt của bà ta. Mặt Phi Bạch tái nhợt không còn sắc máu, thì ra mộ thật của Tạ phu nhân được đặt trong Ám cung. Thảo nào vụ ầm ĩ hái hoa tặc vào Thanh minh năm ngoái, Phi Bạch lại tới sau núi tế bái mẫu thân, nơi đó quả nhiên chỉ là mộ chôn áo mũ của Tạ phu nhân.
“Cháu khuyên người nên buông tay đi, phải biết rằng, có lúc điên cuồng chiếm giữ còn không bằng phóng khoáng buông tay. Chí ít đến lúc người gặp lại dượng, người còn có thể được dượng tha thứ.” Phi Bạch trấn tĩnh nhìn Nguyên Thanh Vũ, giọng nói thản nhiên.
Nếu không phải đang lúc mạng sống bị đe dọa, cả người không có sức lực thì tôi thật sự muốn vỗ tay, sau đó nắm chặt hai tay anh ta, kích động nói rằng: đồng chí Nguyên Phi Bạch, rốt cuộc anh cũng hiểu được đạo lý này, cảnh giới tinh thần của anh cuối cùng cũng đạt được sự thăng hoa vĩnh hằng trong khói lửa chiến tranh rồi.
Đáng tiếc ở đây vẫn còn một vị họ Nguyên có tính cách lẫn tư tưởng đều vặn vẹo. Nguyên Thanh Vũ vung tay tới, hét: “Câm miệng.”
Nguyên Phi Bạch ôm tôi lùi ra sau ba bước nhưng vẫn không tránh được cú đánh của bà ta, miệng nôn ra máu tươi. Tôi ngã xuống đất, cái chân bị thương chạm vào đất đau muốn chết, cây cổ cầm của Phi Bạch cũng bị đánh tan thành bột phấn.
Nguyên Thanh Vũ xiết chặt cổ họng tôi: “Tiểu tiện chủng, nếu ngươi không muốn người yêu của ngươi chết ở chỗ này thì mau dẫn ta đi.”
Phi Bạch liếc tôi một cái, ánh mắt khó nén giận dữ: “Cô mẫu cũng là thiên kim nhà quan sau lại ức hiếp cháu trai và một thiếu nữ như vậy, chẳng lẽ người không thấy hổ thẹn sao?”
“Muốn trách thì trách phụ thân ngươi vô tình, trách mẫu thân ngươi vô nghĩa. Mau dẫn ta tới mộ của ả.” Bà ta căm giận hét to.
Phi Bạch nhìn tôi chăm chú, suy tư một hồi rồi gật đầu: “Đi theo cháu.”
Chúng tôi đi theo Phi Bạch, vừa mới quay lại mảnh đất trống, Nguyên Thanh Vũ bỗng hét một tiếng: “Ai?”
Bà ta phi gì đó về chỗ phát ra âm thanh, một con chuột kêu thảm thiết chạy ra ngoài, cả thân toàn máu, sau đó nằm chết thẳng cẳng.
Nhân lúc đó, Phi Bạch khẽ lắc cổ tay trái, Trường tương thủ lập tức bắn vài mũi tên bạc về phía Nguyên Thanh Vũ, đáng tiếc đều bị Nguyên Thanh Vũ dùng tay áo cản lại. Nhưng bà ta lại cố ý bỏ qua mũi tên cuối cùng, mũi tên đó vừa khéo găm chúng cái chân xúi quẩy của tôi.
“Mộc Cẩn.” Phi Bạch gầm nhẹ tên tôi.
Tôi đau tới mức không nói nên lời, chỉ có thể dùng tay bưng vết thương lại, trong lòng thì nghĩ, kiếp trước tôi và Nguyên Phi Bạch nhất định có thù oán gì đó!
Mà còn là thù oán cực kỳ sâu sắc ấy!
Tôi một lần nữa xác định, anh ta xuất hiện trên đời này chính là để dằn vặt tôi!
Nhất định là vậy. Thế nên chỉ cần ở cùng một chỗ với anh ta, tôi sẽ gặp xui xẻo, đụng phải phải mấy kẻ tiểu nhân bỉ ổi hoặc mấy người điên, nếu không thiếu mất cánh tay thì cũng bị gẫy hai chân.
Nguyên Thanh Vũ cười bảo: “Hoa Mộc Cẩn, xem người ngươi yêu khẩn trương chưa kìa, chỉ tiếc yêu càng sâu, thương càng nặng.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phi Bạch giận dữ đến vậy, một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng nói: “Nguyên Thanh Vũ, ta bằng lòng mở mộ thất của mẫu thân cho bà, bà đừng đày đọa nàng ấy nữa.”
Lần đầu tôi nghe thấy Phi Bạch gọi thẳng tên Nguyên Thanh Vũ, nhưng bà ta không hề tức giận mà chỉ cười khanh khách: “Thế mới đúng chứ, cháu trai ngoan của ta.”
Ba người chúng tôi lại đi về phía trước. Phi Bạch dừng lại trước một căn phòng đá, trên mặt cửa có khắc hai chữ cổ rất lớn “Tình mộ”.
Có vẻ tay Nguyên Thanh Vũ lại bắt đầu run rẩy, khiến tôi bị bà túm lấy cũng rung rung theo. Bà ta không ngừng lẩm nhẩm: “Ta chỉ cần được gặp lại chàng một lần, gặp lại chàng một lần nữa…”
Vẻ mặt Phi Bạch tràn đầy đau thương, hình như anh ta cũng có chút căng thẳng, thậm chí bước chân cũng không được ổn định. Anh ta nhìn thật sâu vào mắt tôi, cuối cùng ngập ngừng mở cửa đá. Ba người chúng tôi tiến vào phần mộ của Tạ phu nhân.