Tiếng nhạc vui vẻ lại nổi lên, tiếng cười của nhóm vũ nữ truyền tới, eo xoay càng thêm câu hồn. Tiếng chuông ở eo trong trẻo dồn dập theo tiết tấu xuyên thủng cả bầu trời đêm, dường như muốn phá nát ảo mộng của tôi.
Tây Lâm.
Khu rừng này thật đáng sợ, tôi cố hết sức đi ngang qua Tây Lâm nhưng tất cả những thứ đáng sợ hồi trước lại hiện lên trước mắt. Lần đầu tiên đến đây đã bị tên đeo mặt nạ trắng đuổi giết, sau đó Nguyên Vũ và Hòe An lại được chôn cất ở đây. Có khi nào hồn ma bọn họ lại tới tìm tôi nói chuyện phiếm không?
Người tôi cứ run lẩy bẩy, lúc nào cũng nghĩ có người đang đi theo sau nên thỉnh thoảng lại quay đầu lại kiểm tra, mấy lần bị cành cây đằng quét vào mặt.
Nhưng ước muốn được gặp Nguyên Phi Giác trong đầu quá mức mãnh liệt, tôi giống như một lữ khách đang gần chết khát giữa sa mạc, còn những bóng xanh đều hóa thành khuôn mặt tươi cười của Nguyên Phi Giác.
Cuối cùng cũng ra khỏi Tây Lâm u tối kia, tôi quay đầu lại thở phào một hơi, đang định vui sướng bước tiếp thì hình như đằng sau có một tiếng động nho nhỏ. Tôi quay đầu lần nữa, dưới ánh trăng chỉ có rừng cây rậm rạp u ám đong đưa theo gió, tạo ra tiếng ào ào thật lớn, tựa như hơi thở của ác quỷ. Tôi run rẩy, lùi lại mấy bước, cách Tây Lâm ra xa một chút sau đó liền quay người chạy như điên về hướng bắc.
Tôi vô cùng sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng đó chỉ là tiếng côn trùng kêu, xua cơn sợ hãi đi: “Chúng nó là côn trùng, chúng nó là côn trùng, chính nghĩa mau tới nghe lệnh,… nhất định phải giết chết hết đám côn trùng có hại đó…”
Tôi cứ lẩm bẩm mãi, rồi lại chợt nghĩ trong câu này có một chữ “chết” không được tốt lắm, đang lúc suy nghĩ miên man thì một khuôn viên đèn đuốc rực rỡ đã hiện ra trước mắt. Tôi cố bình tĩnh lại, tới Ngọc Bắc Trai rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi tới Ngọc Bắc Trai vào buổi tối, vừa lại gần đã nghe thấy tiếng nhạc dị vực thanh thoát không ngừng truyền tới, thỉnh thoảng lại có tiếng hoan hô cười đùa của cả trai lẫn gái xen lẫn. Tôi ngẩn ra, kiểu này chắc Phi Giác đã từ Tử viên về rồi, nhưng giờ đã trễ thế này mà Ngọc Bắc Trai vẫn náo nhiệt như thế, chẳng lẽ hắn có khách tới chơi? Tôi lẻn vào từ cửa sau, thám thính một chút rồi nói sau.
Tôi lách qua cánh cửa phía tây bắc, có một tảng đá cao cỡ một thước cạnh chân tường, tôi nương theo khối đá dùng khinh công nhảy lên tường, vừa may phía trong cũng có một cây du lớn. Tôi leo lên thân cây rồi chậm rãi bò lên cao. Lúc này tiếng của một cô gái truyền tới: “Phi Giác ca ca, sao lần này huynh ở lại Tây Vực lâu thế, muội và vương huynh vì muốn gặp huynh mà phải đòi phụ vương cho dời lộ trình lại, nghĩ rằng có thể gặp huynh ở Tây An. Không biết sức khỏe của nữ hoàng thần thánh có tốt không?”
Giọng nói đó có thể nói là giọng hay nhất mà tôi từng nghe thấy, âm thanh mềm mại, dịu dàng lại tràn ngập ý thân thiết, ngay cả tôi là con gái cũng thấy lòng khẽ động.
Chỉ nghe tiếng Nguyên Phi Giác truyền đến: “Đã phiền Thục Nghi quận chúa quan tâm rồi, mẫu hoàng bệ hạ vẫn mạnh khỏe.”
Đã lâu không được nghe giọng nói của Nguyên Phi Giác, sao bây giờ lại thành như thế. Giọng nói từ tính lại mê người khiến lòng tôi không khỏi rung động. Niềm vui thích ấy như một hòn đá chìm vào giữa hồ sâu, tạo nên xao động, từ đáy lòng truyền tới khắp ngõ ngách thân thể, miệng không kìm được mà nhoẻn cười. Tôi vạch cành lá xung quanh ra muốn nhìn rõ hơn một chút nhưng khoảng cách thật sự quá xa, xung quanh lại toàn những hộ vệ lạ mặt, có lẽ là do vị Thục Nghi quận chúa này mang tới.
Nếu tôi đã nhân đêm trăng sáng mạo hiểm tính mệnh tới Ngọc Bắc Trai lại còn trèo tường nhà người yêu, nếu không nhìn trộm một chút thì đúng là có lỗi với tên tuổi nữ sắc ma của mình. Ừm!
Tôi lấy ra chiếc kính viễn vọng bằng ngọc lưu ly do tôi bảo Lỗ Nguyên và Vi Hổ làm ra. Tôi vốn làm cái này vì Nguyên Phi Giác thuận tiện đưa cho Vu Phi Yến để dò xét quân tình. Đương nhiên nó cũng có tác dụng khi đi ám sát Liễu Ngôn Sinh, tóm lại tôi có cảm nhận rất sâu sắc về mong muốn thúc đẩy thế giới phát triển của con người. Nhưng mà tôi không ngờ có ngày lại đem ra để rình coi Nguyên Phi Giác.
Khi ấy bị Nguyên Phi Bạch phát hiện ra, ban đầu anh ta kích động suy ngẫm hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần thì lại bắt đầu suy xét động cơ của tôi, u ám nhìn tôi nửa buổi khiến tôi sởn hết cả tóc gáy… Về sau tất cả những thứ hay ho của tôi đều bị anh ta tịch thu.
Có điều trên có chính sách, dưới có đối sách, may mà tôi đã lén giấu đi một chiếc cơ nhỏ, hì hì!
Hửm?! Lần này trở về bạn học Nguyên Phi Giác thay đổi rất nhiều nha! Không chỉ có thần thái càng thêm như ngọc, ngay cả chi tiêu ăn mặc cũng khác trước. Hắn mặc cẩm bào nguyệt sắc, áo khoác màu bạc, áo đơn làm từ yên la, ngồi trên một chiếc thảm dệt kiểu Ba Tư lộng lẫy màu đỏ thẫm, vẻ mặt biếng nhác, một tay đỡ trán, một tay nâng một chiếc chén ngọc được trạm trổ tinh xảo, hai tay còn đeo đầy nhẫn bảo thạch năm màu, lập lòe phát sáng dưới ánh lửa. Nhìn thế nào cũng thấy có điểm giống phiên bản gầy của ba y lão gia trong truyện A Phàm Đề(1)
Kề sát cạnh hắn là một mỹ nữ vận cung trang, dáng hình yểu điệu thướt tha như một đóa hoa. Mỹ nhân kia búi kiểu đầu đang thịnh hành nhất ở kinh thành, búi tóc hoa lệ mà phức tạp, nàng ta vận kỳ lân bào màu đỏ thẫm, váy gấm màu vàng nhạt, thắt lưng bằng ngọc, đi giày cung đình, ngọc thúy trâm phượng, bởi đang ngồi trên thảm nên gót ngọc ba tấc tùy ý lộ ra, đính trên hài là hai viên minh châu to cỡ hạt nhãn, đưa qua đưa lại, nhìn rất chói mắt.
Ngồi ở giữa là một thanh niên đã chếnh choáng say, người mặc áo khoác kim thọ màu xanh da trời, mãng bào bằng lụa đỏ thẩm, đai ngọc, giầy thêu hình mây, mũ gấm hơi lệch. Hai mắt người đó mê đắm nhìn chằm chằm vào bốn vũ nương Ba Tư đang múa như bay trên sân, tay rót rượu, miệng khen hay, chén ngọc tước trong tay hơi nghiêng, quỳnh tương ngọc dịch(2) đã tràn. Hương rượu trộn lẫn với mùi phấn trên người các vũ nữ bóp nghẹt cái mũi mẫn cảm của tôi. Cô gái kia cười duyên phụ họa, tạo cảm giác yêu kiều khiến người ta ấm lòng. Không khí hoa lệ khiến người khác sôi trào nhiệt huyết tràn khắp các góc của Ngọc Bắc Trai.
Tôi hơi căng thẳng, Nguyên Phi Giác kia lại dám tìm kẻ thứ ba sau lưng tôi sao???
Tâm trạng tốt của tôi như đang từng bước từng bước bị dìm xuống đáy vực Mariana. Tôi nghiến răng nghiến lợi theo dõi tiếp, thanh niên kia đã say bảy tám phần, tay ôm một hũ rượu khảm lưu ly, cười khanh khách: “Phi Giác, đệ thật có phúc, mỹ nữ bên cạnh nhiều như mây. Đứa nha đầu này của đệ đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, Tây Thi cũng không bằng.” Gã nói xong liền bắt lấy Bích Oánh đang đứng rót rượu bên cạnh. Bích Oánh hoảng hốt hét lên nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được: “Phi Giác, cho ta nha đầu này đi, ta lấy mười mỹ nữ trong phủ ra để trao đổi, thế nào?”
Phi Giác vẫn cười nhẹ, dáng cười không đổi nhưng trong mắt đã có tia cáu giận, cười đáp: “Bản Tự tiểu vương gia, đứa nha đầu sai vặt ở Ngọc Bắc Trai ta làm sao so được với người đẹp trong vương phủ của huynh, hay là ta cho huynh mấy vũ cơ xinh đẹp mà mẫu hoàng đưa cho ta?” Không đợi Hiên Viên Bản Tự đáp lại, Phi Giác đã đưa mắt về phía bốn vũ cơ kia, bốn người lập tức nở nụ cười yêu diễm nhất, vây quanh lấy Hiên Viên Bản, thân thể trắng như tuyết cọ sát vào người gã, kéo gã ra giữa sân nhảy cùng. Lúc này Bích Oánh đang chưa hết kinh hoảng mới có thể thoát thân.
Khúc múa kết thúc, Hiên Viên Bản Tự hớn hở lảo đảo quay lại, có điều thần trí dường như càng tỉnh táo, uống xong một ngụm rượu trong tay mỹ nhân Ba Tư liền lơ mơ quay đầu nhìn ra ngoài một hồi, rồi hỏi Phi Giác: “Ôi! Mỹ nữ kia đâu? Ta nhớ nàng tên Bích Oánh đúng không, đúng là bích ngọc oánh nhuận, người cũng như tên. Sao đệ có thể để một mỹ nhân như thế làm nha đầu sai việc, lãng phí quá, hay là tặng cho ta đi, cứ như vậy nhé! Ta tặng thêm cho đệ năm cung nữ giỏi trù nghệ, thạo âm luật để đổi lấy nàng ta… ừm..”
“Vương huynh, huynh uống say rồi… Không sợ vương tẩu nữa sao? Hơn nữa huynh đừng quên phụ vương đã dặn dò thế nào. Huynh hay thật, chính sự chưa làm xong đã đi coi trong nha hoàn của Nguyên Tứ công tử người ta rồi.” Hiên Viên Thục Nghi nũng nịu véo tai Hiên Viên Bản Tự. Tiểu đồng chí Bản Tự kêu đau oai oái, rượu cũng tỉnh ra không ít, vẻ mặt ngây ngốc một hồi rồi mới khó chịu lườm Hiên Viên Thục Nghi, nhưng cũng không nhắc lại chuyện muốn Bích Oánh nữa. Phi Giác cười sang sảng, lúc này tôi mới nhớ ra Nguyên Phi Bạch đã bảo con trai của Tịnh Hạ vương gia, Hiên Viên Bản Tự, nổi tiếng háo sắc lại còn sợ vợ có tiếng, là tên công tử ăn chơi trác táng nổi danh ở kinh thành.
Tôi thầm nghĩ, vị Tịnh Hạ tiểu vương gia này xưa nay vẫn giao hỏa với Phi Bạch, sao hôm nay lại tới phủ của Phi Giác, Nguyên Phi Bạch còn nói phải đi tiếp đón Tịnh Hạ vương gia và Tiểu vương gia nhưng cũng không nói cho tôi biết mỹ nữ nổi danh kinh thành Hiên Viên Thục Nghi cũng tới. Nhìn vẻ thân thiết khi Nguyên Phi Giác và Hiên Viên Thục Nghi nói chuyện, hiển nhiên là đã quen biết từ lâu, nhưng ngay cả hắn cũng không nói cho tôi biết hắn rất quen thân với huynh muội nhà Hiên Viên này.
Quả nhiên, nói dối là bản chất vốn có của đàn ông, lúc này tôi mới ra, nếu yến hội đã kết thúc thì Phi Bạch cũng về Tây Phong Uyển rồi. Có lẽ anh ta đã phát hiện ra tôi mất tích, bây giờ đang đi tìm người.
Đang do dự xem có nên đi về không thì tôi chợt nghe thấy Tiểu vương gia hắng giọng nói: “Phi Giác, phụ vương ta sắp chính thức cầu hôn với Nguyên Hầu gia, yên tâm đi, Thục Hoàn nhà ta còn dịu dàng xinh đẹp hơn Thục Nghi. Đệ đừng thấy Thục Nghi thế này mà sợ rằng hoàng hậu Đột Quyết tương lai sẽ là một nha đầu điêu ngoa giống nó.”
Tựa như có người vừa dội một thùng nước lạnh xuống đỉnh đầu tôi, mà làn nước đó lại buốt lạnh vô cùng, lập tức hóa thành một mũi băng sắc bén đâm nát tim tôi. Tôi không nhịn được mà run rẩy.
Phi Giác cười nhẹ: “Thục Hoàn muội muội là đệ nhất mỹ nữ của hoàng tộc, Phi Giác làm sao xứng được.”
Hiên Viên Thục Nghi nhếch miệng cười: “Phi Giác ca ca, chắc phải sáu năm rồi huynh chưa gặp Thục Hoàn tỷ tỷ nhỉ, còn nhớ không, hồi còn bé huynh vẫn hay nhận lầm bọn muội.”
Phi Giác uống một ngụm rượu, bình tĩnh đáp: “Không phải ta hay nhận lầm mà là các muội thích trêu ta mà thôi. Ta vẫn nhớ hai người bọn muội lúc không có việc gì vẫn thích tới chỗ Tam què… Tam ca chơi.”
Sắc mặt Hiên Viên Thục Nghi cứng đờ, lúng túng cười: “Phi Giác ca thù lâu thế, bọn muội chỉ là thương Phi Bạch ca ca đi đứng không tiện, sợ không ai tới tìm huynh ấy chơi thôi.”
Hiên Viên Bản Tự cười, rồi tự mình rót một chén rượu cho Phi Giác: “Phi Giác, mấy đứa con gái nhỏ thì biết cái gì, đệ chớ tính toán với mấy muội ấy, chẳng lẽ đệ còn ngại tướng mạo của Thục Hoàn không đủ để làm hoàng hậu Đột Quyết sao?”
Phi Giác nhẹ nhàng cười: “Phi Giác ngu độn từ bé, nào dám ghét bỏ hoàng tộc, huống chi Thục Hoàn lại là bậc sắc nước hương trời như vậy. Có điều tam ca đã tới tuổi kết hôn, huynh trưởng còn chưa thành thân, Phi Giác làm sao dám vượt quá bổn phận, huynh ấy đi đứng lại bất tiện, càng cần có người chăm sóc. Thục Hoàn cũng thích huynh ấy từ nhỏ rồi, không bằng để Thục Hoàn gả cho Phi Bạch đi, về phần ta, chờ vài năm nữa để mẫu hoàng làm chủ cũng được.” Vừa nói hắn lại vừa cười hà hà rót rượu cho huynh muội Hiên Viên. Trong mắt Hiên Viên Thục Nghi hiện lên một tia kinh hoảng, nàng ta và ca ca nhìn nhau, không biết làm sao.
Phi Giác dùng bốn lạng bạt ngàn cân, đã đem Thục Hoàn quận chúa giao cho Nguyên Phi Bạch, tôi ngồi trên cây bưng miệng, ngăn tiếng cười vui sướng thoát ra, sao tên này bây giờ lại biết ăn nói thế nhỉ.
Hiên Viên Bản Tự gượng cười mấy tiếng: “Không lẽ đệ vì mỹ nhân tên Bích Oánh kia?”
Ánh mắt Phi Giác chợt lóe một tia quỉ dị khiến người ta phải nghi hoặc, hắn thở dài một hơi, đang muốn mở miệng thì Hiên Viên Bản Tự đã phóng khoáng phất tay áo dính đầy rượu: “Phi Giác, người đẹp thế này thì phải biết thương xót, vi huynh cũng hiểu được, cái eo thướt tha như vậy, ôm một vòng cũng chưa đầy, ôm vào trong lòng nhất định mất hồn vô cùng…”
Hiên Viên Bản Tự lộ vẻ mê mẩn, lúc nghe Hiên Viên Thục Nghi ho khan mấy tiếng xong mới phục hồi tinh thần, nghiêm mặt nói: “Có điều, giang sơn và mỹ nhân, bên nào nhẹ bên nào nặng, Phi Giác hẳn phải biết! Năm đó Ma Ni Á Hách khả hãn(3) của Đông Đột Quyết mưu toan cướp ngôi, giết cha giết vua. Vì muốn chiếm đại quyền, lão dám treo đầu của thái tử và khả hãn lên tường thành, còn ép mẫu hoàng của đệ thành vũ nữ cung đình bán tới Ba Tư. Nhờ Quả Nhĩ Nhân và Nguyên Hầu gia liều mạng bảo vệ mới có thể từ Ba Tư trở về Đột Quyết xưng đế.” Tôi nghe mà thấy hết hồn, đưa mắt nhìn lại cũng thấy Phi Giác đang nghiến răng nghiến lợi, căm hận quát: “Ma Ni Á Hách, ta nhất định sẽ ăn sống nuốt sống lão, rửa sạch sỉ nhục mà mẫu hoàng đã phải chịu.”
Hiên Viên Bản Tự cũng đau xót thở dài, thăm dò xong sắc mặt của Phi Giác mới nói tiếp: “Hiện nay, Đông Đột Quyết tàn nhẫn hiếu chiến, thường xuyên ức hiếp Tây Đột Quyết của mẫu hoàng đệ, lại nhiều lần nhiễu loạn biên giới của Đại Đông Đình ta. Xưa nay Hoàng thượng và Thái hậu vẫn yêu thương Thục Hoàn, đệ cũng biết trước giờ Đông Đình chưa từng có công chúa phải đi hòa thân, bây giờ đã vì đệ mà phá lệ một lần, chỉ cần đệ gật đầu, người sẽ phong Thục Hoàn làm công chúa Đại Nghĩa. Đến lúc đó, đệ dẫn theo Thục Hoàn quay về Tây Đột Quyết lên ngôi hoàng đế, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân, chỉ cần liên thủ với Đông Đình ta là có thể tiêu diệt Ma Ni Á Hách, trả thù máu cho mẫu hoàng đệ, chẳng phải vẹn toàn cả hai sao?’
Phi Giác trầm tư không đáp, lòng tôi thấy nặng trĩu. Chính lúc này, Quả Nhĩ Nhân đi tới bên cạnh, lão vẫn luôn cao ngạo nhưng lần này lại cung kính rót cho Hiên Viên Bản Tự một chén rượu: “Ý tốt của vương gia, lão thần xin thay thiếu chủ tạ ơn. Xin vương gia yên tâm, chờ lão thần về bẩm lại với Nữ hoàng, trong vòng một tháng nhất định sẽ có tin tốt lành.”
Phi Giác ngẩng phắt đầu lên, lớn tiếng quát: “Quả Nhĩ Nhân, lão nói bậy bạ gì đó, mẫu hoàng còn chưa biết chuyện này, sao lão đã chắc rằng người sẽ đồng ý?”
Tiếng quát của hắn khiến tất cả mọi người kinh ngạc, bốn phía chợt im lặng một cách kỳ dị, đám vũ nữ ngừng xoay tròn, đứng ở giữa sân sợ hãi nhìn Phi Giác. Ngay cả nhạc sư Tây Vực cũng quên cả diễn tấu, sau đó mọi người đều nhất loạt quỳ xuống, hô thiếu chủ bớt giận.
Quả Nhĩ Nhân quỳ một gối, nhưng không hề sợ hãi, mắt lão sáng như đuốc nhìn Phi Giác: “Thiếu chủ, lão nô nói bừa thật sao? Đến cả Tiểu vương gia và Thục Nghi quận chúa còn biết nỗi sỉ nhục ở rừng Cáp Nhĩ Hòa, lẽ nào thân là người thừa kế của Đột Quyết, thiếu chủ lại quên mất khuất nhục mà mẫu hoàng ngài đã phải chịu sao?
Lão càng nói giọng điệu càng nặng nề, mấy tiếng cuối giống như nghiến răng mà nói ra. Trán Phi Giác nổi cả gân xanh nhưng cũng không thèm nhắc tới nữa, chỉ ngồi uống rượu. Hiên Viên Bản Tự hơi khiếp sợ còn Hiên Viên Thục Nghi chỉ nhìn Phi Giác, khóe miệng khẽ nhếch.
A Mễ Nhĩ vội vàng hô: “Mau tấu nhạc đi, các ngươi ngây ra đó làm gì, mau nhảy tiếp đi!”
Tiếng nhạc vui vẻ lại nổi lên, tiếng cười của nhóm vũ nữ truyền tới, eo xoay càng thêm câu hồn. Tiếng chuông ở eo trong trẻo dồn dập theo tiết tấu xuyên thủng cả bầu trời đêm, dường như muốn phá nát ảo mộng của tôi.
-*-*-*-*-*-*-
(1) A Phàm Đề: Một câu chuyện dân gian kể về sự mưu trí của A Phàm Đề. Chuyện về A Phàm Đề và ba y lão gia: Link
(2) Quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon.
(3) Khả hãn: là một tước hiệu thủ lĩnh cao nhất trong ngôn ngữ Mông Cổ và Thổ Nhĩ Kỳ, được xem là người đứng đầu của đế quốc.