Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 56: Thật biến thái




Hôm nay là thất tịch, vừa làm xong cốc chè đậu đỏ, không biết có người yêu ko nữa, hi vọng có một anh như anh Dục đến =)))), tặng chị em mấy chương H cho nó phấn khởi, chúc mọi người ngày lễ thất tịch hạnh phúc bên người thương!!!

******

Hai người về đến nhà đã mười giờ đêm, chén đũa trong phòng bếp còn chưa dọn, Viên Vũ buông túi và sách xuống, đi vào bếp vén tay áo thu dọn rửa chén.

Hàng Dục cầm quả táo từ trong tủ lạnh đi ra, xoa xoa vào áo thun, đưa lên miệng cắn một miếng, rất ngọt, anh đưa mặt khác của quả táo đến trước miệng Viên Vũ, Viên Vũ há miệng cắn, anh rút lại, cô cắn vào không khí.

Viên Vũ: "......"

Cô cạn lời cực kỳ: "Hàng Dục, anh ấu trĩ vừa thôi."

Khóe môi Hàng Dục giương lên, lại đem quả táo đến trước mặt cô, như nhử con mèo nhỏ, còn hướng lên trên một chút: "Viên miu miu, há mồm."

Viên Vũ không để ý đến anh, cũng không thèm ăn táo nữa, cô cúi đầu rửa chén, Hàng Dục vẫn còn giơ quả táo ở trước mặt cô, chờ đến lúc Viên Vũ rửa sạch tay, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh, cắn một miếng to vào quả táo.

Không đợi cô nuốt xuống, Hàng Dục liền cúi đầu xuống, ngậm lấy môi cô, cuốn lấy miếng táo bên trong đi. Nước chua chua ngọt ngọt tràn ra từ trong khoang miệng, Hàng Dục đoạt lại miếng táo còn chưa đủ, ngậm dầu lưỡi cô mút một hồi, nhấc người lên đặt cạnh bồn rửa, gần như thô bạo hôn môi.

"Em còn...... chưa rửa xong......" Viên Vũ đẩy ngực anh, hơi thở đã rối loạn, nói chuyện đứt quãng, dẫn tới hơi thở anh càng nặng thêm. Lực hôn cắn cũng tăng lên, bên tay không bị thương vuốt ve dọc theo cằm cô đi xuống, cách lớp áo sơ mi trắng, xoa xoa bộ ngực cao cao.

Cây gậy cứng rắn cách lớp quần thể thao đỉnh vào bụng cô.

Viên Vũ trốn về phía sau, bị anh ôm sát về, anh đẩy đẩy hông chọc chọc cô vài cái, cắn môi cô nói: "Để đó, mai anh rửa."

Một tay thì rửa kiểu gì.



Không đợi cô hỏi, Hàng Dục lại chọc cô một chút, giọng nói khàn khàn: "Hay là, vừa làm vừa rửa?"

Viên Vũ: "......"

Anh  thật là biến thái !!!

Viên Vũ đẩy không được người dùng sở trường véo eo anh, lời nói mang theo tiếng thở dốc:

"Tắm rửa, trên người anh toàn mùi thuốc"

Hàng Dục quả nhiên buông cô ra, cúi đầu ngửi ngửi mùi người mình, lại sấn đến ngửi ngửi cổ cô: "Vì sao người em vẫn thơm?"

"Chắc vì em xịt nước hoa." Viên Vũ nói xong, không nhịn được nữa cười rộ lên:

"Tránh ra, đừng ngửi nữa, anh giống cẩu quá."

"Được, nợ mới nợ cũ đêm nay cùng tính." Hàng Dục ngậm lấy cổ cô nhẹ nhàng cắn một cái, một tay siết chặt lưng cô, bế cả người lên:

"Viên miu miu, đêm nay em kêu hỏng họng cũng không có người đến cứu đâu."

"Hàng Dục!" Viên Vũ muốn giãy nhưng sợ đụng vào thạch cao, bám bờ vai anh cùng thương lượng:


 "Ngày mai em còn phải ngồi trước ống kính...chờ...cuối tuần, hãy tính sổ đi."

"Em xác định?" Hàng Dục nhướng mày, "Cuối tuần anh làm gì cũng được?"

Viên Vũ: "......"



Bên tai cô hơi đỏ lên: "Anh muốn làm gì?"

Hàng Dục ôm cô đến trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm gương mặt hồng hồng, anh cười nhẹ một tiếng, đưa hai ngón tay nhéo nhéo má thịt: "Ngoài làm em, anh còn có thể làm gì."

Viên Vũ: "......"

Thời gian đã quá muộn, cuối cùng Hàng Dục cũng không làm cô lúc tắm, chỉ là trong lúc tắm, thời gian ôm hôn không ngắn, tắm rửa xong đi ra đã mười giờ rưỡi, Viên Vũ bôi xong kem dưỡng da, nằm lên giường đọc sách.

Nhưng đầu không vào một chữ.

Lúc nãy Hàng Dục giúp cô tắm rửa, ngón tay thon dài, dính sữa tắm trơn trượt du tẩu toàn thân, xoa xoa vú thịt, lòng bàn tay đánh quanh đầu vú, lúc cô nhẫn nại cắn môi, anh cúi đầu mút hôn cánh môi cô.

"Viên miu miu."

Cô bị hôn đến mơ hồ, giọng nói như dính vào nhau, âm thanh thở dốc quyến rũ:

"Ừm?"

"Hôm nay có nhớ anh không?" Anh siết chặt cằm cô, dùng sức hôn.

"...... Không"

Hàng Dục cười nhẹ cắn đầu lưỡi, tiếng thở dốc tràn vào mãng nhĩ, Viên Vũ thấy tiếng trái tim mình nảy lên.

Bùm bùm.