Mơ Ước Đã Lâu

Chương 24: Khước từ




Chương 24: Khước từ

Đó là bữa cơm xấu hổ nhất mà Đường Nghệ từng ăn, người bị kẹp ở giữa cũng không thể làm gì, tất nhiên là cô đứng về phía Kiều Tây, dù không hiểu rõ tình hình cụ thể là thế nào, cũng không thể mắng Phó Bắc một chút, cho nên vẫn luôn tùy cơ ứng biến, thường giảng hòa đôi ba câu để hòa hoãn không khí, cơm nước xong thì ra ngoài bỏ rác.

Ở một bên Phó Bắc rất có tính nhẫn nại mà chờ hai người ăn xong.

Kiều Tây ăn gì cũng nhai kĩ nuốt chậm, rồi mới từng ngụm từng ngụm uống nước, cho đến khi trong tiệm chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên người này nói: "Lần trước là tôi không đúng."

Trong cuộc đời 27 năm này, từ khi hiểu chuyện, Phó Bắc chưa từng hạ. giọng như vậy, không một chút giả dối, giọng nói vẫn bình thản trước sau như một, nhưng từ ngữ rất rõ ràng. Thời niên thiếu làm sai chuyện, bị ông nội Phó phạt quỳ, dù quỳ đến nửa ngày cũng không chịu cúi đầu, bây giờ đây lại nói ra câu này không chút do dự.

Động tác trên tay hơi dừng lại, Kiều Tây liếc nhìn cô, trong lòng không chút gợn sóng, đặt ly xuống, nói: "Không có gì là đúng hay sai cả, cô nói cũng không sai, chỉ là bất đồng quan điểm mà thôi."

Lời nói nói ra rất ôn hòa, suy xét chu đáo.

Con người cũng sẽ có lúc thay đổi, nhưng cảm giác này rất không bình thường. Vẻ lạnh nhạt trên mặt Phó Bắc cuối cùng cũng bong ra từng mảnh, trở nên thận trọng, cô cho rằng Kiều Tây là đang tức giận, cho nên đặc biệt đến đây, không ngờ Kiều Tây lại thẳng thừng chặn đường.

Có nhiều khi, đòn chí mạng nhất không phải là lời nói hay hành động, mà là sự thay đổi, lúc nhỏ Kiều Tây cãi nhau với Chu Giai Kỳ, thà rằng bị hiểu lầm cũng nhất quyết không nhân nhượng, nhưng mới vừa rồi lại 'Biết nghĩ' như vậy, hoàn toàn khác xưa.

Không cam lòng thường là nguyên nhân sâu xa của sự chấp nhất của một người, nhưng thời gian xúc động có hạn, khi cảm xúc đã qua đi, cũng sẽ từ từ tỉnh ngộ, những người mắc kẹt trong vòng xoáy của tình yêu cũng giống như vậy, bị vấp ngã cũng không biết hối hận, đi một bước tính một bước, mờ mắt, không biết nên đi hướng nào.

Rất nhiều việc không thể dùng sự logic hay lý trí để giải thích, lòng người phức tạp mà lại hay thay đổi.

Trong tiệm im ắng, tiếng hoan náo trên đường vọng đến, điều hòa chạy ù ù, gió lạnh thổi không ngừng. Phó Bắc trầm mặc không nói gì trong chốc lát, cuối cùng cũng không lại kích động cô, mà nói sang chuyện khác: "Sinh nhật ngày 16 này, có về đại viện không?"

Sinh nhật Kiều Tây tính theo âm lịch, ngày sáu tháng bảy, ngày sáu tháng bảy năm nay chính là rơi vào Tiết mạt phục, tức là giai đoạn cuối cùng của tam phục thiên*, vẫn thường được gọi là "Nắng gắt cuối thu", một ngày sau đó chính là đêm Thất tịch, thời tiết mát mẻ cũng đến.

*Tam phục thiên (ngày tam phục): Là những ngày nóng nhất trong một năm. Tam Phục bao gồm Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục. Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8 Dương lịch hàng năm. Vào thời điểm này nhiệt độ không khí cao, áp khí thấp, độ ẩm cao, trời lặng gió. "Phục" ở đây là chỉ hiện tượng âm khí bị dương khí áp xuống mặt đất. Trong ba giai đoạn, Trung Phục là lúc nhiệt độ thời tiết nóng bức nhất. Nguyên nhân do gió đông nam thổi vào những ngày này nên không khí ẩm ướt, gió ẩm khiến độ ẩm cao trong những ngày hè. Kiểu thời tiết này xảy ra ở miền nam Trung Quốc.

"Không biết." Kiều Tây nói, không có tâm trạng để bận tâm đến.

Năm năm trước, Phó Bắc ra đi vào ngày lập thu đó, khi đó Kiều Tây còn đang đi du lịch ở bên ngoài, đêm trước hôm đó, cô kích động gọi điện về, nói sinh nhật mười tám tuổi nhất định phải trãi qua cùng nhau.

Kiều Tây có tư tâm, nghĩ muốn cùng nhau trãi qua sinh nhật, lại muốn cùng nhau trãi qua đêm Thất tịch, tâm tư thiếu nữ mang đầy tình ý, nghĩ rằng đó là sự hòa hợp của hai giai đoạn, chỉ còn thiếu đâm thủng tầng giấy mỏng này, không ngờ khi trở về lại vồ hụt, thậm chí cũng không biết tìm người ở đâu.

Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, có khi ngồi nhớ lại vẫn là không cam lòng, tới sau khi nghe Kiều Kiến Lương nói, xuất ngoại du học là do tự Phó Bắc chọn, đã sớm quyết định. Kiều Tây mười mấy tuổi, sự thân thiết bất thường với Phó Bắc đến quá mức, vượt xa mức độ thông thường, người xung quanh vẫn luôn thấy trong mắt, chỉ là không nói ra mà thôi, cũng hiểu rõ chuyện đó, nên sau khi Phó Bắc rời đi, tất cả mọi người đều hỗ trợ gạt cô.

Chỉ là khi đó Kiều Tây không hiểu, Kiều Kiến Lương uyển chuyển quanh co nói: "Đều là vì tốt cho con thôi."

Không đồng ý xuất ngoại du học, ngày đó đăng ký nguyện vọng, Kiều Tây còn ngây ngô nói: "Tuy rằng không học chung trường, nhưng hai trường cũng gần nhau, khi nào có thời gian em đến tìm chị, được không?"

Lúc đó Phó Bắc nói thế nào?

Cô nói: "Được."

Không chỉ vồ hụt, ngay cả sự mong chờ và nỗi lòng, đều mất hết.

Nhớ lại những chuyện cũ năm đó, sắc mặt Kiều Tây trở nên nghiêm nghị, nỗi lo lắng của cô khó có thể xóa nhòa.

Phó Bắc hiểu rõ, trong lòng biết cái gì nên cái gì không nên làm, huống chi tính thời gian thì Đường Nghệ rất nhanh sẽ quay lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu không về, đến lúc đó tôi đến đón em."

Kiều Tây từ chối thẳng: "Không cần."

"Ở dưới lầu tiểu khu chờ em." Phó Bắc như nghe không hiểu mà nói.

Kiều Tây không trả lời, di động cô đặt trên bàn sáng lên, có tin nhắn đến, thanh thông báo hiện lên "Hình ảnh", báo liên tục ba tin.

Cô liếc mắt, tạm thời không xem.

Mà Phó Bắc cũng lơ đãng nhìn đến, không thấy nội dung tin nhắn, nhưng thấy được tên người gửi, hai chữ "Sư phụ".

Kiều Tây có một thói quen, đã hình thành từ sớm, bất luận dùng phần mềm trò chuyện hay danh bạ điện thoại, đều sẽ lưu thẳng tên người đó, ghi cả họ lẫn tên, bất luận là ai cũng là vậy.

Chỉ có lần này là ngoại lệ.

Gió điều hòa thổi đến, cảm giác mát mẻ.

Bỏ lỡ năm năm, người và việc trong khoảng thời gian này, không còn liên quan đến những người trước đó nữa.

Trong đêm nay, sau khi Đường Nghệ ném rác về, Phó Bắc cũng không có hành động gì nữa, chỉ kiên trì muốn đưa Kiều Tây về tiểu khu, nói là đưa, kỳ thực chính là lái xe theo sau Kiều Tây.

Maybach khiêm tốn vững vàng một đường chạy theo sau chiếc Jeep diễm lệ, cảnh tượng này cũng đủ kỳ quái, có thể là thân xe Jeep kia quá mức chói mắt, làm nhiều người đi đường ghé mắt nhìn theo.

Xuống xe, Kiều Tây đi về phía tầng lầu.

Phó Bắc ngồi trong xe nhìn theo, cho đến khi bóng lưng kia hoàn toàn hòa vào bóng đêm.

Sinh nhật Kiều Tây rơi vào lúc giao giữa mùa hạ nóng bức và mùa thu, mà Phó Bắc lại tương phản, sinh nhật cô là vào mùa đông lạnh giá, chính là vào ngày Đông chí.

Mùa đông thứ nhất khi nhà họ Kiều chuyển vào đại viện, vừa lúc tuyết rơi, đó là trận tuyết lớn nhất ở Giang Thành để từ khi thành lập đất nước đến nay, tuyết dày đến mức vùi lấp cả ngưỡng cửa, thậm chí sau vài ngày tuyết còn dày đến bắp chân của đứa nhỏ bảy tám tuổi.

Lần cuối cùng tuyết rơi dày đến như vậy ở Giang Thành, cũng là ở thời Dân Quốc rồi.

Trẻ nhỏ đều thích những điều mới lạ, Kiều Tây lớn như thế cũng chưa từng thấy tuyết, tuyết rơi hai ngày đã có thể ra nghịch tuyết được rồi, hưng phấn đến không chịu được.

Cũng đã ở chung cùng nhau được nửa năm, cô và hai người Phó Bắc, Triệu Thập Hoan cũng đã xem như thân quen, Phó Bắc ra vẻ không muốn nghịch tuyết, Triệu Thập Hoan thì lại muốn chơi, còn gọi đến một đống bạn bè đến tham gia.

Kiều Tây chạy tới chạy lui giữa đám trẻ lớn hơn, chốc thì cùng một đội với Triệu Thập Hoan, chốc lại làm phản chạy đến đội bên kia, khi cô làm phản Triệu Thập Hoan cầm một nắm tuyết đuổi theo cô, kỳ thực chỉ là cố ý đùa giỡn cô bé, đuổi sát không tha, khi sắp đuổi kịp thì cố ý chạy chậm lại. Kiều Tây sợ đến mức chạy loạn khắp nơi, trốn đông trốn tây, mệt mỏi lại chạy đến chỗ Phó Bắc trốn, nắm lấy góc áo người này trốn ở sau lưng, sợ hãi cầu cứu.

Triệu Thập Hoan có rất nhiều trò, đùa giỡn hư hỏng như đang chọc một con mèo con.

Kiều Tây chơi đến điên cuồng, trốn trốn tránh tránh không cẩn thận ngã vào trong tuyết, vẫn là bị Phó Bắc nhắc nhở, dặn dò nói: "Cẩn thậm một chút, đừng để ngã."

Trời tuyết lạnh, nhất là Giang Thành, nơi thường không có tuyết, giờ lại lạnh như hầm băng thế này. Mặt Kiều Tây bị lạnh đến đỏ ửng, có lúc những người khác chơi không cẩn thận nện tuyết vào người cô bé, tuyết lạnh thấu xương rơi vào trong áo, chạm vào da, làm cô run cầm cập.

Vẫn là bà nội Phó thấy được, liên tục kêu: "Ôi, mấy đứa nhỏ này, thật là không sợ lạnh mà, cẩn thận bị đông cứng đó."

Triệu Thập Hoan pha trò, dẫn theo đoàn người tiến về lò sưởi của nhà họ Phó.

Ở chung thời gian dài, dĩ nhiên Kiều Tây có ỷ lại vào Phó Bắc. Mặt ngoài Phó Bắc đều lãnh đạm với mọi người, nhưng tâm địa không xấu, chơi lâu sẽ thấy người này rất tốt.

Nhóm Triệu Thập Hoan vừa sưởi ấm vừa trò chuyện, nói đến Đông chí là sinh nhật Phó Bắc, tính xem đến lúc đó sẽ chuẩn bị ra sao. Khi đó ngoại trừ Kiều Tây, tất cả mọi người đều biết, những buổi tụ hội đều là vì xã giao, bao gồm cả sinh nhật, nhưng nên vui vẻ chúc mừng vẫn là vui vẻ chúc mừng, nhóm người thương lượng vào đêm sinh nhật có nên ra ngoài chơi không, nghĩ ra đủ loại kế hoạch.

Đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, đã bắt đầu bị nhuộm mình trong thùng thuốc nhuộm của xã hội này, không còn sự đơn thuần khi còn mấy tuổi nữa, con cái gia đình có tiền lại càng sớm tiếp xúc với thế giới phồn hoa chân thật, hoàn cảnh sống giàu sang sung túc, sẽ có con đường xa hoa đầy mê đắm của riêng mình.

Khi đó Kiều Tây không biết cái gì gọi là sự hưởng thụ của người giàu có, bảy tám tuổi không tính là tuổi hiểu biết, nhưng rất nhiều suy nghĩ cũng bắt đầu hình thành, cô không giống những người trong đại viện này, không khác gì những đứa nhỏ bình thường ở khu phía bắc, sinh nhật trong suy nghĩ của cô là mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, tặng những món quà đầy ý nghĩa.

Cô hỏi bà nội Phó: "Bà nội, khi nào là Đông chí?"

Bà nội cười nói: "Ngày mốt chính là Đông chí."

Thời gian chuẩn bị quà quá ngắn, cô suy nghĩ thật lâu, chọn tự tay làm một cái bánh ngọt nhỏ.

Phần quà này là Kiều Tây dụng tâm mà chuẩn bị, nhưng năng lực cô có hạn, dưới sự trợ giúp của dì làm trong nhà, chiếc bánh làm ra cũng khá đẹp mắt, nhưng cô cũng chỉ làm phần nhào bột và đánh trứng, còn lại đều là nhờ dì làm.

Hôm Đông chí, một đám khách mời đến nhà họ Phó, quà sinh nhật xếp thành một ngọn núi nhỏ, trong một đống quà tinh xảo sang quý rực rỡ muôn màu, chiếc bánh nhỏ tự làm không hề hợp chút nào, thậm chí còn xem như khó coi, quà người của nhà họ Lương nhà họ Phó tặng càng thêm xa hoa, nào là xe tiền thuê nhà và cổ phần công ty.

Đó là lần đầu tiên Kiều Tây hiểu thế nào là chênh lệch, cô cầm chiếc bánh ngọt không có giấy gói đứng ở bên cạnh, cảm thấy ngại mở miệng.

Đứa nhỏ mẫn cảm, chính là sẽ cảm nhận được.

Cũng may vợ chồng nhà họ Kiều có chuẩn bị quà, cho nên mọi người cũng không chú ý quá nhiều vào Kiều Tây. Kiều Tây lặng lẽ đặt chiếc bánh bên cạnh đống quà tặng trên bàn, mong chờ Phó Bắc có thể phát hiện, cả một buổi vẫn thường đi qua nhìn một cái.

Đáng tiếc không có giấy gói, bị khách mời tưởng lầm là đồ ăn trong buổi tiệc, cuối cùng không biết bị ai ăn mất.

Cả đêm cô không vui vẻ gì, vẫn rất để ý việc này.

Cả một ngày Phó Bắc đều bị vây trong đám bạn, nghiễm nhiên tâm tình không tệ, thấy cô ngồi một mình, hỏi: "Không ra chơi với những người khác sao?"

"Không muốn đi." Cô rầu rĩ nói.

Vừa lúc Triệu Thập Hoan đi đến, chen miệng trêu chọc: "Kiều Kiều, có muốn đi với chị không?"

Kiều Tây biết tối nay các cô ấy muốn đi chơi, tự giác không đi theo, lắc đầu.

Ngẫu nhiên sau đó, mẹ Kiều đến đón cô, khi đang trò chuyện với bà nội Phó, Phó Bắc mới biết được Kiều Tây có tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, chỉ là cô không biết.

Cô hỏi Kiều Tây: "Khi nào đến sinh nhật em?"

Kiều Tây nói: "Đã qua rồi."

"Có thể để sang năm."

"Bây giờ chị muốn chuẩn bị quà cho em sao?"

Phó Bắc buồn cười: "Chỉ hỏi thôi, còn sớm mà."

"Ngày sáu tháng bảy." Kiều Tây nói, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Tính theo âm lịch, mỗi năm đều không giống nhau."

Khi còn nhỏ, trong năm chờ mong nhất là ngày Tết và sinh nhật, ngóng trông lớn lên, hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, lại nhanh thêm chút nữa, đợi đến khi lớn lên, dù cho là Tết hay sinh nhật, cũng không còn sự mong chờ hưng phấn như vậy nữa.

Về nhà, Kiều Tây mới mở tin nhắn ra xem.

Sư phụ gửi hình vẽ hình xăm qua, hỏi: [Thích cái nào?]

Cô nhìn lướt qua, hỏi lại: [Muốn tặng em sao?]

Trên màn hình hiện đang nhập tin, nhưng hồi lâu cũng không có tin gửi qua, nửa ngày, mới chậm chạp gửi qua một chữ: [Ừm.]

Kiều Tây: [Cái nào cũng được.]

Sau đó màn hình trò chuyện yên tĩnh lại, đến nửa tiếng sau, sư phụ mới gửi tin nhắn thoại đến, chỉ có một câu - - Tháng sau tôi về Giang Thành.

Đột nhiên Kiều Tây nhớ đến cô chưa nói địa chỉ tiệm của mình cho đối phương biết, lập tức nhắn địa chỉ qua.

Hai cô trò cũng không đi theo con đường bình thường, một chút cảm giác dịu dàng cũng không có. Sư phụ sẽ không gọi cô là đệ tử, càng không quan tâm quá nhiều, khi nào nhớ đến cô thì gửi tin nhắn đến, mỗi lần nếu không đưa thiết bị thì chính là gửi lì xì, không một câu thân thiết. Kiều Tây cũng sẽ không xem cô ấy là sư phụ mà đối đãi, gặp mặt sẽ không gọi là sư phụ gì, chỉ gọi cả tên lẫn họ của cô là 'Tần Tứ'.

Miệng cái người Tần Tứ này rất độc, không nói lời thô tục, nhưng nói câu nào là trúng câu đó, lúc trước Kiều Tây học xăm hình với cô, bị nói nhiều nhất chính là - - "Sau này xăm hình cho người ta thì đừng nói có quan hệ gì với tôi, kỹ thuật kém như vậy, không tìm được con nhóc cô tính sổ, lại chạy đến chỗ tôi nháo loạn."

Kỳ thực ở phương diện này Kiều Tây rất có thiên phú, học rất nhanh đã ra nghề, chỉ là tính Tần Tứ là vậy, luôn không nhịn được mà xéo xắt người khác, cố ý đùa giỡn cô.

Đối phương không trả lời, nhìn thời gian, đoán chừng là lại đang trong quán bar nào đó chơi rồi.

Đêm nay không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không thấy, trong phòng oi bức, mở điều hòa lên lại đi tắm rửa, tắm xong cũng không quá thoải mái.

Kiều Tây vẫn không thiếu bạn bè bình thường, mặc dù bình thường ít liên lạc, nhưng nhiều người vẫn nhớ sắp đến sinh nhật cô, gửi quà qua trước, người có thể đến dự thì trực tiếp hỏi hôm đó tụ hội ở đâu.

Sinh nhật chắc chắn sẽ không về đại viện, không muốn nhìn thấy hai mẹ con họ Chu kia, chút hư tình giả ý đó cô cũng lười giả vờ, cô cũng không muốn làm quá mức long trọng, tính mời bạn bè ăn bữa cơm, vui chơi một chút là được, nghĩ được địa điểm thích hợp, trả lời tin nhắn cho mọi người.

Vừa trả lời xong, một lời mời kết bạn nhảy lên, thông báo hiện lên đối phương thông qua số điện thoại mà tìm được, địa chỉ ở Giang Thành, tên tài khoản là F, không có ảnh đại diện, cái gì cũng không có.

Biết là ai, Kiều Tây trực tiếp bỏ qua.

Không bao lâu, người này lại gửi đến tiếp, lúc này tăng thêm tin nhắn xác minh: Phó Bắc.

Kiều Tây nhíu mày, cuối cùng không thích bị quấy rầy, lại bỏ qua, ném điện thoại qua một bên, rồi mới tùy tay cầm lấy điều khiển mở TV.