Chương 6: Quan tâm
Bà nội Phó vẫn luôn hiền lành gần gũi, tuy nhiên riêng về vấn đề nuôi dạy con cái của vợ chồng nhà họ Kiều thì lại rất có ý kiến, nhưng khi gặp mặt thì vẫn tiếp đãi nhiệt tình như cũ
Mẹ Kiều vẫn luôn bận rộn nhiều ngày nay, rốt cuộc cũng kịp nhận ra Kiều Tây ngây ngốc ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, liền lo lắng tìm một giáo viên dạy thư pháp cho con gái học. Học thư pháp là do Kiều Tây tự chọn, vốn vợ chồng nhà họ Kiều muốn con gái học piano hoặc vẽ tranh, nhưng không lay chuyển được sự lựa chọn của con gái
Thật đúng là khéo, Phó Bắc cũng đang học thư pháp
Sinh ra từ dòng dõi thư hương, người này đã thành thạo hết mọi mặt, càng là một tay viết chữ đẹp
"Học thư pháp rất tốt, đã tìm được thầy chưa?" Bà nội Phó hỏi
Mẹ Kiều hơi sửng sốt, lập tức trả lời: "Còn đang tìm ạ."
Chênh lệch giữa hai gia đình quá lớn, chỉ một chuyện rất nhỏ thôi cũng đã thể hiện được điều đó, mẹ Kiều cho rằng học thư pháp thì chỉ cần tùy tiện tìm một thầy dạy là được rồi, dù sao cũng chỉ là để con trẻ gϊếŧ thời gian mà thôi, mà bà nội Phó lại rất lấy làm quan trọng, không chỉ đề cử người quen cho mẹ Kiều, còn tặng không ít giấy và bút mực loại thượng hạng nhất
Khi người lớn lên lầu lấy đồ, Kiều Tây và Phó Bắc vẫn không nhúc nhích
Kiều Tây cố ý cách rất xa sofa, quay lưng lại không quan tâm đến phó bắc, mẹ Trần hỏi có ăn kẹo hay không, cô nhu thuận trả lời: "Dạ không ăn ạ, cảm ơn mẹ trần."
Gần đây cô đang thay răng, mẹ Kiều vẫn luôn dặn không được ăn kẹo, nếu không sẽ bị sâu răng, rất khó coi
Phó Bắc nhìn bên này hồi lâu
"Kiều Tây." Cô mở miệng trước, cô bé lập tức ngẩng, cô lại điềm tĩnh nói, "Đến đây."
Kiều Tây không trả lời, cho rằng cô không nghe
Vẫn là mẹ Trần nhắc nhở: "Cô Kiều, đang gọi cô đó."
Khi đó tuổi còn nhỏ, một chút cũng không thích người khác gọi mình như vậy, Kiều Tây lại có chút ngại ngùng, dù sao trước kia đều luôn ở cùng với những gia đình bình dân ở khu Bắc, mọi người gặp nhau đều gọi thẳng tên họ, không có ai gọi như vậy cả. cô có hơi ngượng, nói nhỏ: "Mẹ Trần, con tên Kiều Tây..."
Mẹ Trần lập tức nở nụ cười, vui vẻ vuốt đầu của cô
Dường như lo lắng búi tóc sẽ bị làm rối, Kiều Tây né tránh theo bản năng, chạy về phía sofa, nhưng vẫn không để ý đến Phó Bắc, ngồi bên phía khác của sofa, cách xa Phó Bắc
Từ trước đến nay trên phương diện ăn uống thì nhà họ Kiều đều rất hào phóng, ăn uống rất phong phú, Kiều Tây được nuôi rất tốt, thời gian này lại béo thêm một chút, cánh tay cẳng chân toàn thịt là thịt, nhưng không tính là quá mập. Da của cô đặc biệt trắng, nhưng là trắng hồng khỏe mạnh, phấn điêu ngọc trác*, rất là đáng yêu, sofa tương đối cao, cô bé ngồi phía trên chân cũng không thể chạm đất, chỉ có thể lắc lư
*Để tả những người có nước da trắng mịn, tinh xảo bóng loáng như ngọc, dùng để miêu tả vẻ đẹp rực rỡ của con người
Cô không muốn quan tâm đến Phó Bắc, nhưng vẫn thường len lén liếc mắt trộm nhìn, quả thực khó chịu
Phó Bắc đến phòng bếp rót một ly sữa, đặt lên bàn trà, thuận thế ngồi xuống cạnh cô. Cô không vui mà xoay người đi, tính tình cũng thật lớn
"Có muốn uống sữa tươi không?" Phó Bắc nhẹ nhàng hỏi, khó có khi mà mềm mỏng như vậy
Kiều Tây không nói gì, còn đang bĩu môi tức giận, cái tính hay hờn dỗi này là bẩm sinh mà có, ai dỗ cũng không chịu. Phó Bắc vẫn nhẫn nại, thấy cô bé không hé răng thì kéo người lại gần một chút, kết quả Kiều Tây bướng bỉnh muốn tránh ra, lúc này Phó Bắc mới phát hiện ranh nanh của cô bé bị thiếu mất một cái
"Thay răng rồi hả?" Phó Bắc dịu dàng hỏi
Rụng một cái răng, thoạt nhìn trông khá kỳ quặc, cô bé thích chưng diện, không muốn người khác thấy, vội ngậm miệng lại, muốn nói nhưng lại không dám mở miệng, đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng
Sau một lúc lâu, mới oang oang trả lời: "Chỉ rụng một cái thôi."
Kỳ thực trước đó cũng không tức giận đến vậy, đã qua một thời gian, vẫn là nhịn không được mà muốn đến tìm người, bằng không tối nay cũng sẽ không theo mẹ Kiều đi đến, cô bé dễ tức giận nhưng cũng nhanh nguôi, dễ dỗ, người khác chỉ cần tốt một chút, trong lòng sẽ tha thứ, lại cho cô thêm cái bậc thang sẽ lập tức đi xuống ngay
"Nhớ ăn ít đồ ngọt thôi." Phó Bắc nói
Cô bé gật gật đầu: "Biết rồi."
Phó Bắc đưa tay xoa xoa sau ót cô, Kiều Tây không tránh, ngược lại còn dựa vào người Phó Bắc, không biết có phải là vì lúc trước chịu oan ức hay không, bây giờ được dỗ, thì trong lòng chua xót, nguyên tắc của bản thân cũng hoàn toàn biến mất, bực tức nhếch miệng, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Phó Bắc
Quá mức đột ngột, làm Phó Bắc hơi ngẩn ra. Cô bé thật mềm, trên người lại có mùi sữa nhàn nhạt, ôm chặt lấy cô không buông, rất nhanh đã nằm sấp trong lòng cô
Kiều Tây ủn ủn đầu
Không chờ phó bắc có chút phản ứng gì, trên lầu truyền đến tiếng nói chuyện, cô bé bỗng hơi nới tay, mẹ Kiều và bà nội Phó cười nói đi xuống lầu
Ra cửa, Kiều Tây nói riêng một câu: "Về đây."
Không biết là nói với mọi người, hay là nói riêng cho Phó Bắc
Sự việc cứ thế nhẹ nhàng qua đi, náo cũng không náo một chút, hai ngày sau vẫn quay lại dáng vẻ cũ, nhưng trong một thời gian rất dài, Kiều Tây cũng chưa từng mặc lại váy, sâu trong đáy lòng vẫn còn để ý chuyện kia
Bà nội Phó giới thiệu người quen tên là Lý Tự Niên, là một thầy thư pháp có danh tiếng trong giới ở Giang Thành, đã sớm lui về ở ẩn, hiện giờ vì nể mặt bạn cũ mà miễn cưỡng nhận lấy Kiều Tây. Lý Tự Niên có hai học trò, một là Phó Bắc, một là Kiều Tây
Kiều Tây rất thành tâm khi dâng trà bái sư, thắt lưng cong lên thiếu chút nữa đều áp cả người xuống sàn nhà, vẻ mặt Lý Tự Niên phức tạp, lúc này đã nghĩ đầu óc đứa nhỏ này có khả năng không quá thông minh, khó dạy dỗ, đoán chừng là còn kém xa Phó Bắc. Quả nhiên, Kiều Tây học liên tục nửa tháng cũng chưa biết cầm bút thế nào, thậm chí có vài từ đơn giản cũng chưa biết hết đầy đủ
Lý Tự Niên rất nghiêm khắc, là kiểu thầy giáo phong kiến, học không xong sẽ bắt luyện hết lần này đến lần khác, cho nên mỗi ngày Kiều Tây đều phải học cầm bút, nâng lên bàn tay đau nhức
Cô không cao hơn bàn gỗ bao nhiêu, lúc luyện tâp còn phải bắc thêm một cái ghế đẩu
Phó Bắc ở bàn bên cạnh, đối lập với Kiều Tây hiếu động, người này rất bình tâm, hoàn toàn không bị chuyện bên ngoài quấy nhiễu
Lúc Lý Tự Niên không ở đây, Kiều Tây luôn vụиɠ ŧяộʍ đi qua, dựa vào bàn cúi đầu hỏi: "Phó Bắc, chị đang viết gì đó?"
Phó Bắc không chút để ý hạ tầm mắt nhìn, hỏi lại: "Biết cách cầm bút rồi hả?"
Kiều Tây gục mặt xuống: "Vẫn chưa, khó quá à."
"Nghiêm túc học sẽ không khó, đừng có phân tâm."
"Em rất chú tâm, nhưng vẫn không học xong."
Người với người có khác biệt rất lớn, năng lực của một người chung quy vẫn có hạn, không phải cái gì muốn cũng sẽ học được, làm cái gì cũng nhất định có thể làm được, cũng như sau này Kiều Tây cố hết sức cũng chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng thi được khoa chính quy, trời sinh cô có thù với việc học
Nhưng cũng không thể vì thế mà lại cho rằng cô vụng về, cô bé vẫn rất thông minh, chỉ là không có thiên phú về phương diện này
Phó Bắc không đáp lời, chỉ không nhanh không chậm mà viết xong hai chữ cuối cùng, thu bút lại, nói: "Mang mấy thứ đó đến đây."
Kiều Tây lập tức hiểu ra, biết đây là muốn dạy mình, vội mang giấy và bút dời hết qua, cũng chuyển ghế đẩu qua
Cô nói nhiều, vẫn thường hay bị phân tâm
"Chị xem tay chị nè, lớn hơn của em." Nói xong, còn nghiêng đầu nhìn Phó Bắc
Phó Bắc vẫn không trả lời, chỉ bình thản nói: "Chú ý."
Hôm đó cứ thế thế mà trôi qua, dường như mỗi ngày đều cùng người này ngây ngốc một chỗ, cùng nhau đến lớp học thư pháp, cùng nhau về đại viện, những sự giận hờn trước đó chính thức đã tiêu tan
Chuyển vào đại viện, người nhà họ Kiều cũng theo đó chuyển trường cho Kiều Tây, lúc trước học ở trường bên khu phía Bắc, bây giờ chuyển đến trường tiểu học quốc tế Giang Thành
Phó Bắc đang học trung học, hai người cũng xem như là học chung một trường
Để thích ứng được hoàn cảnh mới rất khó, mà cũng thật trùng hợp, còn học cùng lớp với Chu Giai Kỳ. Chu Giai Kỳ Từng phải nghỉ bệnh nửa năm, sau khai giảng thì học lại một lớp, "Kẻ thù" gặp nhau tất nhiên sẽ hết sức đỏ mắt, Chu Giai Kỳ thấy cô vào phòng học, miệng nhỏ chu lên như cái móc cau
Tâm tình Kiều Tây không được tốt lắm, nhất là khi biết được sau khi tan học Chu Giai Kỳ còn sẽ ngồi xe nhà họ Phó để về nhà, cả người đều rầu rĩ không vui
Năng lực làm người chán ghét của Chu Giai Kỳ đã được phát huy từ khi còn nhỏ rồi, ở bên cạnh thì thầm: "Tan học mày đừng đi theo, trong xe không có chỗ cho mày đâu."
"Ai muốn theo mày." Kiều Tây nói vẻ phiền chán, trong lòng lại rất để ý việc Chu Giai Kỳ muốn ngồi xe nhà họ Phó
Nhà họ Chu bám vào nhà họ Phó, tất nhiên chuyện gì cũng muốn dính vào, không biết mấy người lớn đó tính toán điều gì, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa Chu Giai Kỳ ở bên ngoài lại rất hiểu chuyện có lễ phép, rất được lòng người
Buổi chiều tan học, Chu Giai Kỳ thật sự leo lên xe nhà họ Phó, Kiều Tây thấy Phó Bắc ngồi chờ trong xe, lúc này uất ức không chịu được, đứng tại chỗ nhìn, tay nắm chặt quai đeo ba lô
Chính vào lúc này Triệu Thập Hoan xuất hiện, thấy cô thì mắt sáng lên, bỗng nhiên từ phía sau hô lên: "Kiều Kiều."
Đã lâu không gặp, cũng không thân, nhưng lại gọi thân thiết như vậy
Kiều Tây xoay người, rầu rĩ lên tiếng
Phó Bắc ngồi trên xe nhìn qua, nhíu mày lại
Triệu Thập Hoan vui mừng vẫy tay, lớn tiếng hỏi: "Phó Bắc, còn chỗ ngồi không, đi nhờ xe về, có được không?"
Người này thật sự không biết ngại, không chờ Phó Bắc trả lời, nắm tay Kiều Tây đi qua, vừa đi vừa nói: "Em cũng ở chung chỗ, không cần người trong nhà đến đón đâu."
Xe nhà họ Kiều ở bên cạnh, lái xe biết nhà họ Phó, thấy Kiều Tây lên xe nhà họ Phó thì lái xe chạy theo sau
Ghế sau có người ngồi, Triệu Thập Hoan dẫn Kiều Tây lên ghế phụ ngồi, nhưng chỉ có một ghế không thể ngồi vừa hai người, cô không nói gì dứt khoát ôm cô bé ngồi lên đùi mình. Cô và Phó Bắc cao ngang nhau, đều cao gầy hơn các bạn đồng trang lứa, không thấp bé như Kiều Tây. Triệu Thập Hoan ôm kiều tây rất nhẹ nhàng
Kiều Tây không quen được ôm như vậy, lần đầu tiên ngồi lên đùi người ngoài, mặt liền đỏ lên, kỳ quái nói: "Tôi, tôi có thể đứng..."
"Không sao, em cũng không nặng." Triệu Thập Hoan ấn cô ngồi xuống, còn bỗng dưng ôm chặt người lại: "Hơn mười phút nữa là đến rồi, ngồi đi, đừng lộn xộn."
Lúc đó còn nhỏ, không có suy nghĩ gì, được ôm như vậy cũng không thấy không đúng chỗ nào, Kiều Tây giãy giụa, rồi cũng yên tĩnh lại
Hai người phía sau đều không nói một lời, Chu Giai Kỳ không thích Kiều Tây, tuy không thể hiện cảm xúc lên trên mặt, nhưng cũng không chủ động bắt chuyện. Mà Phó Bắc lại hết sức trầm lặng, đôi mắt hẹp dài khép hờ, như có đăm chiêu mà nhìn về phía trước ghế phụ