Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai tôi, mùi máu tươi vô tình lan tràn trong đêm đen. Hình ảnh Tống Minh Lỗi và một ngàn binh sĩ Nguyên gia chết thảm như hiện rõ trước mắt, hai mắt tôi ngấn lệ mơ hồ nhìn máu người kia chảy xuống, rơi xuống mặt tôi, từng giọt từng giọt nóng hổi.
Đêm hôm đó, tôi ở cùng Trân Châu và năm cô gái nữa. Nghe đâu những cô gái xinh đẹp nhất Tử viên đều bị nhốt ở chỗ này.
Giấc mộng của tôi chỉ toàn là cảnh chém chém giết giết, máu Tống Minh Lỗi đỏ cả đỉnh Ngọc Nữ, sau đó có người bụm miệng tôi lại. Tôi giật mình tỉnh giấc mới phát hiện ra, trong bóng tối, Trân Châu đang cố che miệng tôi lại, cúi đầu nói: “Cẩn thận lời nói.”
Lúc này tôi mới hiểu rằng nàng không muốn tôi hét ra điều gì không nên hét, nhưng mà bịt miệng thế này hơi bị chặt quá rồi, giống như muốn làm tôi chết ngạt vậy.
Nàng thấy tôi trừng mắt nhìn thì mới lạnh lùng buông tay, ánh mắt nhìn tôi không có chút độ ấm nào. Tôi thở hổn hển từng cơn, thấp giọng hỏi: “Vì sao cô lại giúp tôi?”
“Cô thay Nhị tiểu thư dẫn quân Nam Chiếu rời đi, tất nhiên tôi phải giúp cô rồi. Huống chi cô còn là người của Bạch Tam gia, cũng có thể coi là chủ tử.” Trân Châu thấp giọng đáp, trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của nàng: “Tôi còn tưởng cô cũng giống muội muội cô, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là không giống nhau.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Muội muội của tôi thì là người thế nào? Sao cô lại nói vậy?” Trân Châu đang định đáp lời thì bỗng có một bóng trắng xẹt qua cửa phòng, kèm theo tiếng cười nhỏ rất quái dị. Tôi bất giác co người lại gần Trân Châu.
Hai lính Nam Chiếu đứng canh ở cửa cũng thức dậy, người bên trái hoảng sợ hỏi người bên phải: “Vừa rồi ngươi có nhìn thấy gì không?” Người kia đứng dậy, ngáp một cái rồi mắng: “Muốn chết à, lão tử vừa mới mơ mình được ôm Tiểu Túy Tiên nằm trên giường. Còn làm loạn nữa, cẩn thận ta đi mách Mông Chiếu tướng quân, cho ngươi ‘rắc’ một cái luôn.”
“Ta không nói bậy, ban nãy ta nhìn thấy một bóng trắng bay qua, chắc không phải quỷ chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó, đây là sơn trang của Nguyên gia, làm sao có quỷ được?”
“Ngươi không nghe người ta nói sao? Chuyện kể rằng hồi trước ở đây có một con đại yêu vương giết người như ngóe, lão gia đời thứ nhất của Nguyên gia bị lão hoàng đế Đông Đình phái tới đây diệt con đại yêu vương này, lấy lí do là nhà họ Minh nhường lại thái ấp, thực tế đẩy ông ta tới Tây An, nhốt trong Tử Tê sơn trang này để trấn thủ yêu vương,” Tiểu binh kể như thật: “Người ta nói bên dưới Tử Tê sơn trang toàn là lăng mộ, trong lăng mộ không có vàng bạc châu báu mà toàn là hài cốt của những oan hồn mà yêu vương ăn còn thừa lại.”
Hai người im lặng một hồi, chỉ có tiếng gió gào thét, thổi qua song cửa sổ kêu kẽo cà kẽo kẹt. Người kia ho khan một tiếng: “Đừng nói bậy, nếu quả đúng là như vậy, thì mấy ngày nay khi ngươi cướp châu báu, đùa giỡn đàn bà con gái trong sơn trang, sao không thấy hắn chạy ra giết ngươi? Mà cho dù có thì khi hắn nhìn thấy đôi mắt tím của tiểu vương gia cũng sẽ bị dọa cho chạy mất thôi.”
“Thật ra đôi mắt của tiểu vương gia rất đẹp, có điều ta nhìn vào cũng thấy trong lòng run run.”
Tiếng của hai tên lính Nam Chiếu bên cửa sổ nhỏ dần, cái người gan lớn kia cũng không ngủ tiếp nữa. Đề tài xì xầm của hai người bọn họ dần lái sang đôi mắt tím của Đoàn Nguyệt Dung.
Trong đêm tối, Trân Châu khẽ lắc đầu, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra chút hưng phấn: “Bọn cẩu tặc Nam Chiếu sắp tiêu đời rồi.” Tôi kinh hãi hỏi: “Cái gì?”
“Ngài ấy sắp về rồi.” Trân Châu cười thần bí: “Ngài ấy sẽ giết sạch quân Nam Chiếu.”
Gió đêm lặng lẽ thổi luồng khí đầy máu tanh vào, ngoài cửa đã có người gõ kẻng báo canh ba. Tình cảnh này khiến tôi liên tưởng tới phim kinh dị mà mình xem ở kiếp trước, không kìm được run giọng hỏi: “Ai cơ? Nguyên Hầu gia ư?”
“Không,” Trân Châu kề sát vào tai tôi: “Ám thần.”
“Ám thần là cái, cái gì?”
“Đương nhiên là Ám thần của Nguyên gia.”
Tôi đang định nói với Trân Châu, trong đêm trăng mờ gió lộng thích hợp để giết người thế này, không nên kề sát vào mặt người ta, nói năng quỷ dị như vậy, có thể dọa chết người đó, thì ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào. Tôi còn nghĩ vị Ám thần của Nguyên gia kia sao lại đến nhanh như vậy thì một tốp lính Nam Chiếu đã xông vào, áp giải tôi ra ngoài. Đoàn Nguyệt Dung ngồi trên con ngựa màu tro của y, dưới ánh trăng, đôi mắt tím của y nhìn chằm chằm vào tôi, hưng phấn khó hiểu.
Mấy tên Nam Chiếu hung dữ đẩy tôi vào một chiếc xe tù. Tôi quay đầu lại, Trân Châu và mấy nha đầu kia cũng nhô đầu ra, căng thẳng nhìn tôi. Đoàn Nguyệt Dung cho ngựa chạy bên cạnh tôi, ánh mắt giống như đang nhìn gấu trúc trong vườn bách thú vậy.
Xe tù chòng chà chòng chành, tôi bị rung đến sắp rụng cả người, “Đêm hôm khuya khoắt, các người muốn mang tôi đi đâu?” Tôi vịn vào thành xe, lớn tiếng hỏi. Không ai trả lời, chỉ có tiếng vũ khí chạm vào nhau, lạnh lẽo như gõ vào màng tai.
Tôi mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện không lành, gió lạnh thấu xương dần bao phủ câu hỏi kinh hoàng trong đầu tôi, làm tê cóng cả tứ chi. Trong làn mưa tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, chúng tôi tiến vào thành Tây An. Đèn đuốc của quân Nam Chiếu rọi sáng đường phố trong thành, mới hôm qua thành thị vẫn còn sầm uất, hôm nay đã thành chốn hoang tàn đổ nát, cờ trắng để cúng tế bay phất phớ, trong đêm đen lại khiến người ta có cảm giác bi thương tuyệt vọng.
Có tiếng khóc nhỏ vang lên. Xe tù lướt qua một cổng lầu đã bị đốt trọi. Tôi thấy quen quen, nhìn lại cận thẩn, thì ra chính là nơi tôi và Phi Giác chia tay, hơi thở bất giác ngừng lại, lệ tràn khóe mắt.
Chẳng biết đã bao lâu, xe tù xuyên qua thành Tây An, chạy ra khỏi thành tới một gò núi. Đoàn Nguyệt Dung sai binh sĩ chuẩn bị chiến đấu rồi thả tôi ra, giải tới trước trận. Mông Chiếu cưỡi ngựa ra khỏi hàng, lớn tiếng hô: “Nguyên Nhị tiểu thư ở đây, binh sĩ Nguyên gia mau mau ra hàng.”
Tôi đang muốn lên tiếng thì đã bị Đoàn Nguyệt Dung bóp chặt cổ khiến tôi không nói được. Y cười giễu, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ hiểu rõ. Trong giây phút đó, tôi đã hiểu, quả nhiên y biết tôi không phải là Nguyên Phi Yên, giữ tôi lại chỉ vì muốn dụ tàn binh của Nguyên gia.
Sau đó trên gò núi có bóng người di chuyển rồi có tiếng thì thầm bàn luận truyền tới. Trong bóng tối, một người cao lớn, hai mắt sáng như đuốc, tay cầm trường thương tựa như một chiến thần, bước ra trầm giọng hỏi: “Nguyên Nhị tiểu thư đang ở đâu?”
Lời còn chưa dứt, tên của Nam Chiếu đã bắn như mưa về phía đó, người nọ võ nghệ cao cường, trường thương múa quanh tới nước cũng không lọt qua được. Song vẫn có một mũi tên dài bắn trúng chân anh ta. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó vì đau nhưng ánh mắt vẫn vững vàng như đá, khập khiễng đi về phía tôi và Đoàn Nguyệt Dung, vừa đi vừa gọi: “Nhị tiểu thư, người có bị thương không?”
Tôi ra sức giãy khỏi ngựa, lúc chạy về phía đó thì người anh ta đã trúng đầy tên, máu chảy không ngừng. Tôi bước tới gần, hét về phía sau: “Quân Nguyên gia mau chạy đi, Nguyên Nhị tiểu thư đã bình yên chạy tới Lạc Dương rồi, tôi chỉ là thế thân thôi.”
Tiếc là đã muộn rồi, những bóng người ở sau núi lắc lư, đều bị tên bắn trúng. Người lính Nguyên gia đang đứng trước mặt tôi kia vội xoay người đè tôi xuống, bảo vệ tôi không bị tên bắn trúng.
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai tôi, mùi máu tươi vô tình lan tràn trong đêm đen. Hình ảnh Tống Minh Lỗi và một ngàn binh sĩ Nguyên gia chết thảm như hiện rõ trước mắt, hai mắt tôi ngấn lệ mơ hồ nhìn máu người kia chảy xuống, rơi xuống mặt tôi, từng giọt từng giọt nóng hổi.
Nửa nén hương sau, tiếng tên bắn nhỏ dần, tôi bò ra khỏi đống thi thể, lật người vừa mới đè lên người tôi kia, xoa lên những mũi tên lạnh lẽo, run giọng hỏi: “Tôi không phải là Nguyên Nhị tiểu thư, tại sao tráng sĩ còn cứu tôi?”
Người nọ ho ra bọt máu, cười rất ấm áp: “Đa tạ cô nương đã chịu khổ thay Nhị tiểu thư, chỉ mong… cô nương… nếu còn… gặp được Nhị tiểu thư, xin hãy nói với nàng, Đới Băng Hải có thể tận trung vì Nhị tiểu thư, chết không… hối tiếc.”
Dứt lời, hai mắt tráng sĩ tên Đới Băng Hải dần mơ màng, mỉm cười mà đi.
Không ngờ người này lại chính là Đới Băng Hải! Là Đới Băng Hải, giáo đầu của Đông doanh mà Vu Phi Yến sùng bái nhất. Lúc còn ở ám trang, tôi nghe Tống Minh Lỗi kể qua rằng, giáo đầu Đông doanh Đới Băng Hải dẫn theo bốn ngàn binh sĩ chặn quân Nam Chiếu, nhờ vậy mấy người đám Nguyên Phi Yên mới có thời gian trốn tới ám trang.
Tôi nhẹ nhàng đặt Đới Băng Hải xuống, chợt nhớ rằng Tống Minh Lỗi từng nói, binh sĩ của Nguyên gia đều có một thanh kiếm ngắn giấu trong bao cổ tay, tôi len lén lần mò trong bao cổ tay của anh ta, quả nhiên có một thanh kiếm.
Tôi chợt nghe thấy tên lính Nam Chiếu đứng bên cạnh thưa rằng: “Bẩm tiểu vương gia, Nguyên… thế thân của Nguyên Phi Yên vẫn còn sống, phải xử lý thế nào?”
Máu nóng trong người như đang sôi sùng sục, tôi căm phẫn nhìn về phía Đoàn Nguyệt Dung còn đang mỉm cười kia. Tôi giấu thanh kiếm vào tay áo, không nói lời nào, xông tới vung kiếm chém ra. Mắt thấy sắp chém tới y rồi, đáng tiếc lại có một người xô tôi thật mạnh. Tôi và thanh đoản kiếm cùng bay ra ngoài, rơi mạnh xuống mặt tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ. Tôi nghi ngờ xương tay trái có khả năng bị gẫy rồi, trái tim đau nhói như bị xé ra. Sau đó có người kéo tôi đứng dậy, lôi tôi tới chỗ đèn đuốc sáng rực. Ngọn lửa sưởi ấm cho tôi, trên trán chợt có một dòng chất lỏng chậm rãi chảy xuống, tôi rơi vào bóng tối.
Lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang ở trong lều của Đoàn Nguyệt Dung, bên tai lại xuất hiện tiếng rên rỉ quen thuộc mà kỳ quái kia, không cần mở mắt cũng biết Đoàn Nguyệt Dung và Dương Lục Thủy đang làm gì.
Tôi đã được thay bộ quần áo mới, cái trán vẫn còn đau đau, được quấn trong băng vải nhưng mùi máu tanh vẫn phảng phất trước mũi. Tôi chậm rãi ngồi dậy, thử cử động tay trái, tuy vẫn đau nhưng may mà không bị gãy xương.
Bỗng có một mũi hương kỳ quái bay vào mũi, tôi ngẩng đầu, chợt kinh hãi. Đôi đồng tử màu tím long lanh kia vừa có vẻ tàn nhẫn lại vừa hả hê. Đã tới nước này rồi, nhịp tim đập thình thịch của tôi cũng dần ổn định lại, nói thật, tôi đã bắt đầu quen nếp rằng mỗi lần y xuất hiện trước mặt sẽ hoặc là cả người toàn máu tanh hoặc là trần như nhộng.
Khi ấy tôi đã mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt y, không hề sợ sệt, thản nhiên nói: “Tốt nhất là bây giờ ngươi giết Hoa Mộc Cẩn ta đi, nếu không, ngày sau ta sẽ trả lại gấp bội những gì hôm nay ngươi gây ra cho Tử Tê sơn trang và ta.
“Nữ nhân to gan!” Dương Lục Thủy choàng một chiếc áo sa màu đỏ, vung tay về phía tôi. Tôi không thể tránh đành nhận một cái tát của ả, ngã lăn ra đất.
Dương Lục Thủy hình như muốn giết tôi cho xong chuyện nhưng Đoàn Nguyệt Dung lại tóm lấy tay ả, khó chịu nói: “Lục Thủy, nhìn nàng kìa, đúng là mất hứng!”
“Thiếp chỉ làm cảm thấy uất ức thay cho tiểu vương gia. Trong Tử viên còn rất nhiều mỹ nữ, cớ sao tiểu vương gia còn giữ lại cái đứa nhan sắc tầm thường thế thân cho Nguyên Phi Yên này?” Dương Lục Thủy khóc lóc rất tủi thân: “Thiếp nghe Mông Chiếu tướng quân nói, vừa rồi ả ta còn định ám sát tiểu vương gia, một tiện nhân hung dữ như vậy, sao tiểu vương gia không đem ả thưởng chúng quân sĩ cho rồi.”
Tôi xoa vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nhìn Dương Lục Thủy, thầm thề trong lòng, rồi có một ngày ta sẽ khiến ngươi và đứa tình nhân Dương Lục Thủy kia sống không bằng chết.
Đoàn Nguyệt Dung nhìn tôi, hơi cau mày, đang định mở miệng thì giọng nói nghiêm túc của Mông Chiếu bỗng vang lên ở ngoài lều: “Vương gia vừa dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp tới, xin tiểu vương gia dời bước tới Vinh Bảo đường.”
Đoàn Nguyệt Dung tóm lấy vạt áo của tôi lên rồi ném tôi lên thảm lông cừu, khoác thêm một lớp áo: “Trước khi ta sử dụng cô ta xong, nếu nàng dám tự tiện xử lý cô ta, ta sẽ đuổi nàng về Nam Chiếu.”
Dứt lời bèn xốc cửa lều bước ra ngoài, để lại Dương Lục Thủy còn đang rơi lệ. Dương Lục Thủy bước tới: “Nơi này là lều của tiểu vương gia và ta, ngươi cũng xứng được ngủ ở đây ư!”
Ả tức xanh mặt, vung tay về phía mặt tôi. Tôi xoay người tránh thoát, lười biếng đáp: “Ngại quá, ta cũng chẳng muốn ngủ ở chỗ này nhưng khéo cái là tiểu vương gia nhà ngươi lại ném ta qua đây, đủ thấy là hắn muốn cho ta ngủ ở đây rồi.”
Ả ta giận tới mức da mặt cũng run run,… đúng lúc đó, có người đứng ngoài lều gọi: “Lục cơ phu nhân, hình như tiểu vương gia ở sảnh trước xảy ra chuyện rồi.” Dương Lục Thủy hơi run người, hung hăng nói với tôi: “Ngươi chờ đó.”
Dứt lời bèn vội vã mặc quần áo, bước ra khỏi lều.