Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú

Quyển 2 - Chương 28: Đời đời không xa (1)




Bỗng nhiên Phi Giác hô một tiếng rồi rời khỏi tôi, ấm ức che miệng nhìn tôi: “Mộc nha đầu, sao nàng lại cắn ta?”

Ngày mười sáu tháng tám năm Vĩnh Nghiệp thứ hai.

Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ, ta mở mắt ra, đầu đau như búa bổ. Phi Bạch chẳng biết đã đi từ lúc nào, hiện ra trong đầu tôi là những cảnh ngộ hoang đường ngày hôm qua. Tôi chợt cảm thấy thật khó tin, dường như đó chỉ là một giấc mộng dài?

Nhưng vừa cử động cánh tay trái, cơn đau buốt dồn lên cùng đống băng gạc đáng sợ kia đã nhắc tôi, thì ra những gì xảy ra hôm qua đều không phải là mơ.

Hôm nay là sinh nhật của tôi và Cẩm Tú, tôi xốc lại tinh thần, vặn eo một cái, quyết định đi rửa mặt chải đầu cho gọn gàng rồi chờ Cẩm Tú qua đây đón sinh nhật cùng.

Lúc này tiếng hô của Tam nương mới truyền tới: “Cô nương đã dậy, Tam nương có thể vào hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu không?”

Tôi vừa lên tiếng, Tam nương đã tiến vào, mặt mày thì hớn hở. Theo sau là hai thị vệ mặt lạnh đang bưng một thùng nước nóng lớn tiến vào: “Cô nương lau người đi.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tam nương, mới sáng sớm tinh mơ, sao người lại bắt cháu lau người?”

Tam nương cười hì hì: “Suy cho cùng cũng chỉ là một đứa bé. Hôm qua Tam gia đã ở chỗ cô một tối, dù sao cũng phải tắm cho sạch. Hôm nay Tam gia còn đặc biệt nhắc nhở, nói là hôm qua cô nương bị thương, phải chăm sóc cô cho tốt.”

Tôi nằm trên giường, người nóng như sắp bốc hơi luôn mà Tam nương vẫn còn nói tiếp: “Tam gia cũng thật là, tuy rằng trên dưới sơn trang đều biết sớm muộn gì Mộc cô nương cũng sẽ thành người của Tam gia, nhưng cũng nên chuẩn bị cho cô một bộ áo cưới mới chứ. Hôm qua cô nương còn bị thương nữa, đúng là. Thế nào, hôm qua gia không làm cô bị đau chứ?”

Tôi há hốc miệng, còn chưa kịp trả tời thì đã bị Tam nương dìu thẳng vào thùng nước: “Nhưng mà cô nương cũng đừng để bụng, bà già này đi theo Tam gia từ lúc ngài vừa mới lọt lòng, ta nhìn ra được, Tam gia càng lúc càng không rời được khỏi cô nương. Sáng sớm hôm nay, trước khi đi vấn an lão gia và thái thái, Tam gia còn ngây ngốc đứng trước cửa phòng cô một lúc lâu cơ! Trước khi đi, Tam gia bảo hôm qua ngủ ở đây một đêm mới biết phòng ngủ phía tây quá lạnh, không tốt cho sức khỏe của cô nương, về sau để cô nương chuyển tới phòng đông của Thưởng Tâm các, ở cùng một chỗ với Tam gia cũng dễ chăm sóc nhau hơn.”

Tam nương cẩn thận đặt tay tôi lên mép thùng, nhẹ nhàng lau người cho tôi. Bà thấy tôi cúi gầm mặt bèn nói thêm: “Cô nương chớ lo nghĩ nhiều. Tuy Tam gia xuất thân nhà vương công quý tộc nhưng tuyệt đối không phải loại thiếu gia phong lưu tầm thường. Ngài ấy là đứa nhỏ có tình có nghĩa nhất mà bà già này từng thấy, cho nên ta có thể khẳng định, Tam gia sẽ là chỗ dựa cả đời cho nương. Hơn nữa bây giờ Cẩm cô nương đang được sủng, nói không chừng đến khi cô nương mang… mang thai, thì còn có thể lên làm chính thất ấy.”

Tôi thật sự không nghe nỗi nữa đành nhanh chóng vùi sâu xuống nước. Gương mặt béo béo của Tam nương kinh sợ, gọi tên tôi. Tôi ngồi trong thùng nước yên lặng cười.

Vừa ăn xong cơm sáng, Tam nương liền ép tồi ngồi xuống trước gương để trang điểm, búi tóc. Bà dùng hết hẳn một canh giờ mới chải xong búi tóc Song hoàn khâu nguyệt, để tóc mai thật dài rồi mới cài lên chiếc trâm ngọc Đông Lăng mà Nguyên Phi Bạch tặng cho cùng một chiếc bộ trâm bộ diêu(*). Tôi vốn định mặc bộ váy lụa hoa mới màu xanh nhạt nhưng Tam nương lại nói màu nhạt quá, kiên quyết bắt tôi thay một chiếc áo gấm hoa văn đỏ bạc, rồi lấy lụa trắng phủ lên vai, váy màu bạch nguyệt vằn nước, đỏ trắng xen lẫn, thật là đẹp. Tam nương lại đánh phấn cho tôi rồi thoa son mà Tiểu Túy Tiên đã tặng. Trang điểm xong xuôi, tôi nhìn mình trong gương đồng, tất nhiên là xinh đẹp chưa từng thấy, có điều tôi nghĩ, tại sao càng nhìn lại càng thấy giống cách ăn mặc của tiểu thiếp trong mấy phim truyền hình vậy?

Lúc này Tố Huy bưng một cái hộp vọt vào: “Mộc nha đầu, cô xem con Thường thắng tướng quân của ta…”

Nhìn thấy tôi, cậu ta sửng sốt một lúc rồi tấm tắc khen: “Ai nha, Mộc cô nương, cô chỉ có ba phần là dễ coi, quả nhiên phải cần tới bảy phần là trang phục…”

Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Tam nương nện cho một cái: “Nhóc con, con lại nói bậy rồi. Bộ dáng Mộc cô nương vốn đã đẹp rồi. Con còn dám chơi với đám côn trùng này, sợ một nạn châu chấu còn chưa đủ sao?!

Ba người chúng tôi còn đang cười đùa thì thị vệ đã vén rèm thưa lại, bảo rằng Cẩm cô nương sai Sơ Họa của Tử viên tới tặng đồ cho tôi.

Tôi vội vàng bảo thị vệ đón Sơ Họa vào. Lâu rồi không gặp, Sơ Họa đã lớn và xinh đẹp hơn hiều, tôi định thân mật kéo tay nàng không ngờ nàng lại né ra, vén áo thi lễ, cung kính gọi tôi là Mộc cô nương.

Ánh mắt nàng có chút sợ hãi: “Bẩm Mộc cô nương, hôm nay Cẩm cô nương vốn muốn tới đón sinh nhật cùng cô, có điều Cẩm cô nương không ngờ rằng Hầu gia lại thiết yến mừng sinh nhật cho mình ở Tử viên nên mới bảo tôi tới đây nói với cô một tiếng, buổi tối cô ấy sẽ tới. Hầu gia vốn định mời cô nương sang cùng Cẩm cô nương cho náo nhiệt, chỉ là hôm qua thấy bệnh cũ của cô tái phát, sợ thân thể cô nương không chịu nổi.”

Tôi sửng sốt: “Sao Hầu gia lại nhìn thấy bệnh cũ của tôi tái phát được..” Tôi sợ hãi kêu một tiếng, chẳng lẽ Nguyên tiên sinh mặc áo xanh hôm qua chính là Nguyên Thanh Giang?

Sơ Họa nghi hoặc nhìn tôi rồi dâng lên một hộp nữ trang bằng gỗ tử đàn: “Lẽ nào cô nương chưa từng gặp Hầu gia? Đây là hộp nữ trang Bát Bảo bằng gỗ tử đàn mà ngài ấy tặng cho cô nương, nói là hôm qua gặp nhau lần đầu mà không kịp chuẩn bị lễ gặp mặt, nhân sinh nhật của cô nương liền tặng luôn. Trong hộp là chút châu báu Tạ phu nhân từng dùng, Hầu gia còn tự mình bỏ thêm vài dược liệu quý hiếm nữa, ngài dặn cô nương rằng nhất định phải nhận lấy, dưỡng bệnh cho tốt.”

Sơ Họa thấy tôi đứng ngơ ngác thì hơi luống cuống, gọi liền mấy tiếng tôi mới khôi phục tinh thần. Đúng lúc đó, Tam nương bước qua thấy chiếc hộp Bát Bảo đó thì kinh hãi hô: “Đó chẳng phải là, đó chẳng phải là hộp nữ trang của Tạ phu nhân lúc trước sao?”

Bà mở hộp ra, châu báu trong hộp sáng chói mắt, bà kích động kêu: “Hộp nữ trang này là khi Hầu gia cưới Tạ phu nhân về đã đặc biệt tặng cho phu nhân. Sau khi phu nhân mất thì không tìm được chiếc hộp này nữa. Thì ra, thì ra Hầu gia vẫn còn giữ, trang sức trong hộp này một cái cũng không thiếu.”

Ánh mắt Sơ Họa lộ ra một tia buồn bã, đang muốn quay về Tử viên thì bị tôi giữ lại. Tôi đưa cho nàng một chiếc gương bạc được gói trong vải dầu, đây là quà sinh nhật tôi bảo Lỗ Nguyên đặc biệt làm cho Cẩm Tú, tôi xin Sơ Họa mang cho Cẩm Tú rồi lại len lén đưa Sơ Họa một đôi khuyên tai hổ phách trân châu: “Sơ Họa, lần trước ở chợ đêm Thất tịch, tôi đã chọn cái này cho muội, vẫn không biết lúc nào mới mang cho muội được, may mà hôm nay gặp được muội, mau cầm đi.”

Tôi đeo lên giúp Sơ Họa, nàng cảm động nhìn tôi: “Tỷ tỷ tốt…” Nàng nhìn Tam nương còn ở bên cạnh, định nói gì đó rồi lại thôi: “Cảm ơn đôi khuyên tai của tỷ tỷ. Xin tỷ tỷ phải tự chăm sóc chính mình, Sơ Họa về trước.”

Tôi nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Sơ Họa, thầm nghĩ không biết nàng muốn nói gì với tôi? Còn tối hôm qua tại sao lại khéo gặp phải Nguyên Hầu gia như vậy? Hơn nữa còn là bên hồ Mạc Sầu…

Không hay rồi, chẳng lẽ dọc đường từ Tây Lâm tới Ngọc Bắc Trai, hồ Mạc Sầu tôi đều bị ông ta theo dõi. Vậy chẳng phải ông ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và huynh đệ họ Tề, thấy tôi nhìn lén Nguyên Phi Giác…

Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh còn Tam nương ở bên cạnh lại cẩn thận nâng từng món trang sứ lên, nước mắt rưng rưng, kích động kể cho tôi nghe câu chuyện của mỗi món đồ.

“Chúc mừng cô nương, nếu Hầu gia đã ban hộp trang sức này cho cô tức là đã xem cô là con dâu rồi.” Bà đột nhiên thốt ra một câu khiến tôi rùng cả mình, quả nhiên hôm qua Nguyên Thanh Giang đã thấy tôi lén rình Nguyên Phi Giác. Tạ phu nhân là người hiền tuệ trung trinh có tiếng, ông ấy tặng tôi cái hộp này là muốn nói, tôi phải giữ khuôn phép, ngoan ngoãn là người bên gối của Phi Bạch, không được có tâm tư gì với Phi Giác.

Tôi chán nản ngả người xuống ghế. Tam nương thấy sắc mặt tôi không tôi thì tưởng rằng bây giờ cuối hạ chớm thu, vết thương cũ của tôi lại tái phát liền vội vàng đưa tôi về phòng nghỉ ngơi.

Đêm qua tôi ngủ không ngon nên vừa đặt mình xuống giường liền tiến vào giấc mộng. Nhưng lần này tôi có một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mộng, dưới tán của một cây mộc cẩn đang ra hoa, một vị thần tiên tuấn tú khó phân nam nữ đang dựa vào thân cây, một tay chống thái dương, yên lặng nghỉ ngơi, mái tóc như gấm đen xỏa tới thắt lưng, cặp lông mi dài che lên hai mắt, chung quanh người đó có một luồng không khí bình tĩnh, yên lành khó nói nên lời đang lưu chuyển, mà không ngờ khuôn mặt kia lại chính là của Tử Phù???

Tôi bắt đầu sợ hãi, thầm nghĩ tại sao mình lại có giấc mơ như vậy, đúng lúc tôi dốc sức muốn tỉnh dậy thì Tử Phù kia bỗng mở mắt, quay đầu nhìn tôi.

Tôi sợ tới nỗi tóc gáy dựng hết cả lên, sóng mắt màu tím yêu dị không gì sánh được của hắn hơi động, có điều không khí thần thành, an lành vây quay hắn lại khiến tôi bình tĩnh lại. Hắn mỉm cười, nhìn tôi thân thiết, nét cười đó giống hệt lúc hắn cười với tôi ở địa phủ, môi son hé mở, hắn dịu dàng nói: “Nàng đã tới rồi.”

Tôi còn đang nghi hoặc thì hắn đã bước tới trước mặt. Vóc người hắn cao lớn hơn tôi tưởng tượng. Hắn vẫn mỉm cười như cũ, bàn tay vuốt lên mặt tôi…

Tôi kinh hãi kêu “Á!” một tiếng rồi tỉnh lại, sau đó liền phát hiện ra một thiếu niên tóc đỏ đang ngây ngốc vuốt lên mặt tôi. Tôi mừng rỡ nhận ra là Phi Giác.

“Phi…!” Tôi vừa mới mở miệng đã bị hắn che kín miệng: “Suỵt, Mộc Cẩn, ta lén rời khỏi thọ yến của muội muội nàng ở Tử viên mà chạy tới đây đấy. Mau, đi theo ta nào.”

Hắn thông thạo kéo tôi ra khỏi Tây Phong Uyển tới bờ bên kia của hồ Mạc Sầu. Chúng tôi bước tới một gốc du, cũng là nơi hôm qua tôi ho ra máu.

Hắn ngó nghiêng xung quanh một lúc, xác định không có ai mới quay đầu, ôm chầm lấy gốc du kia, lẩm bẩm: “Mộc nha đầu, ta nhớ nàng muốn chết.”

Tôi lấy tay chọc chọc vào hông hắn, chán nản ho mấy tiếng: “Phi Giác, ta ở chỗ này.”

“A?” Hắn quay đầu nhìn tôi và gốc du một hồi, cuối cùng chọn ôm lấy tôi: “Mộc nha đầu, nàng có khỏe không, ta nhớ nàng muốn chết.”

Tôi cũng vòng tay đặt lên lưng hắn, vành mắt chậm rãi ươn ướt, run giọng đáp: “Phi Giác, ta cũng rất nhớ huynh! Tại sao giờ huynh mới về?”

“Ta, ta, mẫu hoàng muốn ta làm quen với cung đình nên mới giữ lại, nàng đừng tức giận!” Hắn vuốt mặt tôi, bực bội nói: “Ta nghe nói vết thương của nàng lại tái phát, thiếu chút nữa không qua được mùa thu, giờ đã khỏe chưa?”

Tôi rơi lệ gật đầu, gượng cười đáp: “Ta khỏe rồi, Phi Giác, bây giờ nhìn huynh không giống lúc trước.

Tôi kéo Phi Giác ngồi tảng đá Thái Hồ, móc ra một chiếc khăn lụa cẩn thận lau mồ hôi cho hắn: “Huynh luyện xong thần công Vô Lệ kinh rồi ư, có thể nhìn thấy ta không?

“Vô Lệ thần công đã luyện xong rồi nhưng ánh mắt và đầu óc của ta vẫn có lúc tốt, có lúc loạn. Khoảng nửa năm nữa là có thể khôi phục như người bình thường. Vậy nên, ta vẫn chưa nhìn rõ nàng…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ: “Có điều, nàng đừng sốt ruột, Mộc nha đầu, dù ta không nhìn thấy nàng nhưng vẫn nhận ra được, trên người nàng có một mùi hương rất đặc biệt… mê hoặc ta giống như, giống như đóa hoa hồng của của thần Côn Luân. Bất kể ta đi tới đâu cũng sẽ không quên nàng.” Hắn nắm tay tôi thật chặt, ngây ngốc nói.

Hắn móc ra một chiếc vòng bạc từ ngực áo: “Cái này là do một lần ta lén chuồn ra khỏi hoàng cung, đi dạo trong chợ, một ông già người Nhu Lan đã đưa cho ta, ông ta nói ‘đây là châu báu hiếm có trên đời, ta chỉ muốn đeo lên cổ người mình yêu, như vậy dù nàng đi đến đâu, dù nàng thay đổi thế nào, ta chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra’, nàng cầm đi, coi như là, coi như là, quà sinh nhật ta tặng nàng.”

Hắn cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tôi. Tôi ngó một chút, đó chỉ là một chiếc vòng bạc bình thường, trên mặt bạc hình ô van là một đóa hoa nhỏ khắc từ đá hồng tùng, nhìn rất thô ráp, miễn cưỡng có thể nhận ra là một đóa hoa hồng. Tôi nghĩ nhất định là ông già kia thấy mắt Phi Giác không tốt nên cố ý lừa hắn.

Tôi cũng không nói thẳng ra, chỉ vui mừng cầm lấy: “Phi Giác, chiếc vòng này đẹp quá, chắc huynh phải tiêu mất nhiều tiền lắm.”

May mà ta chỉ đưa cho lão năm mươi kim tệ. Lão ta mừng rỡ rời đi còn bọn A Mễ Nhĩ cứ kiên quyết nói bảo bối này là hàng giả, nói ta bị lừa rồi. Nếu nàng không thích thì thôi bỏ đi.” Hắn hừ lạnh một tiếng, mặt hơi ấm ức, quay đầu sang chỗ khác.

“Phi Giác, ta rất thích cái vòng này,” Những đau buồn của đêm qua chỉ trong một thoáng đã dịu dàng hóa thành mưa xuân vẫy vào lòng tôi, tôi cầm chiếc vòng kia, tựa như đang cầm bảo vật quý giá nhất thế gian, cười ngọt ngào. Lúc này hắn mới quay đầu, trên mặt có chút vui mừng lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Nàng thích là tốt rồi.”

Hắn lại ôm tôi vào lòng, tôi khẽ tựa vào cánh tay của Phi Giác, lặng lẳng cảm thụ phút giây ấm áp này. Tôi hỏi Phi Giác: “Huynh có muốn biết khuôn mặt ta như thế nào không?”

Phi Giác nghiêm túc gật đầu, mắt to nhìn tôi, chân thành nói: “Mộc nha đầu, nàng có biết, một đêm nằm mơ, ta đều nghĩ tới dáng dấp của nàng.”

Tôi kéo tay hắn, chậm rãi xoa lên mặt tôi: “Phi Giác, vậy huynh thử ‘nhìn’ mặt ta xem.”

Hắn vuốt ve mặt tôi rồi nở một nụ cười như trẻ con, ý cười hồn nhiên lẫn với hiếu kỳ. Lòng bàn tay của hắn vì tập võ nhiều năm mà có vài nốt chai, nhẹ nhàng đụng lên da thịt tôi, cảm giác tê dại bỗng chốc truyền tới toàn thân.

Tôi đối diện với Phi Giác, chỉ cách nhau một bàn tay, hai mắt chăm chú nhìn lên mái tóc đỏ và đôi mắt màu rượu đó. Tôi si ngốc nhìn, lòng không khỏi nghĩ, nếu thời gian dừng lại ở giờ khắc này thì thật tốt, mà tôi cũng nguyện ý khắc ghi dáng dấp của hắn lúc này cho đến hết đời.

Một ý niệm bỗng xuất hiện trong đầu, suy nghĩ này khiến chính tôi cũng thấy hoảng sợ nhưng tôi đã mở miệng: “Nếu hôm nay đã là sinh nhật ta, vậy dứt khoát, dứt khoát,” Tôi nắm lấy bàn tay Phi Giác đang đặt trên mặt, nhìn nụ cười vui vẻ của hắn, thốt ra: “đem chính huynh tặng cho ta đi!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, mặt tôi đã nóng bừng lên. Phi Giác như bị điện giật thu hai tay lại, lui về sau rồi đứng dậy.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, đôi đồng tử màu rượu lóe ra tia sáng kì lạ. Hắn đứng đó im lặng nhìn tôi, nhưng không hề kinh hoảng như tôi nghĩ, chỉ là khóe miệng dần nhếch thành một nụ cười, ngây ngây ngốc ngốc.

Ôi!? Sao tôi cứ cảm thấy huynh muốn tôi nói ra những lời này nhỉ?

Mặc kệ đi, tôi còn chưa biết có thể sống qua ba mươi hay không? Không biết cuộc sống ngày sau sẽ như thế nào? Thiên trường địa cửu đối với tôi là thứ lễ vật xa xỉ cỡ nào, liệu tôi có thể chạm tới thứ đã từng có này không?

Tôi cố lấy dũng khí, đứng dậy đi từng bước về phía hắn, không ngờ hắn cũng lui về phía sau.

Hử?! Hắn vẫn cười ngây ngô như trước, vui vẻ hà hà mãi. Mặt càng đỏ hơn, tôi thở phì phì nhào vào lòng Phi Giác, cuối cùng hắn cũng không lùi nữa, chỉ ôm eo tôi thật chặt. Tôi ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, hình như Phi Giác đã cao lớn hơn nhiều, hắn nhìn tôi dịu dàng thắm thiết đến vậy, thật quá tuấn tú!

Tôi vòng hai tay lên cổ Phi Giác, nhẹ nhàng kéo đầu hắn xuống: “Phi Giác, ta muốn huynh mãi mãi nhớ tới ta…”

Tôi thì thào rồi chìm ngập trong nụ hôn đầu tiên của tôi và Phi Giác. Tôi nhẹ nhàng cắn lên môi Phi Giác, nhân lúc hắn kinh ngạc mở miệng ra, tôi đã trượt lưỡi vào trong. Trong miệng Phi Giác vẫn còn lưu lại mùi vị rượu nho ở gia yến, ngọt ngào tinh khiết, tôi tham lam mút lấy hương vị đó…

Phi Giác, Phi Giác, huynh có biết, từ lần đầu tiên gặp huynh, ta đã hoàn toàn say mê đôi mắt màu rượu sâu thẳm kia…



Bỗng nhiên Phi Giác hô một tiếng rồi rời khỏi tôi, ấm ức che miệng nhìn tôi: “Mộc nha đầu, sao nàng lại cắn ta?”



Một trận gió thu thổi qua, một con ếch ỉu xìu ộp ộp mấy tiếng, rồi tõm một cái nhảy vào trong hồ Mạc Sầu…

Tôi trợn mắt há mồm đứng đó, chỉ số thông minh của hắn lại bắt đầu hỗn loạn rồi?

Hắn nức nở nói với tôi: “Nàng muốn ta thì cũng thôi, nhưng còn cắn ta làm gì, nàng xem, chảy cả máu rồi.”

Huynh nói xem, đầu óc mơ màng lúc nào mà không được, sao lại chọn lúc này? Đây không phải là làm hỏng “chuyện tốt” của tôi sao, chẳng lẽ tôi và huynh bát tự không hợp, kiếp này vô duyên sao?

Tôi đang muốn nổi giận, lớn tiếng mắng mấy câu nhưng lại thấy hắn tấm tức khóc hệt như trẻ con, trong tim có cảm giác như sông băng được gió xuân thổi tan, chậm rãi tràn ra một dòng yêu thương. Hắn cũng là đồ ngốc giống tôi, chỉ khác nhau ở chỗ, hắn trên lưng phải gánh thù nước nợ nhà, vì luyện tuyệt thế võ công mà tẩu hỏa nhập ma, còn tôi thì cuồng dại đi tìm một người có thể bên mình suốt đời!

Tôi thở dài tiến tới, kéo tay hắn, thẻ thọt bảo: “Xin lỗi, Phi Giác tốt, huynh đừng trách ta, về sau ta sẽ không cắn huynh như vậy nữa… được chưa?”

Về sau, sợ rằng không còn cơ hội cắn ‘huynh’ lần nữa, tôi buồn bã suy nghĩ, đau lòng nhìn hắn gật đầu, nức nở mấy tiếng rồi không khóc nữa.

Tôi kéo Phi Giác sánh vai ngồi dưới tàng cây du, một tay kéo lấy tay hắn vòng qua người: “Phi Giác, huynh còn nhớ không? Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ở dưới gốc cây du này.”

Phi Giác nghiêm túc suy nghĩ một lúc, khuôn mặt còn chưa khô nước mắt đã tỏ ý cười: “Đúng, ta vẫn còn nhớ rõ mùi vị của cái cây này. Mộc nha đầu, khi ấy nàng còn đang nắm một con Kim bất ly. Đúng rồi, đến giờ nàng vẫn chưa nói cho ta biết, lúc đó nàng cầm con Kim bất ly đó làm gì?”

Sau đó, chúng tôi bắt đầu nói về tình cảnh lần đầu gặp mặt, chậm rãi kể ra cảm tình đối với người kia dần dần thay đổi, không ngừng sâu sắc hơn, đôi bên lưu luyến, nói không hết tương tư.

-*-*-*-*-*-*-

(*) Bộ diêu: Loại trang sức cài lên tóc phụ nữ Hán, tên có nguồn gốc từ chữ “bộ tắc động diêu” (khi đi ắt đung đưa), thường làm bằng vàng chế hình long phụng, trên có châu ngọc làm thành dải rủ xuống.