Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 51: Chậm một chút (H)




Luật động thân thể, khó nhịn thở dốc, nức nở rồi lại khóc nức nở.

Những âm thanh này vờn quanh bên nhau, phòng khách trở thành một không gian bịt kín, lỗ tai Viên Vũ chỉ còn những âm thanh dâm dục, bao gồm tiếng bạch bạch va chạm giữa đôi mông.

Cô bị người đàn ông cắm đưa đỉnh đến thất thần, cổ ngẩng cao dồn dập thở dốc nức nở, một bàn tay vươn về phía sau bắt lấy đầu tóc người đó, tay khác đặt ở trên vòng eo nóng bỏng của anh, còn anh vẫn đang chọc vào rút ra trong cơ thể cô, một lần lại một lần càng sâu hơn, quy đầu mạnh mẽ nghiền qua tử cung, khoái cảm tưới lên lý trí hư vô, đại não trống rỗng, bụng nhỏ trướng đến cực hạn, có thứ gì sắp mãnh liệt trào ra.

Quá nhanh, cô cảm giác sắp bị thọc chết.

Viên Vũ cắn môi, khóc lóc xin tha: "Hàng Dục...... chậm một chút......"

Người đàn ông bẻ cằm cô qua, hung hăng cắn môi lưỡi, phần hông hung hăng đỉnh lên trên mười mấy cái, Viên Vũ chịu không nổi muốn trốn về phía trước, lại bị tay người đó siết chặt ngực, bàn tay lửa nóng vuốt ve núm vú gắng gượng, tất cả nơi mẫn cảm bị nắm giữ, khoái cảm giống như núi lửa bùng nổ, hơi nóng gào thét tụ tập về một chỗ, sau đó bùm một cái nổ tung.

Viên Vũ ô ô a a hét lên, dâm thủy từ cửa mình phun ra, một dòng lại một dòng.

Đường đi sau cao trào điên cuồng co rút lại, thịt non ướt mềm đè ép lên cây dương v*t to dài, vô số cái miệng nhỏ tự phát mút cắn quy đầu cực đại, Hàng Dục sướng đến mức eo run lên, anh thở gấp đỉnh thật mạnh vài cái, đột nhiên rút ra, để ở trên eo cô bắn tinh.

Viên Vũ đầu đầy mồ hôi ngã vào ngực anh, cô thở phì phò, Hàng Dục bẻ cằm cô hôn cắn cánh môi, thấy cô không thở nổi lúc này mới buông ra, cầm điều khiển từ xa bật TV lên, một tay ôm cô nằm trên sô pha, xem tin tức trên TV.

Hai người mồ hôi ròng ròng dán vào nhau, không khí khó có được lúc yên bình như bây giờ, Viên Vũ thấy một hồi lâu anh không nói lời nào, không quen như vậy, quay đầu sang nhìn, thấy người này căn bản không xem TV, mà nhìn chằm chằm vào cô.



"......"

Cô lại nhanh quay mặt đi.

Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, đầu đưa đến trước mặt cô, môi chạm vào môi cô:

"Viên miu miu, em đang làm gì?"

Viên Vũ bị anh hôn rụt rụt cổ, tay nhỏ chống vào ngực anh, giọng nói mềm mại vì vừa khóc xong:

"Không làm gì."

"Rõ ràng là nhìn lén anh." Hàng Dục cắn một cái vào môi: "Có phải cảm thấy anh đây lớn lên rất đẹp đúng không?"

Viên Vũ: "......"


Thối không biết xấu hổ.

Cô nghiêng đầu trốn, khóe môi bị hôn nhưng vẫn giương cao.



Đêm nay hai người họ nằm ngủ trên sô pha, Hàng Dục nói muốn đi tắm, Viên Vũ nói chờ chút rồi đi vì đang mệt, vậy mà hai người liền ngủ luôn, lúc tỉnh dậy Viên Vũ vẫn bị Hàng Dục ôm chặt gắt gao trong ngực.

Cô nhẹ nhàng quay đầu, Hàng Dục ngủ rất ngon, tóc mái che khuất cái trán, lộ ra lông mi dày đặc, mắt tuy đang nhắm nhưng cũng thấy hai nếp mí rất sâu, mũi thẳng cao cao, môi mỏng hơn so với bình thường, còn hơi hồng hào, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Cô nhớ đến hồi cấp ba, đám con gái hoa si kia, các cô bé hình dung Hàng Dục môi hồng răng trắng như ngọc diện thư sinh, không biết có phải hay không bị Hàng Dục đọc thành tiểu bạch kiểm, nói ngắn gọn, nên cấp ba anh phơi nắng đen đi không ít, chơi bóng rổ luyện thành một thân cơ bắp.

Lúc Viên Vũ đi qua sân bóng rổ, sẽ thấy một đám bạn học nữ đứng đó gào thét tên Hàng Dục, cách một khoảng sân, bình thường cô sẽ không thể nhìn thấy Hàng Dục, nhưng đầu của anh cao cao nên cũng đã thấy, anh mặc đồng phục số 23, vừa chạy vừa cầm bóng, vượt qua hai người, truyền bóng tiếp bóng, sau đó nhảy bật cao lên, ném chuẩn một cái vào rổ.

Leng keng một tiếng, bóng vào.

Cô thấy người đó hất hàm kiêu ngạo cười lên:

"Viên miu miu, soái hay không soái!"

///

Em Viên lắm nước vãi =))

Cảm ơn bạn Lưu Ly đã tài trợ bìa cho truyện :X