Mẹ Kỷ đang đứng ngoài cửa, thấy Viên Vũ đi ra kéo tay cô nhỏ giọng hỏi:
"Cuối cùng là xảy ra chuyện gì hả miu miu, nói cho dì xem nào?"
"Không có việc gì đâu, dì, không có gì."
Viên Vũ lắc lắc đầu, cho bà cái cười mỉm.
"Không có việc gì là tốt rồi, Văn Bác cũng đã ăn cơm, dì cảm ơn con."
Mẹ Kỷ lấy từ túi ra một xấp tiền, nhét vào lòng bàn tay Viên Vũ:
"Chú Kỷ con lần trước không cẩn thận làm Hàng Dục bị thương, trong lòng rất áy náy, con đưa tiền này cho nó, đứa nhỏ Hàng Dục không đến đây, dì đưa cho con giúp đưa cho nó, hoặc thay dì mua đồ ăn điều dưỡng thân thể, chú với dì rất xin lỗi."
"Không cần, dì à, bây giờ Hàng Dục tốt rồi."
Viên Vũ đẩy đẩy xấp tiền, mẹ Kỷ dùng lực cố nhét vào tay cô: "Đừng, cầm đi, dì không phải khách sáo với con, con cầm, lòng chú dì cũng dễ chịu hơn."
"Được, để con nói với Hàng Dục."
Viên Vũ gật đầu cầm lấy, mẹ Kỷ lại hỏi cô ăn cơm chưa, có muốn ở lại ăn cơm không, cô lắc đầu nói về nhà ăn, mẹ Kỷ lại nói lần sau rảnh thì đến đây chơi. Chẳng vì cô và Kỷ Văn Bác đã chia tay, thái độ của mẹ Kỷ đối với cô vẫn giống như ngày trước, so với anh em thân thích còn tốt hơn.
Viên Vũ duỗi tay ôm bà: "Dì, con cảm ơn dì."
"Đứa nhỏ ngốc, dì mới phải cảm ơn con."
Mẹ Kỷ lành hiền vỗ vỗ bả vai cô: "Là Văn Bác nhà dì không có phúc, không cưới được con vào cửa."
Viên Vũ lắc đầu, cô không nói thêm gì nữa, cười với mẹ Kỷ quay người đi ra ngoài.
Bữa trưa Viên Vũ ăn rất ít, mẹ Viên ba Viên luôn gắp đồ ăn cho cô, Viên Kỳ không nhìn nổi nữa:
"Ba mẹ, hai người nhìn con, trong nhà còn có một đứa con trai đấy."
"Đi đi đi, mỗi ngày mày ngốc ở nhà, chị mày bao lâu mới về một lần."
Ba Viên gắp đùi gà cho vào chén Viên Vũ: "Miu miu, ăn, cố ăn đi con."
Cô đã một tháng không về. Viên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Mỗi ngày con ngốc ở nhà, nhưng không phải ngày nào cũng có đùi gà ăn."
"Chân gà đây ăn đi." Ba Viên ném cái chân gà vào chén Viên Kỳ: "Cũng như nhau."
Viên Kỳ: "......"
Mặt Viên Vũ đầy ý cười, cô gắp cho ba mẹ tôm đã bóc vỏ, gắp đùi gà trong chén sang cho Viên Kỳ, một bữa cơm hòa thuận vui vẻ. Sau khi ăn xong, cô vào bếp giúp mẹ, mẹ Viên không cho, ba Viên và Viên Kỳ vội vào bếp tranh việc, bảo hai người ra sô pha ngồi nghỉ ngơi. Mẹ Viên cầm chocolate vẫn còn mang ra đặt trên bàn trà, bảo Viên Vũ ăn.
"Ở lại một đêm nhé con?" mẹ Viên hỏi.
Viên Vũ đã đồng ý với Hàng Dục tối nay về, nhưng hôm nay tâm tình thay đổi quá nhanh, mắt cũng khóc đến đỏ ửng, lo về sẽ bị anh phát hiện, cô do dự một lát rồi gật đầu nói:
"Vâng ạ."
Mẹ Viên vui vẻ đứng dậy đi dọn phòng, Viên Vũ ăn xong một viên chocolate, lấy di động ra nhắn tin cho Hàng Dục:
【 Tối nay không về 】
Viên Vũ: 【......】
【 Anh nhớ đi tiêm. 】 Cô lại nhắn một tin.
Hàng Dục: 【 Ừm. 】
Phản ứng của anh trong dự kiến của Viên Vũ, cô vuốt ve mảnh giấy bạc bọc chocolate, lại nhắn:【 Anh tức giận hả? 】
Hàng Dục: 【 Không. 】
Viên Vũ: 【......】
Đó là giận rồi.
"Miu miu." Mẹ Viên trong phòng gọi cô: "Đổi cho con khăn trải giường hoa này nhé?"
Viên Vũ tắt di động, đi vào phòng: "Vâng, để con thay"
"Không cần, con ngồi đi."
Mẹ Viên tìm khăn trải giường trải ra, Viên Vũ đến giúp thay cùng, sau đó hai mẹ con nằm trên giường, thì thầm nói chuyện, cho đến lúc ba Viên cùng Viên Kỳ rửa chén dọn dẹp xong đi vào, thấy hai người nằm trên giường ngủ rồi. Ba Viên cầm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên, lại tìm chăn đắp lên cho hai người, sau đó đi vào phòng Viên Kỳ, vỗ một cái vào đầu cậu: "Mày đi ra ngoài, tìm bạn học chơi đi, chị gái ngủ rồi."
Viên Kỳ: "??? Ba, con ở trong phòng không nói chuyện."
"Lúc nữa mày lại đi toilet đánh thức chị thì sao."
Ba Viên lấy một tờ một trăm đồng vứt lên bàn: "Nhanh đi ra ngoài."
Viên Kỳ: "...... Ba, con hỏi một câu thôi, không phải ba nhặt được con chứ?"
"Muốn nhặt cũng phải nhặt kiểu như Hàng Dục, xấu như mày nhặt làm chi."
Ba Viên nhỏ giọng nói xong, đẩy cậu ra ngoài cửa: "Đi mau."
Viên Kỳ: "......"