Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 2 - Chương 48: Khổng tước bay về miền đông nam (4)




Tôi ngây ra, chỉ có thể nhìn sâu vào đôi mặt phượng của Nguyên Phi Bạch, cũng không nhìn thấy gì khác nữa, anh ta… anh ta… đến thật sao!

Nguyên Phi Bạch thu ánh mắt lại, chậm rãi quỳ hai gối, bình tĩnh làm lễ với Vị vong nhân kia: “Cháu trai Nguyên Phi Bạch bái kiến cô mẫu.”

Bà ta quả nhiên là người nhà họ Nguyên. Bà ta tóm lấy tôi từ đằng sau, giả vờ thân thiết kề sát vào gương mặt không còn chút máu của tôi, cười khẽ thì thầm vào tai tôi: “Nhìn xem, nó tới rồi. Tuy một nửa dòng máu trong người nó là thấp kém nhưng dù sao cũng vẫn là đàn ông Nguyên gia, chỉ cần ngươi còn ở trong lòng nó, nó sẽ không chịu buông tay, tìm mọi cách yêu thương. Thế nhưng nếu có một ngày ghét bỏ ngươi rồi, nó sẽ mặc ngươi phiêu bạt, mặc kệ sống chết của ngươi.”

Giọng bà ta tuy khẽ nhưng vẫn đủ để Phi Bạch đang quỳ ở kia nghe không sót một chữ lời lăng mạ mẫu thân anh. Người Phi Bạch hơi chấn động nhưng vẫn không nói lời nào.

“Đừng gọi ta là cô! Ta không muốn con trai của tiện nhân kia trở thành cháu ta, mà ta cũng không phải người nhà họ Nguyên,” Nguyên Thanh Vũ cười khinh thường, nhìn chằm chằm vào Phi Bạch: “Không ngờ chân của ngươi cũng khỏi được, bây giờ đã có thể tự mình cứu người trong lòng rồi.”

Bà ta nhìn lướt Phi Bạch mấy lần, “Bộ dáng giống tiện nhân như đúc, bảo sao nhị ca lại thích ngươi đến vậy!”

Mặt Phi Bạch thoáng trắng bệch nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đáp: “Cô mẫu nhiều năm chưa về nhà, tình cảnh đã không còn giống như trước. Nay Đậu thị tiếm quyền, Nam Chiếu tàn sát dân chúng, chiến tranh ác liệt. Tình hình thế này cho dù trốn trong Ám cung cũng khó bình an được, xin cô mẫu đi cùng cháu tới gặp phụ hầu, phụ hầu vẫn luôn nhớ tới cô.”

Nguyên Thanh Vũ cười khanh khách, cứ như vừa được nghe câu chuyện hài hước nhất trên đời vậy.

Trong tiếng cười lớn, đá trong đường hầm vỡ ra thành những bụi phấn rơi xuống. Tôi bỗng thấy tức ngực rồi phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt của Phi Bạch lại càng trắng bệch.

“Phụ hầu của ngươi muốn gặp ta làm gì?” Nguyên Thanh Vũ quẳng tôi ra. Tôi mơ màng ngã sấp xuống sàn đất lạnh toát, nôn ra bọt máu, hít thở khó khăn. Phi Bạch vẫn đứng đó không động đậy nhưng mắt phượng vẫn nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngẩng đầu định nhổm dậy thì bị bà ta giẫm thật mạnh lên lưng, đành phải gục lại xuống đất, “Hắn hối hận vì năm đó đã để ta sống đúng không?” Tiếng Nguyên Thanh Vũ truyền từ trên xuống.

“Hắn giết Dương nhi của ta, bức Minh lang chạy trốn, hại ba trăm sáu mươi mốt người nhà họ Minh bị chém ngang lưng giữa chợ, cha chú bên chồng đều bị lăng trì tùng xẻo. Không biết hắn còn định có ý tốt gì?”

“Nỗi khổ của cô mẫu, cháu có thể hiểu được, nhưng trong người cô mẫu vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Nguyên, nếu có hận Nguyên gia thì nên trả thù phụ hầu, nếu có oán cháu thì chỉ cần gây khó dễ cho mình cháu, có điều cô gái dưới chân người chỉ là một tỳ thiếp nho nhỏ. Hồi nãy cháu cũng nghe được phần nào câu chuyện của cô, hai nhà Minh Nguyên vốn thân nhau mấy đời, ân oán bảy năm trước, máu đã chảy thành sông, giờ tội gì lại lạm sát kẻ vô tội nữa.”

Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Phi Bạch, chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta cực kỳ lạnh lẽo: “Cháu ở đây, cô mẫu muốn đánh muốn giết thế nào cũng được, chỉ xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho nàng ấy một con đường sống.”

“Hừ, nếu ta muốn tính mạng của ngươi thì sao? Ta muốn ngươi mở cổng Ám cung?”

“Thứ cho Phi Bạch không thể đồng ý, Ám cung là nơi quan trọng của tổ tiên họ Nguyên, nếu không có lệnh của trưởng tộc, Ám cung không thể được mở ra. Hiện nay đang buổi loạn lạc, cô mẫu lớn lên ở Nguyên gia, tình cảm với phụ hầu cũng rất tốt nên chắc cũng biết, người của Ám cung đã mấy đời hi sinh tính mạng để canh giữ cung Tử Lăng, cho dù Nguyên gia ở bên ngoài hưng suy vinh nhục thế nào, cho dù triều đại thay đổi, chỉ cần không có Ngư phù của chủ nhân Nguyên gia, mỗi lần có chiến tranh, cửa cung sẽ tự động đóng. Bọn họ tuyệt đối không để người khác ra vào thoải mái, nếu cô mẫu tự tiện đi vào, chắc sẽ có đi mà không có về, xin cô mẫu nghĩ lại.”

“Ai muốn trở về chứ?” Bà ta cười ha hả khiến tôi thầm kinh hãi: “Ta muốn gặp Minh lang, ta chịu đủ những ngày không có Minh lang rồi. Nếu ngươi ở Tây Phong Uyển thì chính là chủ nhân tương lai của Ám cung, trên người ngươi nhất định phải có Ngư phù để ra vào, chỉ là chưa đem ra thôi. Còn dám giấu diếm ta?”

Bà ta túm lấy cổ tôi, xoay người tôi lại, đối diện với Phi Bạch, đắc ý như đang túm một con mèo. Gương mặt Phi Bạch trắng nhợt như tờ giấy, anh ta nhìn thoáng qua tôi rồi lại nhìn sang bà ta. Nguyên Thanh Vũ bóp chặt tay lại, tôi hừ nhẹ một tiếng. Bà ta lạnh lùng nói: “Trên người nó có bệnh cũ, khí lạnh ngấm vào người, lại chịu khổ mấy ngày, sức lực đã sớm hao hết, đúng là đã gặp nạn lớn. Ngươi còn rề rà thêm nửa canh giờ nữa, e rằng muốn gặp lại lần cuối cũng khó đấy.”

“Nó làm thế thân cho nhị tỷ nhà ngươi, cũng coi là có công với Nguyên gia. Nói cái gì mà tỳ thiếp nho nhỏ, mọi người khắp thiên hạ đều biết đứa tỳ thiếp nho nhỏ trong lời ngươi nói là thiếp yêu của ngươi. Chân của nó nếu để thêm chút nữa thì sợ cũng không cứu được. Thế nào, mở một cánh cửa vì nó mà cũng không bằng? Ngươi thật sự muốn vô tình vô nghĩa giống cha ngươi sao?”

“Nếu phụ hầu thực sự vô tình vô nghĩa thì ngày đó đã không đem một nữ tù tới đổi cô mẫu về, lại còn để mặc cho cô mẫu nói năng càn rỡ, sỉ nhục Nguyên gia.”

“Câm miệng, tiện chủng!” Nguyên Thanh Vũ thét lên the thé, vung cánh tay áo về phía Phi Bạch. Phi Bạch vung roi cuốn lấy tôi, kéo về phía anh ta nhưng Nguyên Thanh Vũ đã nhanh chóng xoay lại, tóm được cái chân bị thương của tôi, ra sức kéo về đằng sau. Nhất thời, tôi như sợi dây trong cuộc thi kéo co, bị hai người cùng lúc ra sức kéo căng. Cơn đau nhói cả tim truyền từ đùi đến, tôi không nhịn được nữa, hô lên thảm thiết. Lòng bàn tay của Phi Bạch ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa đau khổ, cuối cùng cũng không đành nên phải thả tôi ra, chỉ nháy mắt tôi đã quay lại dưới chân Nguyên Thanh Vũ.

Tôi cuộn tròn lại, ôm chặt lấy bắp chân bị thương, cơn phẫn hận trong lòng cuồn cuộn như sóng biển. Vì sao tôi lại khổ như vậy, cứ ngỡ rơi vào tay Đoàn Nguyệt Dung đã là đáng sợ nhất, ai ngờ so với hôm nay thì một trời một vực.

Sắc mặt Phi Bạch cực kỳ u ám, nhìn tôi chằm chằm. Suy nghĩ của tôi bỗng trở nên điên cuồng, nhớ tới hai cái bạt tai anh từng “tặng” cho, nghĩ tới việc anh ta khiến tôi mắc bệnh, nghĩ tới việc anh ta cùng Cẩm Tú lừa tôi, cho tôi đi như hàng hóa, giam giữ tôi, lợi dụng tôi, ngăn cản tôi gặp Phi Giác, đúng, tất cả đều tại anh ta, kết cục hôm nay còn không phải vì nhà họ Nguyên và thiếu niên đang đứng trước mắt tôi hay sao.

Cho dù tôi có giận dữ tới đâu, có căm giận Nguyên Phi Bạch cỡ nào, chỉ cần tôi còn chút sáng suốt thì vẫn phải hiểu mình không được mở miệng cầu cứu anh ta, vốn nên im lặng để giữ bình tĩnh nhưng mồ hôi tôi lại đang rơi như mưa, đau đớn cực kỳ. Tôi phát cuồng lên, cười ha hả nói: “Đồ ác phụ, ân oán đời trước sao lại đổ xuống đầu tôi, có gan thì bà đi giết Nguyên Thanh Giang đi, dựa vào đâu mà tới đây dằn vặt tôi. Tôi nói cho bà biết, tôi căn bản không phải người trong lòng anh ta. Nếu tôi có thể làm thế thân cho Nguyên Phi Yên thì cũng có thể làm thế thân cho người anh ta yêu. Bà bắt sai người rồi, anh ta tuyệt đối không mở cái Ám cung chó má kia cho bà đâu. Tôi dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho bà, bà là cái đồ giết người đến phát điên, cuồng hành hạ, thần kinh không bình thường.”

Bất thình lình, tôi lao về phía bà ta, Nguyên Thanh Vũ nhanh nhẹn tránh thoát. Tôi chán nản ngã xuống đất, máu chảy càng nhiều, cuối cùng cũng chẳng còn lực bò dậy, chỉ đành gắng sức thở dốc, tai nghe tiếng Phi Bạch quát lớn: “Mộc Cẩn, đừng nói nữa,” – nhưng tiếng quát đó về dần cuối lại trở nên run run: “Nàng… nàng đừng làm lộn xộn nữa.”

Không ngờ Nguyên Thanh Vũ lại thở dài một hơi, giọng nói đầy vẻ thương xót: “Đúng là nữ tử si tình, tỳ thiếp trung thành. Nguyên Phi Bạch, xem nó yêu ngươi đến thế nào, nguyện chết ở nơi này vì ngươi, vậy mà ngươi vẫn cứ sắt đá như vậy sao.” Dứt lời, lại cất tiếng cười to đầy chua xót.

Tôi cảm thấy ánh mắt của Phi Bạch đang dừng trên người mình, giọng nói chưa từng dao động bỗng có chút bất ổn: “Cô mẫu… Cháu chỉ mang theo Ngư phù vào cửa,” Phi Bạch móc ra một ngọc phù màu tím hình cá, dâng lên: “Xin người trả lại nàng cho cháu, cháu sẽ dẫn đường cho người.”

Nguyên Thanh Vũ vung tay áo, Ngư phù bằng ngọc tím trong tay Phi Bạch đã rơi vào tay bà. Bà ta vội vàng vuốt ve miếng ngọc phù tinh xảo đó, quan sát cẩn thận rồi mới mỉm cười: “Không sai, đúng là Ngư phù vào cửa Ám cung. Quả nhiên ca ca đã giao Ám cung cho ngươi rồi.”

Tôi cảm thấy một lực lớn nâng tôi từ dưới đất lên, sau đó tôi rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Mộc Cẩn?” Giọng nói của Phi Bạch truyền đến, hơi run run, bàn tay lạnh buốt của anh áp lên mặt tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra, đôi mắt phượng long lanh kia không chút che giấu, ánh mắt anh ta hoang mang đau buồn, thậm chí còn có chút sợ hãi, tuyệt vọng. Vì sao anh ta phải khó chịu, tại sao lại khó chịu đây, người anh ta luôn tâm tâm niệm niệm không phải Cẩm Tú sao? Đúng rồi, anh ta buồn bực như vậy hẳn là vì đã bằng lòng giúp Cẩm Tú chăm sóc tôi! Hay là đang tiếc nuối con ngựa hữu dụng đã ăn hết bao nhiêu là cỏ của anh ta, còn chưa kịp cưỡi đã toi rồi!

Thực ra chẳng cần bà điên kia nói, tôi cũng biết mình sắp ngoẻo. Máu của tôi cứ như vòi nước không ngừng chảy, trước giờ tôi không hề biết mình lại có lắm máu như vậy, sắp nhuộm đỏ cả đường hầm này đến nơi rồi. Tôi bi ai tự giễu trong lòng, vì sao anh ta phải dùng Ngư phù để đổi lấy một người sắp chết như tôi, làm vậy không phải lỗ to rồi sao? Đạp Tuyết công tử vang danh thiên hạ sao lại làm chuyện lỗ vốn như vậy?

Tôi không còn sức để hỏi, chỉ thở yếu ớt, im lặng nhìn anh ta. Còn anh ta cố gắng trấn tĩnh lại, nói: “Mộc Cẩn, nàng… cố chịu, Triệu tiên sinh sắp vào thành Tây An rồi, ông ấy nhất định cứu được nàng… Mộc Cẩn, nàng nhất định phải cố chịu đựng, nàng sẽ không có việc gì đâu.”

Sau đó anh ta đè giọng, nói với tôi: “Ta phải nối xương cho nàng ngay bây giờ, nếu không cái chân đó sẽ không ổn.”

Nguyên Thanh Vũ che miệng cười thật tàn nhẫn: “Đúng vậy, phải nhanh lên, không là thành tàn phế giống Đạp Tuyết công tử đấy.”

Phi Bạch không để ý tới lời châm chọc của bà ta: “Nàng… đừng sợ, có điều phải nhịn đau một chút…”

Anh ta còn chưa dứt lời, chân tôi đã rắc một cái. Anh ta ra tay nhanh như điện, nắn lại xương cho tôi. Tôi hét ầm lên, nước mắt nhỏ tí tách, Phi Bạch cắn răng, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo cầm máu.

Nguyên Thanh Vũ ngáp một cái, nhìn tôi và Phi Bạch, cười nói sung sướng: “Đạp Tuyệt công tử, ta đã trả người yêu lại cho ngươi, ngươi cũng nên làm chuyện phải làm đi chứ. Mau mau dẫn đường đi, bằng không hai người chết ở chỗ này cũng không cứu được nó đâu.”

Trong mắt Phi Bạch ngập tràn sát khí lạnh lẽo tôi chưa từng thấy, nhưng chỉ thoáng qua: “Mời cô đi theo cháu.”

Phi Bạch ôm lấy tôi, máu của tôi nhuộm đỏ cả áo bào trắng của anh. Anh ta chậm rãi đi về phía trước, Nguyên Thanh Vũ cầm cây đuốc bước theo sau, vừa đi vừa cười hì hì. Tôi rất muốn nhắc bà ta đừng nên cười nữa, phải biết gương mặt được tô vẽ khéo léo của bà ta đã bị nước mắt làm nhòe từ lâu, bây giờ đúng là xấu hết mức, cộng thêm nụ cười quỷ dị, ánh mắt điên cuồng cố chấp, nhìn kinh khủng như một ác quỷ.

Phi Bạch rẽ đông rẽ tây, đi tới trước một bức tường đổ nát. Anh ta nhẹ nhàng ấn vào một tảng đá nhìn rất bình thường, một bức tường nhẵn bóng đã hiện ra. Phi Bạch dìu tôi ngồi xuống một khoảng tường khác, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tất cả đã có ta rồi.”