Hai người náo loạn một hồi lâu mới cùng nhau lên giao thông công cộng.
Mới đầu Viên Vũ thích ở lại tăng ca, vì muốn tránh giờ tan tầm phải chen chúc, lúc này xe bus cũng ít người hơn nhiều, nên cô sẽ có chỗ ngồi, Hàng Dục là thiếu gia quen gọi xe taxi, nhưng vì cô, mỗi lần đều cùng chờ xe bus, còn lên ngồi cùng.
Trước kia, cô luôn một mình cô đơn một mình chờ xe, thời gian nhàm chán dài đằng đẵng, bây giờ có Hàng Dục bên cạnh, tâm tình của cô đã vui hơn rất nhiều.
"Hàng Dục." Viên Vũ đưa tay trái giơ ra trước mặt anh: "Đồng nghiệp em nói, cái này rất đắt."
"À ra vậy, không đến 500."
Hàng Dục nói phét không chớp mắt : "Ở bên ngoài đừng nói ra, lừa người bình thường là được rồi."
Viên Vũ hoài nghi nhìn anh: "Có phải anh cảm thấy em giống như một con ngốc?"
Hàng Dục bỗng nhiên cười: "Sao lại cảm thấy vậy?"
Viên Vũ véo eo anh, hạ giọng gọi: "Hàng Dục! Không được lừa em, em ghét nhất bị người khác lừa."
"Ừm" Hàng Dục ôm eo cô: "Vậy em hỏi đi."
Viên Vũ nghiêm túc hỏi: "Anh có phải là phú nhị đại không?"
"Không phải." Hàng Dục lắc đầu quyết đoán.
Viên Vũ bán tín bán nghi nhìn anh: "Thật à?"
"Ừm, nhà anh phú bốn năm đời, đến đời này của anh, làm sao cũng phải là phú sáu đời."
Hàng Dục giơ giơ ngón tay, phát hiện không đủ, cũng nâng ban tay thạch cao lên tính toán.
Viên Vũ: "......"
Cái con ngựa già này a a a! 4-5-6~~
"Ngày anh học cấp ba, toàn cướp bữa sáng của em, còn tưởng nhà anh rất nghèo."
Viên Vũ nhịn không được lôi chuyện cũ ra: "Anh còn hay mặc quần áo của Kỷ Văn Bác, thường xuyên đến nhà anh ấy ăn trực uống trực."
"Đó là bồi đắp tình cảm bạn bè." Hàng Dục mặt dày vô sỉ nói: "Không phải anh còn sợ em ăn quá nhiều thịt, nên muốn ăn giúp em còn gì."
=))) Ok anh, bồi đắp tình cảm yêu thầm bạn gái người ta lun =))))
"Vậy phải cảm ơn anh!" Viên Vũ tức giận véo véo eo anh: "Lúc đó vì anh, em toàn chết đói."
"Không phải anh còn để lại hộp sữa cho em à."
"Anh còn có mặt mũi nói ra, nếu không phải vì anh, em uống nhiều sữa như vậy..."
Viên Vũ bỗng nhiên dừng câu chuyện, dáng vẻ không được tự nhiên quay đi, mặt đỏ lên.
"Vì anh mà uống nhiều sữa hả?" Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, để miệng sát vào tai cô, giọng nói hạ thật thấp: "Khó trách to lên nhiều vậy, còn rất mềm."
"Anh im miệng!" Viên Vũ xấu hổ buồn bực che lại miệng anh.
Xe bus đã đến, những người khác đều đã lên xe, Viên Vũ buông anh ra bước lên, cô cố ý quẹt thẻ cho một người, không giúp Hàng Dục quẹt thẻ, Hàng Dục vừa lên xe thấy cô đi thẳng, nhếch môi kêu lên:
Mọi người trên xe đều quay đầu nhìn về phía Viên Vũ.
Viên Vũ: "......"
"Tôi không quen anh ta." Cả khuôn mặt Viên Vũ đem đều dán lên cửa sổ, tính toán giả chết.
"Viên miu miu! Viên Vũ, đài truyền hình chợ phía nam ( đệ nhất đưa tin) phát thanh viên chuyên mục..."
Hàng Dục vẫn chưa gào xong, đã thấy Viên Vũ nhảy dựng như con thỏ vọt lên máy tự động quẹt thẻ trả tiền vé, sau đó không quay đầu lại kéo tay anh đi thẳng về phía cuối xe.
Hàng Dục gác tay bó thạch cao lên vai cô: "Em gái nhỏ, anh đây còn không trị nổi em."
Viên Vũ tức giận muốn chết, dùng sức véo eo anh.
Hàng Dục đau đến "Á" một tiếng, anh nhẹ gặm cổ cô, cố ý hạ thấp dấy thanh quản khàn khàn: "Viên miu miu, đêm nay em xong đời."
"Bà dì em đến." Viên Vũ rất đắc ý le lưỡi nhìn anh.
"A." Hàng Dục lộ ra dáng vẻ ' quá trời em luôn ', ánh mắt đào hoa của anh dừng trên bộ ngực cao cao của cô, khóe môi cong lên, tươi cười xấu xa.
Viên Vũ: "...... đồ không biết xấu hổ!"
"Em nghĩ cái gì đấy?" Hàng Dục cắn ngón tay, kiểu như vô tội: "Viên miu miu, em nghĩ quá xấu."
Viên Vũ: "......"
A a a a a! muốn làm thịt anh luôn!
Hai người vẫn luôn đùa nghịch trên xe, Viên Vũ véo eo anh, Hàng Dục liền tháo tóc đuôi ngựa của cô, kéo người vào ngực hôn hôn, Viên Vũ cười đẩy đẩy anh, trong miệng mắng chửi không biết xấu hổ, mắng một câu Hàng Dục hôn một cái, son môi bị hôn đến nở hoa.
Chờ đến lúc hai người đi đến cửa khu nhà, thấy Trì Hiểu Lôi trừng lớn hai mắt nhìn họ, tay vẫn còn đang giơ chiếc di động lên, nghiễm nhiên đã chụp một lúc lâu.
Viên Vũ: "......"
Nhịn một chút, cuộc đời này sẽ nhanh chóng qua đi.