Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 99: Tang lễ hỗn loạn




Tô Thành đặt Tô Đồ Lang Quân vào hàng ghế phía sau, Đồ Du Du mở cửa phía trước ngồi vào ghế lái phụ, Tô Thành sau đó mới chạy vòng về phía sau mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Đồ Du Du đặt túi hạt dẻ nóng ở trên đùi, nhân tiện dùng chính túi hạt dẻ đó sưởi ấm hai bàn tay của mình.

Đồ Du Du vừa mới rồi là ngại Tô Đồ Lang Quân còn ở đó cho nên cũng không tiện dò hỏi chuyện là người nào gọi điện thoại đến cho Tô Thành, lúc này Tô Đồ Lang Quân đã ngủ rồi cậu liền nhẹ giọng hỏi:

"Tô Thành vừa mới rồi là người nào gọi đến thế, anh có phải lại sắp rời đi nữa hay không?"

Tô Thành chỉ vừa mới trở lại Thượng Hải được một ngày mà thôi, Đồ Du Du không hy vọng hắn lại tiếp tục đi nữa, hơn nữa nếu như hắn đi cũng nên báo với cậu trước một tiếng để cậu bớt lo lắng hơn:

"Anh nếu như có đi thì hãy nói cho em biết trước có được không, nếu anh cứ như vậy rời đi em sẽ rất lo lắng"

Tô Thành im lặng, thật ra người vừa mới rồi gọi cho hắn chính là luật sư lần đó đến nhà hắn đưa thư mời về tiếp nhận quyền thừa kế, lần này ông ta lại gọi tới cũng liên quan đến sự kiện này chỉ là ông ta còn nói thêm một thông tin... Bạch Trấn Quân hiện đã không ổn, nếu như hắn không lập tức trở về chỉ sợ sẽ muộn mất. Tô Thành tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn còn có tình cảm với ông ngoại của mình, nói gì thì nói từ lúc hắn còn nhỏ Bạch Trấn Quân cũng vẫn luôn bênh vực hắn, lần này nếu như không trở về có phải là có điểm quá tuyệt tình rồi hay không, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Bạch Trấn Quân là người khiến cho Đồ Du Du suýt chút nữa không tỉnh lại nữa là hắn lại tức giận không thôi:

"Du Du, là luật sư của ông ngoại anh gọi tới"

Đồ Du Du chăm chú quan sát biểu cảm phức tạp trên gương mặt của Tô Thành:

"Như vậy ông ngoại anh có chuyện gì rồi sao?"

Tô Thành chậm rãi đáp lời:

"Luật sư nói ông ngoại anh hiện tại đang trong bênh viện, tình trạng có vẻ không được ổn cho lắm..."

Đồ Du Du nghe vậy liền giật mình gấp gáp:

"Anh nói sao, như vậy anh đã nói người đặt vé máy bay hay chưa?"

Tô Thành chuyển hướng nhìn xa xăm về phía đường quốc lộ đối diện:

"Anh không có ý định sẽ trở về""

Đồ Du Du nhíu mày đưa tay bao lấy hai má hắn khiến cho hắn quay lại phía đối diện cậu:

"Làm sao như vậy được, anh nhất định phải trở về"

Tô Thành nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du:

"Nhưng mà Du Du, ông ta chính là người suýt chút nữa làm cho em không thể tỉnh lại"

Đồ Du Du đưa gương mặt tiến gần về phía Tô Thành hơn, cậu ở trước hắn kiên nhẫn giải thích:

"Tô Thành, chuyện tai nạn chính là chuyện ngoài ý muốn, không có bất cứ ai muốn xảy ra chuyện đó cả. Anh nghe em, anh nhất định phải trở về gặp ông ngoại có được không?"

Tô Thành nhìn Đồ Du Du lâu thật lâu cuối cùng liền thở dài nói:

"Em đi cùng anh..."

Đồ Du Du gật đầu không có chút do dự nào:

"Được!"

Ngay trong hôm đó Tô Thành liền nói người đặt ba vé may bay trở về Bắc Kinh, chuyến bay sẽ được cất cánh vào lúc 7 giờ tối trong ngày, bọn họ không hề biết lần tới Bắc Kinh này sẽ có rất nhiều sự kiện không ngờ tới xảy ra, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi...

Máy bay đáp xuống sân bay tại Bắc Kinh là gần chín giờ tối, ba người ở trên máy bay cũng đã dùng bữa qua loa, vào giờ này sân bay không quá đông người nhưng hình ảnh hiện tại quả thật làm cho người ta nhịn không được phải dừng chân nhìn một chút. Tô Thành không mang đồ đạc theo, hắn có thói quen đi đến đâu sẽ mua đồ ở đó, lúc này hắn đang bế Tô Đồ Lang Quân bằng một tay, tay còn lại nắm lấy bàn tay của Đồ Du Du. Đồ Du Du vô cùng tự nhiên tiếp nhận cái nắm tay kia của hắn, nếu như là lúc trước cậu sẽ ái ngại, nhưng mà hiện tại cảm thấy không có cái gì cần phải che giấu nữa thế cho nên vô cùng hạnh phúc mà nắm tay sát vai Tô Thành bước đi.

"Này, cô nói xem hai người kia có phải là loại quan hệ đó?"

"Còn phải hỏi, cô nhìn người đàn ông cao cao kia nắm tay cậu thanh niên đó chặt như vậy, nếu như là anh em ruột cũng sẽ không thân thiết được đến mức như thế đâu"

"Thật là tiếc, người đàn ông kia nhìn đẹp trai như vậy, đáng tiếc, quá đáng tiếc mà..."

Đồ Du Du đều nghe thấy tất cả những lời nói kia của hai cô gái nọ, lúc đầu vốn là sẽ không để ý tới nhưng khi thấy cô gái kia liên tục cảm khái nói thật đáng tiếc thì cậu vẫn là nhịn không được phải vểnh tai mà lắng nghe:

"Cái gì mà đáng tiếc chứ..."

Tô Thành thấy vật nhỏ nhà mình xụ mặt lầm bầm thì buồn cười, hắn nắm lấy tay cậu đưa lên cao cười nói:

"Bọn họ là ghen tị với em đó"

Đồ Du Du im lặng không nói gì cả, Tô Thành vòng tay qua vai Đồ Du Du kéo cậu vào trong lồng ngực:

"Em lại không vui nữa rồi có phải không? Không cần quan tâm đến bọn họ"

Tô Đồ Lang Quân thấy thế liền nhìn về phía Đồ Du Du nói thế này:

"Ba à, ba vì sao lại không vui thế, nói cho Quân Quân biết có được không?"

Thật ra thì lúc Tô Thành nói Đồ Du Du vẫn còn không vui vẻ lên được, nhưng mà khi Tô Đồ Lang Quân vừa nói cậu liền nhịn không được mà nở nụ cười hạnh phúc:

"Được rồi, ba hiện tại rất là vui"

Tô Thành đặt một phòng đôi trong khách sạn, nếu như chỉ đặt một phòng đơn chỉ sợ ba người bọn họ nằm có điểm chật chội, hơn nữa hắn còn ôm một tâm tư khác chính là vì muốn cùng cừu nâu ngốc nhà mình lăn giường nữa. Làm xong hết thủ tục cũng phải hơn 9 giờ, Tô Thành vẫn còn chưa thông báo cho người Bạch gia biết là hắn sẽ trở về. Đồ Du Du cùng Tô Đồ Lang Quân ở bên trong phòng tắm cùng tắm, nếu như là trước đây Tô Thành và cậu sẽ cùng nhau tắm, nhưng hiện tại có thêm một đứa nhỏ rồi đãi ngộ của hắn dĩ nhiên sẽ không thể so được như lúc trước nữa.

Phòng Tô Thành đặt nằm trên tầng thứ chín của khách sạn, đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy được toàn cảnh Bắc Kinh vào ban đêm xa hoa ra sao, hắn lấy một điếu thuốc chậm rãi châm lửa rồi bỏ vào trong miệng hút một hơi. Vừa nhìn thấy Đồ Du Du đi ra, Tô Thành liền nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đứng dậy tiến về phía cậu, Đồ Du Du nhận ra được trong không khí có mùi khói thuốc nhàn nhạt nhưng không có ý định nhắc tới chỉ mỉm cười nói với Tô Thành:

"Anh đi tắm đi, tắm xong chúng ta xuống dưới xem có cái gì ăn không"

Tô Thành gật đầu, từ trong túi đồ lấy đại một bộ quần áo, số quần áo này vừa mới được chuyển tới từ một cửa hàng thời trang nam gần đây. Đồ Du Du nhìn theo bóng lưng của Tô Thành đến khi hắn biến mất rồi mới cúi đầu giúp Tô Đồ Lang Quân mặc đồ.

Đêm hôm ấy Tô Thành một mình nằm ở giường bên cạnh, Đồ Du Du cùng Tô Đồ Lang Quân nằm ở giường kế bên. Tô Đồ Lang Quân sau một chuyến bay dài mệt mỏi rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say, Đồ Du Du chậm rãi nhấc chăn bước xuống giường đi qua phía giường kế bên, lúc cậu còn chưa kia leo lên giường thì đã có một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu dùng sức kéo tới, kế tiếp cả người liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc của đối phương:

"A... Tô Thành..."

Đối phương im lặng, bởi vì trong phòng đèn đã tắt cho nên Đồ Du Du không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Tô Thành. Có một hơi thở nóng ấm phả vào cần cổ của Đồ Du Du, giây tiếp theo liền có giọng nói trầm khàn phả vào trong vành tai cậu:

"Du Du, em gần đây quan tâm Lang Quân nhiều quá rồi thì phải"

Đồ Du Du nhỏ giọng, cậu ngoan ngoãn để cho Tô Thành ôm vào lòng như thế:

"Quân Quân đứa nhỏ đó rất đáng thương"

Tô Thành im lặng lâu thật lâu cuối cùng liền thật sự nghiêm túc nói ra một câu thế này:

"Anh cũng rất đáng thương"

Đồ Du Du buồn cười xoay người ý muốn nằm đối diện với Tô Thành, nhưng mà người ở phía sau lại ôm cậu chặt cứng ngụ ý không muốn cho cậu quay lại:

"Em đừng động, để cho anh ôm em một lát"

Đồ Du Du cảm thấy có điểm kỳ quái liền nắm lấy cổ tay của Tô Thành nhẹ giọng hỏi:

"Anh sao thế?"

Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, cơ hồ chỉ nghe thấy được tiếng hít thở đều đều của Tô Thành phảng phất bên tai, không biết qua bao lâu Tô Thành liền nói một câu thế này:

"Vừa mới rồi có người gọi đến báo, ông ngoại anh đã không qua khỏi"

Đồ Du Du nghe vậy liền đình chỉ động tác, cậu cũng không biết hiện tại nên phải nói câu gì mới được, cậu cũng nhận ra được rằng Tô Thành đang rất buồn, tuy rằng ngoài miệng hắn nói không muốn có bất cứ mối quan hệ gì với Bạch gia cả, nhưng thâm tâm cậu biết Tô Thành không phải là người tuyệt tình như thế:

"Tô Thành... ngày mai em cùng anh đến tiễn ông đoạn đường cuối cùng"

Tô Thành cúi đầu hôn vào cần cổ non mịn của Đồ Du Du, giọng nói thật trầm trả lời cậu:

"Cảm ơn em"

Đồ Du Du nhớ lại câu nói lần đó Tô Thành nói với mình:

"Giữa chúng ta không tồn tại ơn huệ"

Tô Thành ôm Đồ Du Du thật chặt:

"Sau này cũng chỉ còn em là người thân duy nhất của anh, anh sẽ không để em chạy mất".

Buổi sáng ngày hôm sau Tô Thành vẫn như vậy, gương mặt của hắn ngoài đối với cậu ôn nhu thì với bất cứ ai hắn cũng sẽ làm ra một dáng vẻ lạnh lùng dửng dưng. Một nhà ba người đều đồng loạt lựa chọn trang phục màu đen, Tô Đồ Lang Quân cũng nhận ra được không khí kỳ quái, đặc biệt là gương mặt không mấy thân thiện kia của Tô Thành cho nên cả một đoạn đường không hề lên tiếng, cũng không hề hồ nháo cái gì.

Lúc đến Bạch gia, tòa biệt thự này vẫn nguy nga lộng lẫy nhưng đã phủ kín một màu tang thương. Có rất nhiều người tới, bên ngoài sân đều chật kín cả các hàng xe hơi sang trọng bóng láng, dọc đường đi vào trong nhà đều có vệ sĩ đứng ở một bên, những vòng hoa trắng phủ kín xung quanh nhà. Đồ Du Du quan sát người đến dự tang lễ, gương mặt của bọn họ đều lạnh nhạt không biểu lộ ra cảm xúc gì, có cảm giác giống như đến đây chính là vì nhiệm vụ chứ không thật lòng thể hiện sự đau thương. Ngay cả những người đang mặc đồ chịu tang kia nhìn qua là biết người nhà cũng không hề rơi đến một giọt nước mắt nào, Đồ Du Du chẳng hiểu sao cảm thấy trong lòng có một hồi chua xót nói không thành lời.

Bạch gia một đời lẫm liệt oai phong, tuy sau vụ tai nạn của Đồ Du Du đã không còn cường thịnh như trước nữa, nhưng dù sao Bạch Trấn Quân cùng là lão cán bộ cốt cát trong thành phố, đến nơi này sẽ không khó để bắt gặp được những nhân vật tai to mắt lớn. Việc Tô Thành đột nhiên trở về không báo trước cũng làm cho người trong Bạch gia bất ngờ không kém, Đồ Du Du nhận ra được trong đám người đến viếng thăm có một người rất quen mặt, người đó không ai khác chính là Tô Thánh.

Tô Thánh so với sáu năm về trước đã già đi rõ rệt, mái tóc bạc trắng cùng nếp nhăn trên gương mặt, Đồ Du Du bắt đầu có cảm giác căng thẳng, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng bắt đầu tiết ra. Tô Thành đi ở bên cạnh nhận ra được điều này liền quay sang phía cậu nói:

"Không cần căng thẳng, có anh ở chỗ này rồi"

Đồ Du Du thật không ngờ tại hoàn cảnh này Tô Thành vẫn còn không quên bảo vệ cậu, người nên nói ra câu này để trấn an hắn tại thời điểm này phải là cậu mới đúng. Đồ Du Du khẽ mỉm cười, trao cho Tô Thành một ánh mắt yên tâm rồi tiếp tục bước đi.

Bác dâu Đồng Liên của Tô Thành vốn là người coi trọng vật chất, vì di chúc của Bạch Trấn Quân để lại đã ghi rõ trao cho Tô Thành rất nhiều tài sản, bây giờ Bạch Trấn Quân đã chết hắn liền trở về thật khiến cho bà ấy tức giận cùng lo sợ:

"Ai nha cháu trai sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc này thật là biết chọn thời điểm đó"

Đồ Du Du nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của người đàn bà kia liền nhíu mày, Tô Thành sớm đã quá quen thuộc với tính cách này của Đồng Liên thế cho nên một chút cũng không để ý tới bà ta mà bước đi. Đồng Liên nhìn tới chỗ Đồ Du Du và Tô Đồ Lang Quân, bà sớm đã biết Tô Thành thích đàn ông cho nên nhìn qua một cái liền đoán ra được người đi cùng Tô Thành đây chính là đối tượng của hắn, không chọc được Tô Thành bà liền chuyển hướng qua chọc người của hắn:

"Ai đây, đây hẳn là vị năm đó khiến cho cháu trai phải rời nhà bỏ đi đây mà"

Lần này đến tham gia tang lễ không chỉ có người quen mà còn có cả cánh báo chí, báo chí vốn luôn rất thích những sự kiện giống như thế này, hơn nữa một số người còn nhận ra được Tô Thành thế cho nên rất nhanh bọn họ đã chạy tới vây quanh Đồng Liên và Đồ Du Du. Đồ Du Du có điểm luống cuống nhìn xung quanh một lượt, ánh đèn chớp nháy liên tục được phát ra từ những ống kính xung quanh, Đồng Liên giống như là quan tâm hỏi han lên tiếng:

"Cháu trai hẳn là đối với cậu tốt lắm đây, còn mang cậu tới lấy tài sản"

Tô Thành nhanh chóng đẩy những người vướng víu xung quanh mình ra tiến về phía trước đứng ở trước mặt của Đồ Du Du, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm nhìn thẳng về phía Đồng Liên nói:

"Hiện tại đang là tang lễ của ông ngoại, tôi tạm thời không muốn đôi co với bà, mau tránh ra"

Đối với chuyện lùm xùm trong nhà của lão chính trị gia như thế này thật sự chính là miếng mồi lớn cho cánh nhà báo tìm hiểu, chụp ảnh được bao nhiêu liền chụp bấy nhiêu, không cần biết được ảnh mình chụp ra có chúng đối tượng hay không. Tô Đồ Lang Quân có điểm sợ hãi vội đứng sát vào phía Đồ Du Du, Đồ Du Du sợ đám đông xô đẩy không để ý tới đứa nhỏ đứng bên dưới sẽ dẫm đạp khiến cho nó bị thương thế cho nên liền bế lấy nó trên tay. Đồng Liên cười cười, lời nói chỉ sợ là người xung quanh không nghe thấy cho nên nói có điểm lớn hơn bình thường:

"Này có phải là cháu ngoại hay không đây, không phải sao có thể là cháu ngoại được, hai người các cậu căn bản không thể sinh"

Bốp một tiếng, theo sau đó là tiếng nói giận dữ của người đàn ông trung niên, đèn nháy phát ra từ những ống kính liên tục chớp lóe, Đồ Du Du đứng ở phía sau lưng Tô Thành cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Người vừa ra tay không ai khác chính là bác ruột của Tô Thành, cũng là chồng của Đồng Liên, Bạch Bắc Hải.

"Đây là tang lễ của ba, bà còn muốn ở chỗ này làm loạn mới chịu có phải không?"

Đồng Liên một tay ôm lấy má của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Bắc Hải không chớp mắt một hồi rồi xoay người nhanh chóng rời khỏi đám đông. Bạch Bắc Hải trước vẫn là hướng mọi người xung quanh cúi đầu hạ giọng:

"Tang gia bối rối có điểm sơ xuất mong mọi người bỏ qua"

Nói rồi Bạch Bắc Hải liền nhỏ giọng nói với Tô Thành:

"Cháu đi theo bác"

Tô Thành xoay người lại phía sau bế lấy Tô Đồ Lang Quân rồi nắm lấy tay của Đồ Du Du kéo đi, cả một quá trình mặc dù bị đám nhà báo vây quanh vẫn có thể nhanh chóng kéo được cậu rời khỏi nơi hỗn loạn này.

"Xin hỏi Tô đại thiếu gia mấy năm nay đã đi đâu?"

"Xin hổi Tô đại thiếu gia người đàn ông đi bên cạnh cậu là ai..."

"Đứa nhỏ cậu đang bế có phải là con của cậu hay không..."

"Lần này trở về dự định sẽ ở lại tiếp quản công ty của ba cậu có phải hay không..."

Một loạt những câu hỏi liên tục được hỏi đến, Đồ Du Du cũng cảm thấy hoa mắt chóng mắt, những người này rốt cuộc còn có thể ý thức được rằng bọn họ đang ở trong tang lễ của người khác hay không.