Chương 30: Rung động
Không phải Phó Bắc.
Còn tưởng rằng là ai gọi, kết quả lại là Đường Nghệ, nghe nói Tần Tứ đã trở lại, nên gọi đến hỏi một chút, cho là Kiều Tây đang ở nhà, dù sao cũng đã muộn như vậy.
Thoáng nhìn cái tên hiện trên màn hình, Tần Tứ ra vẻ mới vừa rồi không để ý, ngược lại quay sang nói chuyện với bọn Vạn Tam, cô biết Đường Nghệ, trước kia có gặp qua rất nhiều lần, nhưng cũng không tính là quá quen, chỉ biết sơ thôi.
Khi Kiều Tây đang nghe điện thoại, Tần Tứ và những người khác nói chuyện một lúc, sau khi bọn Vạn Tam đều tự lên xe của mình, chào cô một tiếng rồi đi.
Nói điện thoại xong, nơi này chỉ còn lại hai người, Kiều Tây hỏi: "Chị không về sao?"
Không ngờ là Tần Tứ đang chờ cô, dù sao người này cũng chưa bao giờ như vậy, mỗi lần làm bất cứ chuyện gì, làm xong việc thì một mình đi mất, ngay cả bóng dáng cũng không thấy một chút.
Tần Tứ nói: "Đứng một chút, hóng gió."
Kiều Tây nghĩ cô ấy trở về một chuyến, thì mọi người sẽ cùng hẹn nhau đi ca hát uống rượu gì đó, kết quả vừa mới nhận một cuộc điện thoại xong thì đã tan cuộc, nhưng cũng bình thường, mới trở về nên nghỉ ngơi một chút.
Gió đêm nổi lên, làng đại học là một khu đất tương đối bằng phẳng trống trải, mặc dù khắp nơi đều là các quán ăn cửa hàng, nhưng cũng có chút im ắng, Tần Tứ giống như là có chuyện muốn nói, chỉ là khi đối mặt với Kiều Tây thì tương đối yên lặng, không giống khi đối với những người khác.
Lúc trước khi mới quen người này, ấn tượng của Kiều Tây với cô cũng không tốt, có thể nói là không quá thích, chỉ là sau khi từ từ chung đụng, phát hiện người này rất tốt, tuy miệng không nói được đôi câu xuôi tai, nhưng cũng không làm chuyện gì ác liệt, cả ngày ngại đông ngại tây, đó không được mà đây cũng không xong, nhưng vẫn kiên nhẫn dạy dỗ, cũng chưa từng nổi nóng bao giờ.
Đưa cô ấy về nhà, Kiều Tây mới lái xe trở về.
Trước khi đi, đột nhiên Tần Tứ gọi cô lại, nói: "Hai ngày này tôi cũng không có gì làm, có rảnh thì ra ngoài ăn bữa cơm."
Thật là một chút cũng không biết cách nói chuyện, mời ăn cơm cũng không hỏi người ta có thời gian hay không, chỉ nói bản thân không có việc gì làm.
Đóng cửa xe, Kiều Tây đáp: "Để xem đã, ngày mai trong tiệm có khách hẹn trước."
Tần Tứ hơi sững lại trong giây lát, hình như có chút thất lạc chợt lóe lên, nhưng đã bị bóng đêm che khuất, nơi cô đứng vừa khéo có bóng đổ xuống, làm Kiều Tây cũng không phát hiện những biến hóa rất nhỏ này.
Chiếc Jeep đỏ chậm rãi hòa vào dòng xe trên đường, càng ngày càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy. Tần Tứ đứng yên hồi lâu, không nhìn nơi đó, chỉ nhìn vào cổng trường nơi người ra người vào, bóng đêm ảm đạm, bên trong dường như có ánh đèn, chỉ là không thấy rõ bóng dáng cụ thể, không thể nhìn thấy đến tận cùng.
Chuông điện thoại vang từng hồi từng hồi một.
Khi vang lên tiếng đầu tiên, Kiều Tây nhìn xuống màn hình, là một dãy số quen thuộc, biết đối phương là ai, cô không nghe, lần thứ hai là dãy số lạ, có thể là người nọ đổi số khác gọi đến, cũng không nhận.
Điện thoại không lại vang lên lần thứ ba, Phó Bắc tự hiểu được, hiểu rất rõ, gọi hai lần không nghe, hoặc là không nghe thấy, hoặc là không muốn nghe, dù là tình huống nào thì cũng không nên gọi nữa.
Kiều Tây không phải kiểu người nói một đằng làm một nẻo, không muốn nghe chính là không muốn nghe, không phải lạt mềm buộc chặt, quá phiền sẽ trực tiếp tắt máy, nếu thực sự gọi đến lần thứ ba, có lẽ cô sẽ kéo người vào danh sách đen.
Rất nhanh đã gần đến tiểu khu, trong lòng cô căng thẳng, không hiểu sao lại thẳng lưng lên, bình tĩnh nhìn con đường phía trước, dần dần chạy chậm lại. Đáng tiếc chạy đến chỗ đậu xe, nơi đó trống rỗng, cái gì cũng không có, trong nháy mắt không nói nên lời cảm nhận trong lòng là gì, có lẽ là có một tia thất vọng không nên tồn tại, có lẽ là một cái thở phào nhẹ nhõm.
Trên trời trăng sao thưa thớt, ngoại trừ đèn đường còn sáng, đại đa số mọi nhà đều đã tắt đèn, cả tầng lầu tối đen.
Kiều Tây một mình đi lên, vào thang máy lên tầng 12, đi đến cửa phòng, vừa qua góc rẽ, bỗng thấy trước cửa phòng đóng chặt có đặt một bó thủy tiên cánh trắng nụ vàng.
Có người đã tới, biết cô sẽ về rất trễ, cho nên mới đặt hoa ở cửa, mà không phải là đưa đến tiệm hoặc chốt bảo vệ, bằng không hôm nay chắc chắn sẽ không lấy được.
Kiều Tây hơi mím môi, đại khái đã đoán được những bó hoa trước kia là ai tặng, cô thực không muốn mang hoa này vào nhà, sau khi do dự một lúc lâu, vẫn là ôm vào cửa.
Ném đi thì rất tiếc, một bó hoa tươi đẹp như thế, cũng phải mất mấy trăm rồi.
Trước khi ngủ, cô mở điện thoại lên, lúc lơ đãng nhấn trúng vào nhật ký cuộc gọi, nhật ký rất ngắn, chỉ có vài số điện thoại, nhấn vào dãy số không lưu tên, là số của Phó Bắc, ngoại trừ lần đầu tiên, con lại đều chưa từng nghe.
Chợt giật mình hồi thần, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn thấy chiếc lắc tay bị tùy tiện ném trong đó, cô nhíu chặt chân mày, chợt nhớ lại một số việc.
Đã rất lâu rồi, sau khi năm mười hai tuổi trôi qua nhanh như một cái búng tay, chớp mắt đã đến năm nhất cao trung.
Đối với việc học Kiều Tây cảm thấy khá bình thường, đối với cô mà nói, trường học cũng giống như vậy, học không được làm bài cũng không xong, giáo viên đứng trên bục giảng giảng giải không dứt, hận không thể truyền thẳng lời vào tai những học sinh đang ngồi phía dưới, cuộc sống sơ trung phảng phất chỉ như mới vừa hôm qua.
Ngây ngốc, cứ thế mà qua đi.
Tỉ mỉ nhớ lại một hồi, ba năm thời gian giống như tuyết nhỏ ngày đầu đông, phiêu phiêu đãng đãng từ trên trời rơi xuống, rơi xuống mặt đất rồi tan mất, hòa vào bùn đất, một chút cũng không để lại dấu vết.
Trong ba năm này, quan hệ của Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều cũng từ từ lãnh đạm, theo chiều hướng đã phiền chán nhau, cho đến bây giờ đã như xem thường nhau, mỗi ngày sống dưới cùng một mái nhà, nhưng trong mắt xem đối phương như không tồn tại, cũng may bọn họ không còn cãi nhau nữa.
Tình cảm tan vỡ cũng đã đến mức độ nhất định, đến cãi nhau cũng là một việc gì đó xa xỉ.
Năm đó trên mạng thịnh hành từ 'Canh gà', đủ loại từ ngữ trên trời dưới đất được lưu hành, trong đó cps một câu với ý nghĩa đại khái thế này, hai người yêu nhau, lúc cãi nhau sẽ nói ra những lời nói thật, yêu hay không yêu tất cả đều sẽ thể hiện trong một lần cãi nhau đó.
(Từ "Canh gà" mình cũng không hiểu lắm, bạn nào biết thì cmt chia sẻ nha)
Ban đầu Kiều Tây cho rằng những lời này đúng, dần dần, lại cảm thấy cũng không đúng. Đại đa số thời điểm, cãi nhau là vì phát tiết, bởi vì không cam lòng, nhưng còn có đường để quay lại, cho dù miệng nói ra những lời độc địa, nhưng vẫn muốn quay lại như ban đầu.
Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều đến cãi nhau cũng chẳng thèm ầm ĩ, ngay cả con đường quay lại với nhau cũng không còn. Hai vợ chồng ở trước mặt cô, luôn hòa thuận thân cận, thậm chí có thể nói nói cười cười, những lời cãi vã lúc trước cũng đã phai mờ trong dòng chảy của thời gian, lúc trước như miếng xương cá mắc trong cổ họng cuối cùng cũng đã lấy ra được, hai vợ chồng đã tự đi trên con đường mà họ muốn.
Một lần, Kiều Tây trốn trên hành lang, nghe thấy hai người bọn họ đang thương lượng việc ly hôn trong phòng khách.
"Hai ba năm nữa chờ Tiểu Tây mười tám tuổi, phải làm cho xong thủ tục, vui vẻ đến vui vẻ đi." Mẹ Kiều nói, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái.
Kiều Kiến Lương không có ý kiến gì, chỉ có một yêu cầu, tạm thời không thể cho Kiều Tây biết.
"Đừng ảnh hưởng đến việc học của con."
Mẹ Kiều đang gọt vỏ táo, "Biết rồi, không cần ông nhắc đâu."
Xong rồi mới bắt đầu thương lượng phân chia tài sản, thật sự rất kỳ quái, khi cãi nhau thì người sống ta chết, nhưng khi phân chia tài sản thì lại bình tâm tĩnh khí, bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn đều vì tiền mà ra tay quá nặng, đến phiên bọn họ lại còn rất hài hòa.
Kiều Kiến Lương nhượng bộ trước, quyết định mang phần lớn bất động sản để lại cho mẹ kiều, còn lại thì để luật sư của hai bên đến thương thảo.
Kiều Tây dựa lưng vào tường, rõ ràng đang là ngày hè, nhưng các đầu ngón tay đã có chút lạnh lẽo, cô rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi chân, muốn chạy khỏi nơi này nhưng lại không nhúc nhích được.
Cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng nói của mẹ Kiều - - "Được rồi, có muốn Kiều Tây đi theo ông không, nên chia thế nào thì cứ chia thế ấy, không cần ông nhường đâu."
Hai người cũng thật có lòng, đã phân tài sản còn không quên cả con gái, của ông, của bà, còn có Kiều Tây, phân chia rõ ràng, tuyệt không một chút dây dưa.
Bằng vào điểm ấy, hai vợ chồng đã xuất sắc hơn các cha mẹ ly hôn khác rồi, ít nhất trước khi ly hôn cũng không quên con cái, không đến nỗi vạch mặt nháo loạn túi bụi như chia tiền bạc, ngày xưa như chọc xuyên tim, hận đối phương không thể chết đi, đến cuối cùng thế nhưng cũng rất đàng hoàng, còn có thể suy nghĩ cho đối phương.
Đợi đến khi Kiều Tây đi ra, hai người họ đã không còn bàn luận chuyện đó nữa. Mẹ Kiều đã gọt vỏ táo xong đang cắt thành từng miếng, đặt trong khay đưa cho Kiều Tây, dịu dàng nói: "Ăn nhiều táo một chút, tốt cho cơ thể."
Kiều Tây đứng bất động, trong mắt không có một giọt lệ, môi mím chặt lại.
Mẹ Kiều lại quay về dáng vẻ người mẹ hiền hòa thân thiết như lúc ban đầu, đây đáng lẽ phải là chuyện vui mới đúng, nhưng trong lòng cô lại không hề có loại cảm xúc vui sướng này.
Lúc trước khi cãi nhau với Kiều Kiến Lương một trận nảy lửa, mẹ Kiều ngay trước mặt cô, gần như là gào thét lên: "Không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì, thiếu nợ các người, kiếp này tôi phải trả nợ cho các người, cũng là tôi đáng đời!"
So với bây giờ, quả thực là hai dáng vẻ khác nhau.
Mấy năm sống ở khu phía bắc, mẹ Kiều thật sự là người mẹ tốt, là người mẹ luôn hết lòng không vụ lợi vì con của mình, có thể xưng là tình thương của mẹ, mà bây giờ cái tốt này lại mang theo điều kiện bên trong, cũng chỉ là một sự ngụy trang mà thôi.
Kiều Kiến Lương dốc lòng hỏi han tình hình học tập của Kiều Tây, vào trung học rồi có quen hay chưa, có theo kịp tiến độ của giáo viên không. Kiều Tây học hành không giỏi, dĩ nhiên hai vợ chồng đã chấp nhận sự thật, chỉ cần cô không gây chuyện, học trung học xong lại vào đại học là được, trong nhà cũng không thiếu tiền, cùng lắm thì sau khi tốt nghiệp thì giúp cô tạo sự nghiệp sau.
Vài năm đầu đời chính là dạy dỗ kiểu nuôi thả, bây giờ chính là tùy tiện nuôi dưỡng.
Kiều Tây nghe lời ăn táo, ăn xong thì đến nhà họ Phó đối diện.
Bà nội Phó đang tưới cây ở sân sau, Phó Bắc không ở nhà, đang đi học. Chương trình học ở đại học đều sẽ tùy vào sự sắp xếp của giảng viên, có các giảng viên đồng thời dạy cả hai trường, hoặc là có nguyên nhân bất khả kháng, không sắp xếp được thời gian, có lớp sẽ sắp xếp vào cả chủ nhật.
"Đêm nay con bé không về nhà, ở lại trường, qua hai ngày nữa mới về." Bà nội Phó nói.
Lúc năm nhất Phó Bắc không ở trường, đại viện cũng khá xa đại học Giang Thành, đi lại có nhiều bất tiện, nên sau đó Phó Bắc ở lại nội trú. Từ sau khi Kiều Tây vẫn luôn đến vồ hụt người, trước kia chủ nhật còn có thể thấy, bây giờ đến chủ nhật cũng không thấy người đâu.
Cô lên trang forum của Giang Đại hỏi xem thời khóa biểu lớp của Phó Bắc, vụиɠ ŧяộʍ chạy đến.
Lúc đó Phó Bắc đang có lớp ở phòng 306, giải lao giữa tiết năm phút, có thêm một người bên cạnh.
Năm nhất cao trung Kiều Tây gầy đi không ít, đã cao hơn, dáng người cũng dần dần nảy nở, đang ở giữa thời kỳ trưởng thành và non nớt, nhưng vẫn còn khá nhỏ người như cũ, xen lẫn giữa đám đông sinh viên muôn hình muôn vẻ vẫn khá gây chú ý. Cũng may tính tình của giáo sư môn này khá ôn hòa, phát hiện có thêm một người, còn ngồi cạnh Phó Bắc, hơi có chút không vui, nhưng cũng không nói gì, xem như không phát hiện.
Không ngờ rằng cô sẽ tìm đến đây, Phó Bắc hơi ngẩn ra.
Phó Bắc có thói quen ngồi một mình ở dãy cuối, điều này cũng thuận tiện cho Kiều Tây có thể tìm thấy cô rất nhanh, cũng thuận tiện cho Kiều Tây giở trò.
Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, một chút phép tắc cũng không hiểu, lại càng không biết cái gì gọi là giữ khoảng cách, thừa dịp còn chưa vào tiết, trực tiếp ngồi sát vào Phó Bắc, còn thiếu điều muốn dán cả người mình lên.
"Không có việc gì làm, nên qua tìm chị." Cô nói một cách khô khan, đưa mắt nhìn Phó Bắc.
Phó Bắc đang sửa sang lại bài ghi chép, nghiêng đầu nhìn một chút, trả lời: "Phòng bên cạnh không có lớp, vào trong đó chờ một chút."
"Không đi." Kiều Tây thẳng thừng từ chối, hoàn toàn không phân phải trái, "Ngồi đây một lát thôi, em sẽ không quấy rầy chị học."
Phó Bắc không để ý đến, nói lại: "Qua bên cạnh chờ đi, nếu không thì quay về nhà."
"Chị cũng không ở đại viện, không muốn về." Da mặt Kiều Tây quá dày, một bộ có chết cũng không chịu đi.
Mấy năm này cô đều đợi bên cạnh Phó Bắc, lúc đầu bị cự tuyệt còn có thể khó chịu, dần dần thì dầu muối cũng không vào, mặc kệ Phó Bắc nói gì, nghe tai này ra tai kia, nói đúng ý cô thì còn nghe một chút, không thuận thì xem như gió thoảng bên tai, thổi qua thì xong.
Phó Bắc bày ra dáng vẻ lãnh đạm xa cách, có lẽ sẽ không thay đổi chủ ý, tựa như hiện tại sẽ không thật làm cô rời đi, không đi cũng chỉ có thể ở lại lớp học, mà vừa nghe được lời Kiều Tây nói, động tác trên tay cứng đờ, ngón tay thon dài hơi cong lại.
Cuối cùng không nói gì.
Chuông vào lớp vang lên, mới nói nhỏ ra một câu: "Ngồi yên một chút, đừng làm ồn đến lớp."
Kiều Tây đạt được ý muốn, ngoan ngoãn ngồi im.
Một tiết có 45 phút, ngồi không thì khó tránh khỏi nhàm chán, nghe không hiểu nội dung giáo sư đang giảng, cũng không thể chơi di động, cô liền gối tay nằm sấp trên bàn, hai chân thon dài trắng nõn duỗi thẳng về trước, kết quả không ngờ lại đá trúng người ngồi trước, thiếu chút nữa đã giẫm lên, vội lập tức thu chân về.
Bàn ghế ở đại học không giống bàn một người ngồi ở trung học, mà là từng hàng từng hàng, nên chỗ ngồi cũng sát nhau, cô chỉ thoáng động một cái, bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng.
Phó Bắc hơi dừng động tác, thoáng nghiêng đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ không có gì làm nằm sấp xuống đó, một chút tính tự giác cũng không có.
Thời tiết quá nóng, Kiều Tây mặc quần soóc ngắn, dáng người cô bây giờ ốm gầy, khi ngồi quần đùi bị kéo đến bắp chân, tuy nhiên không có chút thịt thừa, tuổi không lớn, không có tính cảnh giác, không biết bị người xung quanh nhìn lén bao nhiêu lần.
Mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cũng gần như là người lớn, nếu không phải vẫn còn tính trẻ con, thật đúng là nhìn không ra có khác biệt gì với những sinh viên đại học này.
Phó Bắc lãnh đạm liếc nhìn những nam sinh xung quanh vẫn luôn nhìn qua bên này, vẻ mặt vẫn luôn u ám không thân thiện, những người đó thức thời không còn nhìn qua bên này nữa. Kiều Tây hoàn toàn không phát hiện, lấy di động ra nhìn giờ, mới qua hơn mười phút, thời gian trôi lâu quá.
"Tiết này xong, còn tiết nào nữa không?" Cô hỏi nhỏ, dựa vào bên cạnh.
Phó Bắc lập tức nghiêng người, hoàn toàn tránh được sự đụng chạm của cô, nhìn về phía bục giảng trước, xác định không bị giáo sư chú ý, mới trả lời: "Buổi tối có."
Kiều Tây lập tức xụ mặt, tâm tình cô khá tệ, thật sự phiền chán, đến đây chính là muốn tìm phó bắc giải sầu, biết mình đến vào thời gian không thích hợp, nhưng vẫn tuân thủ phép tắc, đàng hoàng nghiêm chỉnh ngồi yên không loạn.
Cuộc sống của cô cho đến bây giờ đều rất đơn giản, đơn giản đến mức không thể tìm được một người để tâm sự, chuyện buồn trong nhà, thời điểm không chịu được luôn nhịn không được muốn tìm một người tâm sự cho khuây khỏa, người này chính là Phó Bắc.
Trong khoảng thời gian buồn chán trôi qua từng ngày, nếu không tìm thấy được phương hướng, cũng chỉ có thể gửi gắm chính mình vào một người khác, sự ỷ lại của cô vào cô ấy cứ từ từ tăng thêm, ai cũng chưa từng nghĩ sự ỷ lại này có đúng hay không, một ngày một năm, giống như nước chảy đá mòn, một khi đã hình thành thì không thể sửa đổi, trừ phi đạp nát rồi lại xây mới.
Kiều Tây khắc chế không được mà muốn nhìn người này, thế là lén lút dùng dư quang liếc nhìn.
Phó Bắc rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối cũng không có chút chú ý nào lên người cô, vừa nghe giảng vừa ghi chép.
Chữ viết rất đẹp, cứng cáp có lực, khí thế, từng nét bút đều lộ ra sự mạnh mẽ.
Điều này làm Kiều Tây nhớ lại lúc còn học thư pháp ở chỗ Lý Tự Niên, Phó Bắc đứng phái sau, tự mình cầm tay dạy cô viết chữ.
Lúc ấy cũng không cảm thấy có gì, bây giờ nhớ tới lại khắc sâu vào ký ức, nhất cử nhất động đều có thể nhớ rõ, tay Phó Bắc lành lạnh, lớn hơn tay cô, có thể dễ dàng nắm trọn, đôi lúc cô thất thần, người này sẽ dừng lại, nghiêm mặt nhắc nhở phải chú tâm, không được lơ là.
Không biết vì sao, cảnh tượng ôn hoà tốt đẹp như vậy, càng nghĩ về nó, Kiều Tây càng cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu qua nhìn thẳng vào hình dáng sườn mặt của Phó Bắc, có thể là trong lòng có tà, bỗng nhiên bên tai cô nóng lên.
Có lẽ trời sinh trong lòng cô đã có sự sai lệch như vậy.
Mà khi đó còn không biết, không cách nào suy nghĩ sâu hơn đến cùng cảm giác đó là thế nào, chỉ là theo bản năng, khi Phó Bắc ngưng tay, lúc đưa tay sờ tìm thước đo trên bàn, ma xui quỷ khiến, cô đưa tay đến bất ngờ bắt lấy hai ngón tay Phó Bắc.
Trên mặt cô gái nhỏ là vẻ hồn nhiên và khờ dại, nghiêng đầu gọi nhỏ: "Phó Bắc..."
(*Hoa thủy tiên)
(*Hoa thủy tiên xanh) (cái này nhìn đẹp nên t thêm vào thôi)
-----------
Ed: Sự yên lặng sẽ gϊếŧ chết con tim, đôi khi xung đột cũng có lợi ích, có cãi nhau mới hiểu nhau, cũng như có cmt góp ý mới có tiến bộ. Chỗ nào có lỗi sai thì mọi người cứ cmt nha.