“Vẫn thích cậu, còn thích hơn lúc 17 tuổi.”
Ngoài cửa sổ có cơn gió thổi ngang qua ngọn cây, vang lên tiếng xào xạc.
Đó hẳn là một đêm lạnh lẽo, nhưng giọng nói của Cận Duệ lại dịu dàng trong bóng đêm.
Nghe Cận Duệ nói như vậy, Lê Tốc như đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng đến mức đau dạ dày lúc trước cứ thế được anh xoa dịu một cách dễ dàng.
Cô vẫn luôn giữ thẳng lưng và vai, chợt thả lỏng mà buông thõng xuống một chút, đôi mắt cũng cong lên, sáng rực.
Nhưng Lê Tốc vẫn rất sĩ diện, nhanh chóng thu lại sắc mặt, lại lần nữa đanh mặt, cằm hất lên: “Tớ hỏi cậu có hút thuốc lá không, cậu thả thính như vậy làm gì.”
Cận Duệ cũng không vạch trần cô, chỉ dựa theo lời nói của cô đội cái nồi đen lên người mình: “Bỗng nhiên muốn nói thôi.”
Cô gái nhỏ nhấp môi, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu không nói thì tớ cũng đoán được, chắc chắn là cậu vẫn còn thích tớ.”
“Chuyện này cũng bị cậu đoán được sao?” Cận Duệ hài hước hỏi.
Bất mãn với giọng điệu vui đùa này của anh, Lê Tốc trừng mắt nhìn anh một cái, tiếp tục hất cằm nói: “Tớ à, vẫn giống như trước đây, chỉ có một chút tẹo tèo teo thích cậu thôi. Nhưng mà lúc trước tớ đã nói với cậu, bảo cậu chờ tớ, cho nên vì trách nhiệm, tớ cũng không thể tìm bạn trai trước…”
Cận Duệ đột nhiên hỏi: “Đàn anh Tô kia của cậu đâu?”
Vốn dĩ Lê Tốc cũng không quá thân với Tô Thanh Niệm, cho nên cô đã sớm bỏ quên anh ta ở ngoài vạn dặm xa xôi.
Đột nhiên bị Cận Duệ hỏi như vậy, cô còn mờ mịt chớp mắt một cái: “Đàn anh Tô gì cơ? Ai? Tớ có quen người nào họ Tô sao?”, một lúc sau phản ứng lại, Lê Tốc mới chợt nhớ ra ‘Đàn anh Tô’ mà Cận Duệ nói có lẽ là Tô Thanh Niệm.
Mà anh biết đến Tô Thành Niệm là vì ngày hôm đó ở trước mộ của ông ngoại cô nói chuyện quá sung, lúc khoác lác bị Cận Duệ nghe được.
Thấy Lê Tốc không nói gì, Cận Duệ ép sát lại một chút, híp mắt hỏi: “Chính là đàn anh Tô, người ở xa ngàn dặm vẫn nhắc nhở cậu trời lạnh mặc thêm áo đó.”
Trong bóng đêm u tối, ánh sáng mỏng manh của đèn bàn chỉ chiếu sáng được một góc phòng ngủ.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt Cận Duệ, lông mi tạo thành một cái bóng mờ ảo dưới khóe mắt.
Vốn dĩ Lê Tốc còn định vì sĩ diện nên bốc phét một chút. Nhưng bên trong đôi mắt kia của anh chứa đầy sự dịu dàng và bất lực.
Lê Tốc bỗng nhiên mềm lòng, không thèm để ý đến sĩ diện của mình nữa.
Cô chân thành nói Tô Thanh Niệm kia chỉ là một đàn anh rất xa lạ mà thôi, có lẽ bởi vì anh ta tự xưng là phó phụ đạo của lớp các cô, cho nên anh ta rất chú ý các bạn học trong lớp, cũng có số điện thoại của tất cả mọi người trong lớp.
Si mê gì đó đều là cô khoác lác với ông ngoại, muốn ông ngoại yên tâm hơn mà thôi.
Cô nghiêm túc nói xong tất cả, Cận Duệ bắt đầu cười.
Hình như anh rất vui vẻ, cười đến mức bả vai rung lên.
Một lòng chân thành cho chó ăn!
Lê Tốc bực bội, hung dữ dẫm mạnh lên chân anh: “Cậu cười cái gì! Là tớ không để ý thôi, biết đâu có rất nhiều người lén si mê tớ mà tớ không biết đó!”
“Chẳng hạn như tớ.”
Lê Tốc sửng sốt.
Cô nghe thấy Cận Duệ cười hỏi cô: “Hình như tớ đã nói rằng, chờ cậu đồng ý thì chúng ta sẽ lập tức hẹn hò. Tớ đã đợi mấy năm rồi, nói đến đây tớ muốn hỏi thêm một câu, bây giờ thế nào? Cậu có muốn ở bên cạnh tớ không? Hay là, tớ phải tiếp tục chờ đợi nữa?”
“Tớ… Tớ muốn suy nghĩ thêm một chút.” Lê Tốc ngơ ngác nói.
Nói là một suy nghĩ thêm một chút, nhưng là không muốn để lộ cảm xúc của mình.
Thật ra trong lòng cô đã sớm có một âm thanh, một âm thanh gào thét thật chói tai: Đồng ý đi! Đồng ý cậu ấy! Mau trả lời đồng ý với cậu ấy đi!
Còn muốn nhảy một điệu ‘Anh tựa như ngọn lửa kia’.
Nếu cô có loại năng khiếu đó thì thậm chí cô còn muốn dùng giọng để hát một bài.
Dù sao cũng là vui vẻ.
Vô cùng vô cùng vui vẻ!
Trái tim nhảy nhót dữ dội, Lê Tốc cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể nhịn được, trong giọng nói có chút kích động: “Vậy… Cho cậu một cơ hội đó. Nhưng mà cho cậu cơ hội thì cậu phải biết quý trọng, yêu đương không được chân trong chân ngoài, phải đối xử tốt với tớ, không được bắt nạt tớ.”
“Biết rồi.”
Cận Duệ cũng đang cười, mặt mày thả lòng ra, sắc mặt dịu dàng mà đùa giỡn: “Còn cậu thì sao, chắc không phải vì trách nhiệm nào đó nên mới đồng ý với tớ chứ?”
Lê Tốc cố chấp nói: “Đúng vậy, dù sao tớ cũng chỉ có một chút tẹo tèo teo thích cậu mà thôi.”
“Chúng ta thương lượng đi, một chút tẹo tèo teo thích tớ kia tăng thêm một chút nữa đi, cậu thích tớ thêm một chút đi, có làm được không?”
Lê Tốc che ngực mình, lắc đầu lia lịa.
Quá có thể làm được luôn!
Bây giờ cô đã cảm thấy tình yêu cô dành cho anh mở rộng ra vô hạn rồi, đã mở rộng đến mức khiến trái tim cô vỡ òa.
A, tràn đầy vui sướng!
A, muốn ca hát!
Lê Tốc ngồi trên ghế dựa cách Cận Duệ rất gần, nhưng hình như anh lại nghĩ như vậy là chưa đủ, đột nhiên vươn tay ra kéo cả người cả ghế lại gần anh hơn nữa.
Anh giang chân, cứ thế kéo ghế dựa lại đây, Lê Tốc bị kéo vào trong phạm vi của anh.
Quá gần, cô có thể ngửi được mùi hương cỏ xanh quen thuộc trên người anh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang gần trong gang tấc.
Càng muốn mạng hơn là Cận Duệ đang nghiêng đầu lại gần phía cô.
Lê Tốc còn tưởng là anh muốn hôn môi, cô trừng lớn mắt: “Cậu làm gì đó!”
“Ngửi thấy mùi rượu trên người của cậu.”
Cận Duệ nhướng mày, cười nói: “Quên mất, tối hôm nay cậu có uống rượu vang đỏ, đừng nói là sáng mai thức dậy không còn nhớ gì hết đó chứ?”
“Tớ không có uống say mà!”
“Sẽ nhớ là bạn gái của tớ chứ?”
Lê Tốc nhỏ giọng nói: “Sẽ.”
“Bạn gái, lại đây ôm một chút.”
“Cậu là lưu manh sao?”
Cận Duệ kéo cổ tay của Lê Tốc, thẳng thừng kéo người vào trong lòng, ôm thật chặt.
Anh ấn nhẹ cái đầu nhỏ của cô vào lồng ngực, cảm nhận được hơi thở có chút nghẹn ngào của người trong lòng, anh hơi dừng lại một chút rồi dịu dàng nói: “Khóc gì chứ, cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm cậu một chút thôi đã ấm ức như vậy sao?”
Lê Tốc ồm ồm nói: “Không phải, thật ra tớ có chút vui vẻ, có lẽ là kích động đó…”
Cô lau nước mắt lên người của Cận Duệ, cái ôm của anh như bến cảng, cô trôi dạt nhiều năm cuối cùng cũng quay về cảng.
Nếu ông ngoại không ra đi có phải chuyện này sẽ xảy ra sớm hơn không?
Có phải sau khi cô tốt nghiệp cấp 3 thì sẽ hào phòng thoải mái ở bên cạnh Cận Duệ, sau đó đòi ông ngoại làm món ăn ngon cho cô và bạn trai cô không?
Ông ngoại sẽ nói gì nhỉ?
Có lẽ là trong lúc cô nằm trên sô pha bắt chéo chân dùng chân chỉ huy Cận Duệ rửa chén thì sẽ quát lớn, nói cô là ‘Trông chẳng giống con gái con lứa chút nào’?
Nhưng dù ông ngoại có nói thế nào thì cô cũng vẫn không thay đổi.
Cảm giác được Cận Duệ ôm quá an toàn, cô chôn mặt vào lồng ngực của người ta, vừa rơi nước mắt vừa cảm thán: “Đây là cảm giác ôm sao? Tớ chưa được ôm bạn nam lần nào cả, ngay cả nắm tay cũng chưa có.”
“Không phải đã nắm tay rồi sao?”
“Tớ nắm tay lúc nào!”
“Sáng sớm hôm nay, vừa mới nắm tay tớ xong đã không chịu nhận rồi à?”
“Không phải là tớ không cẩn thận sao?”
Lê Tốc hít hít mũi: “Thật ra lúc đó tớ nhìn thấy Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng hôn nhau, có chút khẩn trương, nắm tay cậu cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, có lẽ cũng giống như lúc cầm chân gà gặm vậy….”
Cận Duệ bất lực nhéo nhẹ phần gáy của cô.
Anh đang mặc một bộ quần áo bông ngắn tay, rất nhanh đã cảm thấy lồng ngực ướt một mảnh nhỏ, nên dịu dàng vỗ lưng cô.
“Cận Duệ.”
“Hửm?”
“Yêu đương phải làm thế nào?”
“Không biết.”
“Sao cậu lại không biết? Nhiều năm như vậy cậu không nghiên cứu thử sao?”
“Nghiên cứu với ai, bạn nữ khác sao?”
Người trong lòng tức giận thở phì phò véo anh một cái: “Đương nhiên không được rồi!”
Cận Duệ nhớ năm đó anh đứng dưới bầu trời chưa rạng sáng, đứng ở hành lang chào tạm biệt Lê Tốc, sau đó cùng Tào Kiệt quay về Giang Thành.
Tào Kiệt là người miệng rộng, chuyến bay của bọn họ còn chưa hạ cách thì nhóm bạn bè ở Giang Thanh đã biết trên đầu quả tim của ‘A Duệ’ nhà bọn họ có một cô gái nhỏ.
Khi gặp mặt, mọi người đều cười đùa trêu chọc các kiểu, khi anh trai của Tào Kiệt mời khách cũng phải nói một câu: “Nếu không tìm một quán cơm bình thường là được, không thể quá lãng phí, phải để dành tiền đi đám cưới của A Duệ nữa.”
Thậm chí chú Tào cũng nghe đến cái tên Lê Tốc.
Một lần nọ, sau khi nói chuyện công việc xong, chú Tào mỉm cười hỏi Cận Duệ, nghe hai anh em A Kiệt nói cháu đang chuẩn bị kết hôn à?
Cận Duệ bưng một tách trà nhỏ, sặc đến mức ho khan vài tiếng.
Chờ ổn định lại cảm xúc mới nói: “Chuẩn bị kết hôn gì đó chỉ là nói đùa thôi ạ, nhưng đúng là cháu có dự định này.”
“Hôn nhân như gông cùm xiềng xích, là cô gái thế nào mà có thể khiến A Duệ của chúng ta bắt đầu dự định kết hôn ở tuổi mười bảy vậy?”
Cận Duệ nói: “Là cô gái đáng yêu nhất thế giới này.”
Ngày hôm đó ba của Tào Kiệt cười nói với Cận Duệ, thì ra khi A Duệ nhắc đến bạn gái cũng sẽ cười dịu dàng như vậy.
Khi đó Lê Tốc chưa phải là bạn gái của anh.
Anh mua được quà quay về Linh Thanh thì ngay cả cái bóng của cô cũng không tìm thấy.
Nhưng bây giờ cô gái đáng yêu nhất thế giới đang ở trong lòng anh.
Vậy là đủ rồi.
Qua lúc ấm áp ban đầu, cái ôm này dần dần có chút nóng hơn, có lẽ Lê Tốc đang dùng quần áo của anh để lau nước mắt, đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên người anh.
Tiếp tục cọ nữa sẽ xảy ra chuyện.
Cận Duệ buông người ra, than thở một tiếng: “Năm ấy tớ có mua qua cho cậu, bây giờ xem có vẻ hơi keo kiệt, cậu có muốn nhìn thử là cái gì không?”
“Muốn!”
Cô gái nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa mới đẫm nước nhìn thẳng vào anh, đôi môi đỏ hồng, có lẽ vì chôn trông lòng anh quá lâu rồi nên gương mặt cũng ửng hồng.
Vô cùng quyến rũ.
Cận Duệ vô tình khảo sát năng lực chịu đựng của mình trong đêm khuya, chuyển mắt sang nơi khác, lấy một đồ vật trong ngăn kéo của tủ đầu giường rồi ném cho Lê Tốc.
Lê Tốc chụp được rồi cúi đầu nhìn xem.
Là một cái hộp nhỏ màu xanh lam, mặc dù không phải nhãn hiệu quen thuộc, nhưng từ màu sắc bao bì cũng dễ dàng nhận ra là của thương hiệu nào.
Cô nghĩ, có lẽ là một sợi dây chuyền hoặc là hoa tai gì đó.
Lê Tốc ngẩn người nhìn về phía Cận Duệ.
Năm đó ở Giang Thành, Cận Duệ và bạn bè cùng nhau đi dạo phố, mấy cậu thanh niên đi loanh quanh khắp các quầy hàng trong trung tâm mua sắm chỉ vì chọn một món quà cho Lê Tốc.
Thật ra trong tay bọn họ đã cầm theo không ít đồ, đều là món ăn vặt đặc sản của Giang Thành, nhưng Cận Duệ vẫn cảm thấy không đủ.
Tào Kiệt cười anh, tớ thấy cậu là muốn đóng gói hết cả thế giới này đưa cho Bím Tóc Nhỏ mới chịu dừng lại.
Cận Duệ chỉ cười mà không nói gì, sau đó ánh mắt nhìn vào quầy trang sức.
Là quầy trưng bày nhẫn, lòe loẹt đủ loại nhẫn sáng lấp lánh.
Lúc đó bọn họ còn đang học cấp 3, hơn nữa Lê Tốc cũng chưa đồng ý quen anh, tặng nhẫn là không thích hợp.
Nhưng khi bước vài bước ra khỏi quầy hàng, Cận Duệ chợt đứng yên, liếm môi rồi xoay người quay trở lại.
Anh vẫn muốn mua cho cô một chiếc nhẫn.
Anh không ngờ chiếc nhẫn sẽ được tặng trễ nhiều năm như vậy.
Hiện tại xem ra chiếc nhẫn vàng hoa hồng này đúng là có chút không đủ quý giá.
Nhưng Lê Tốc lại vui sướng rạo rực lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, không chút ngại ngùng trực tiếp đeo vào ngón áp út, còn giơ lên trước ánh đèn ngắm nghía một lúc rồi vui vẻ nói: “Cận Duệ, chiếc nhẫn này thật đẹp! Tớ rất thích nó.”
Cô cười cong mắt, nụ cười rất đáng yêu.
Tào Kiệt nói đúng, anh thật sự muốn đóng gói hết tất cả thế giới này tặng cho cô.
“Thích thì tốt rồi.”
Lê Tốc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn mới của cô một hồi lâu, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Tớ làm mất sợi dây chuyện cậu tặng rồi.”
“Mất thì mất, tớ mua cái mới tặng cho cậu.”
“Đừng tiêu tiều bậy bạ, cái kia rất mắc.”
Cận Duệ vươn tay ra gõ nhẹ lên chóp mũi của Lê Tốc: “Vừa ở cạnh nhau đã muốn giúp tớ tiết kiệm tiền rồi sao?”
Câu hỏi này làm Lê Tốc có chút ngại ngùng.
Đã hơi muộn, sợ Lê Tốc thức khuya không tốt cho sức khỏe nên Cận Duệ nhắc nhở cô là đã đến giờ đi ngủ.
Lê Tốc tưởng là Cận Duệ mệt rồi, rì rà một hồi mới đứng dậy: “À, vậy tớ về đây.”
Cô đi về phía cửa, chưa đi được mấy bước đã dừng lại hỏi Cận Duệ: “Tớ về thật nhé?”
Cận Duệ thích dáng vẻ ‘suy tính’ hiện rõ trên mặt này của Lê Tốc.
“Hay là, ngủ lại chỗ của tớ đi?”
Anh là nghĩ cũng không phải cô gái nhỏ chưa từng ngủ lại nhà anh, cùng lắm là anh ôm chăn ra sô pha ngủ, để cô tiếp tục ngủ trên giường là được rồi.
Nhưng Lê Tốc đáp lại “Cũng được”, sau đó tự nhiên lê dép lê vòng qua người anh đi vào phongg ngủ, trực tiếp cởi dép rồi bò lên giường của anh.
Trên giường có hai cái gối, cô gái nhỏ nhích người rồi nằm lên đó, đắp chăn lại đàng hoàng cho mình, chỉ vào đường ranh giới ‘từ không thành có’ ở giữa giường, cảnh cáo anh như lúc mới ngồi cùng bàn với anh thời cấp 3: “Không được vượt qua đường ranh giới này.”
Cận Duệ bật cười.
Anh biết rõ là mình nên ngủ ở sô pha, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nằm trên giường của Lê Tốc, anh cũng có chút không nhẫn nhịn được.
Không phải không vượt qua đường ranh giới kia là được sao.
Ngủ cùng một chiếc giường chắc cũng không có chuyện gì đâu.
Hai người cùng đắp một tấm chăn, khoảng cách ở giữa còn chưa đến nửa mét.
Lê Tốc đưa lưng về phía Cận Duệ, nhắm mắt lại nằm vài phút nhưng vẫn không có chút buồn ngủ nào cả.
Cô xoay người lại, hướng mặt về phía anh.
Đèn bàn đã tắt, nhưng bức màn chưa được kéo lại.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, Cận Duệ nhắm mắt lại, mu bàn tay đặt lên trán.
Lê Tốc cho rằng anh đã ngủ rồi nên khẽ nhăn cái mũi.
Thật ra trái tim cô đã đập mạnh đến mức như muốn lao ra khỏi lồng ngực, hồi hộp đến mức lòng bàn tay hơi ẩm mồ hôi.
Là cô bảo người ta không được vượt qua ranh giới, Cận Duệ thật sự thành thật không động đậy, còn Lê Tốc lại có chút không cam lòng.
Không thể nói rõ là đang chờ mong cái gì, dù sao cũng là không muốn để anh ngủ trước.
Lê Tốc lặng lẽ xoay người, dùng tay chống giường, khẽ nhích người lại gần Cận Duệ.
Nhưng cô vừa cử động, Cận Duệ đã lập tức mở mắt ra.
Trong mắt anh cô là người không hiểu rõ chuyện tình cảm, long lanh lại trìu mến.
Lê Tốc ngại ngùng thu tay lại: “Cậu chưa ngủ à?”
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Cận Duệ không nói chuyện, anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới hỏi: “Hồi sáng nhìn thấy Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm hôn nhau?”
Lê Tốc không hiểu ý của anh là gì, cô cảm thấy vấn đề này chẳng có gì liên quan.
Cô cũng thuận miệng đáp: “Ừm, thấy, ở chỗ hành lang đó. Sau đó Sở Nhất Hàm nói tớ đóng cửa quá mạnh làm Triệu Hưng Vượng giật mình, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của cậu ấy.”
Cận Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, chỉ khi cô trả lời mới dần chuyển mắt xuống phía dưới.
“Lê Tốc.”
“Hả?”
“Có muốn thử hôn môi không?”