Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 95: Có khách




Quan hệ giữa Đồ Du Du và mẹ của Đồ Đóa Đóa là Giang Kỳ Ngọc cũng không quá mức thân cận, từ sau khi Đồ Du Du lên đại học thì rất ít lần quay trở về quê, khoảng thời gian ba cậu kết hôn với Giang Kỳ Ngọc cậu cứ tưởng bản thân sẽ có một người mẹ mới quan tâm chăm sóc mình nhưng cuối cùng Giang Kỳ Ngọc ngoài vài câu có lệ thường ngày cũng sẽ không tự động trò chuyện cùng cậu, thế cho nên khi Đồ Du Du gặp Giang Kỳ Ngọc cậu cũng không thể nào cố gắng biểu hiện quá mức nhiệt tình được, nhưng Giang Kỳ Ngọc thì chính là ngược lại, có lẽ đã biết được Đồ Du Du hiện tại đã có vị trí khác cho nên vô cùng tỏ ra thân thiết:

"Là Du Du phải không, cũng đã lâu rồi mới thấy con"

Chuyện Đồ Du Du vẫn còn sống, Đồ Đóa Đóa trên đường tới đây cũng đã nói qua cho Giang Kỳ Ngọc biết, nhân tiện cũng kể cho bà chuyện giữa cậu và Tô Thành. Giang Kỳ Ngọc cảm thấy không thể nào tin nổi chuyện Đồ Du Du thích một người đàn ông, hoặc có thể bà thuộc thế hệ đi trước cho nên tư tưởng không thể nào phóng khoáng được, nhưng dù sao Đồ Du Du và bà nói thẳng ra cũng không có quan hệ máu mủ gì, chuyện này bà sẽ không nhiều chuyện tự quản.

Đồ Du Du nói chuyện điện thoại xong với Tô Thành rồi đi ra ngoài chào hỏi Giang Kỳ Ngọc, sau đó quay sang phía Triệu quản gia từ tốn nói:

"Bác Triệu giúp cháu sắp xếp cho dì ấy một căn phòng được không?"

Đồ Đóa Đóa thấy thế liền lên tiếng ngăn lại:

"Không cần đâu bác Triệu, cứ để mẹ cháu ở cùng phòng với cháu là được rồi"

Đồ Du Du cũng không ép buộc gật đầu đồng ý:

"Như vậy cũng được đi"

Tình cảm vốn không có sâu đậm cho nên cũng sẽ không phí nhiều thời gian cùng nhau giả tạo trò chuyện, Đồ Du Du lấy lệ hỏi thăm sức khỏe của Giang Kỳ Ngọc năm ba câu liền nói bà ấy lên phòng nghỉ ngơi đỡ mệt, Giang Kỳ Ngọc gật đầu cùng Đồ Đóa Đóa đi vào trong phòng. Đồ Du Du khẽ thở dài tựa lưng vào thành ghế sô pha tiếp tục trầm mặc, cậu thật sự nhớ Tô Thành đến mức chân tay cũng đình công rồi.

Tiểu Hoa cùng Tiểu Hạ lúc trước chính là người nhiều miệng nhất, lúc nào cũng sẽ ở trước mặt Đồ Du Du vui vẻ nói chuyện với cậu, mấy ngày gần đây tâm trạng của Đồ Du Du không tốt cho nên hai cô ấy cũng không tiện làm phiền nữa. Tiểu Hạ bưng tới một ly capuchino có kem trắng ở trên đặt ở trước mặt Đồ Du Du:

"Cậu gần đây thật là ít nói, cậu có phải là đang lo lắng cho Tô thiếu hay không?"

Tiểu Hoa từ trong bếp bưng ra một đĩa bánh bích quy, đàn ông rất ít người thích ăn đồ ngọt, nhưng Đồ Du Du lại là một trong những số ít đó, cậu rất thích ăn đồ ngọt.

Đồ Du Du nhìn đĩa bánh bích quy cùng ly capuchino nóng kia liền ảo não gật đầu:

"Tô Thành đi cũng một tuần rồi, tôi rất lo lắng cho anh ấy"

Tiểu Hoa đứng ở một bên nhẹ giọng an ủi Đồ Du Du:

"Cậu yên tâm, Tô thiếu sẽ không có chuyện gì đâu, trước đây Tô thiếu cũng từng rời khỏi thành phố để đi xử lý công chuyện, sau đó lại bình an trở về"

Đúng lúc này biệt thự có khách tới chơi, Đồ Du Du quay lại phía cửa liền nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc áo khoác lông vô cùng thời thượng, cậu không am hiểu về thời trang cho lắm nên chẳng biết áo kia là lông con gì, nhưng chỉ biết túi xách trên tay cô ấy chính là nhãn hiệu GUCCI nổi tiếng, bên cạnh cô gái xinh đẹp còn có một người đàn ông cao lớn, đỉnh đầu trọc lóc, mặc nguyên bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới nhìn qua đoán được chính là bảo kê đi theo. Đồ Du Du có gặp cô gái này một lần, tuy chỉ là một lần nhưng đến thời điểm hiện tại cậu vẫn còn chưa quên, người đến không ai khác chính là Phó Ngan Thiến.

Đồ Du Du không giống như lần đó bị vài câu nói của Phó Ngan Thiến lừa gạt nữa, hiện tại nhìn thấy cô ấy tiến vào vẫn giữ một thái độ rất bình tĩnh quay về phía Tiểu Hoa nói cô ấy lấy tới thêm một ly nước.

Đồ Du Du hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa một lát sau liền thu hồi tầm mặt đặt ở trên ly capuchino kia, Phó Ngan Thiến vốn là tiểu thư đã quen thói kênh kiệu kiêu ngạo, đối với sự đón tiếp bằng im lặng này của Đồ Du Du quả thật rất khó chịu.

Đồ Du Du giả bộ đến bây giờ mới phát giác ra là có người tới ngẩng đầu nhìn Phó Ngan Thiến:

"Là cô sao? Cô tới có việc gì thế?"

Phó Ngan Thiến liếc mắt nhìn Đồ Du Du rồi ngồi xuống ghế đối diện cậu, biết tin Tô Thành đã đến Ma Cao cho nên Phó Ngan Thiến lần này mới nhân cơ hội đến đây gây khó dễ ra uy với Đồ Du Du, cô nghĩ lần đó nhìn thấy người đàn ông này yếu đuối như vậy, hiện tại chỉ cần dọa cho vài câu thôi khẳng định sẽ cụp đuôi mà buông tha Tô Thành:

"Đến đây dĩ nhiên là có chuyện"

Đồ Du Du cũng giả bộ bất ngờ:

"Có chuyện? Là có chuyện cùng với tôi hay là Tô Thành, nếu như có chuyện với Tô Thành vậy thì cô tới không đúng lúc rồi, Tô Thành hiện tại không có ở đây"

Tiểu Hoa mang ra một ly nước lọc đặt ở trên bàn, Phó Ngan Thiến liếc nhìn ly nước trên bàn rồi nhếch môi cười nhìn thẳng tới chỗ Đồ Du Du:

"Đến đây là có chuyện muốn nói với anh"

Đồ Du Du hả một tiếng:

"Nói với tôi sao? Tôi nhớ chúng ta hình như là không có quen biết nhau"

Phó Ngan Thiến ngồi bắt chéo hai chân, tư thế vô cùng đài các, ngón tay được sơn sửa đính đá tỉ mỉ, bàn tay trắng noãn nộ ra sau lớp áo lông vàng nâu:

"Chính là muốn nhắc nhở anh ở chỗ này dường như là cũng lâu quá rồi, có phải đến lúc rời đi rồi hay không?"

Đồ Du Du cảm thấy rất là buồn cười, trên đời lại có người giống như là Phó Ngan Thiến đây, lại thật tự tin đi tới chỗ này nói cậu ở đây quá lâu rồi, không rõ cô ta rốt cuộc là dựa vào cái gì có thể nói ra những lời này:

"Là vậy sao, tôi nhớ đây cũng không phải là khách sạn, hơn nữa càng không phải là nhà của cô"

Phó Ngan Thiến hừ lạnh:

"Ở lâu một chút liền tưởng rằng mình là chủ nhân của nhà này rồi hay sao..."

Không đợi Phó Ngan Thiến nói hết câu, Đồ Du Du liền chậm rãi cắt ngang:

"Vậy cô một ngày cũng chưa ở, lại tới đây nói tôi ở lâu hay nhanh làm cái gì?"

Phó Ngan Thiến bị chặn họng ngay lập tức cứng miệng:

"Anh..."

Phó Ngạn Thiến sắc mặt vặn vẹo rất nhanh sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt cười khẩy nói thế này:

"Anh là cái đồ MB rẻ tiền không biết thân biết phận"

Nếu như để cho Tô Thành nghe thấy những lời nói này hắn nhất định sẽ không cần để ý đến ân tình trước đây mà dạy cho Phó Ngan Thiến một bài học nhớ đời. Đồ Du Du đối với lời này tâm tình cũng không biến chuyển, bản thân cậu trong lòng Tô Thành có vị trí như thế nào cậu tự mình biết rõ nhất, còn chưa đến lượt người khác ở bên ngoài đánh giá thay. Đồ Du Du im lặng không nói, Phó Ngan Thiến lại tưởng rằng cậu chột dạ mà hoảng sợ, chính vì thế cô ta càng muốn lấn tới, dùng những lời lẽ nặng nề hơn:

"Tên MB như cậu chẳng qua chỉ để cho đàn ông đè, đợi Tô Thành chán cậu rồi nhất định sẽ tặng cho anh em trong bang để những người đó luân phiên đè cậu, nếu không muốn có kết quả bi thảm như vậy thì nhân cơ hội Tô Thành không có ở đây mà đi đi"

Tiểu Hoa cùng Tiểu Hạ đứng ở bên cạnh nãy giờ đều nghe thấy những lời nói đó của Phó Ngan Thiến, bản thân cũng tự động tức giận thay cho Đồ Du Du:

"Cô không được phép nói cậu Đồ như vậy"

Phó Ngan Thiến quắc mặt nhìn về phía Tiểu Hoa vừa lên tiếng:

"Từ khi nào người làm trong nhà đã không biết phép tắc như vậy?"

Đồ Du Du vốn không muốn gây chuyện thị phi nhưng xem ra lần này không lên tiếng thì không được, cậu dùng ống hút hút một ngụm capuchino ấm nóng, trong vị ngọt còn thoang thoảng chút đắng vừa hay làm cho Đồ Du Du thêm tỉnh táo trở lại:

"Cô Phó vốn là phụ nữ không nên mở miệng ra nói  những lời thô tục như thế, tôi có kết quả như thế nào cũng không phiền cô phải bận tâm, nếu như không còn chuyện gì nữa vậy thì phiền cô về cho"

Phó Ngan Thiến nhìn chằm chằm Đồ Du Du, rõ ràng lần này tới chính là công kích cậu nhưng xem ra cô ta đã bị phản kích trở lại, từ đầu đến cuối đều bị ôm một bụng tức giận. Mọi suy nghĩ nhận định trước đây về Đồ Du Du chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối xem ra chỉ là cậu ở trước mặt Tô Thành làm như thế cho hắn thương hại, hắn vừa không có ở đây cậu liền bộc lộ bản chất thật sự, Phó Ngan Thiến khẳng định người đàn ông này không đơn giản.

Đồ Du Du đứng dậy xoay người đi vào trong tỏ ý muốn rời đi, Phó Ngan Thiến vốn định đuổi theo Đồ Du Du đến cuối cùng lại bị Tiểu Hoa và Tiểu Hạ chặn lại, người đàn ông cao lớn đi cùng Phó Ngan Thiến vốn định đứng ra thị uy thì ngay lập tức có hai người đàn ông khác đi vào lạnh lùng ngăn cản. Tô Thành rời đi vẫn không quên sắp xếp người ở lại bảo vệ Đồ Du Du, xung quanh căn biệt thự này ngoài hai người đứng ở cửa canh chừng thì vẫn còn có rất nhiều người khác canh chừng ở bên ngoài. Đồ Du Du từ trên lầu nhìn xuống nói:

"Sau này đừng để cho bọn họ tiến vào trong"

Đồ Du Du vừa nói hết câu hai người đàn ông cao lớn mỗi người đẩy một người ra khỏi cửa, Phó Ngan Thiến lần đầu tiên bị tiếp đãi như vậy liền khó chịu bực bội rời đi.

Đồ Du Du thời gian này không ra khỏi cửa, có hai lý do thứ nhất là vì bản thân cậu lười đi ra ngoài, thứ hai chính là mọi người nói thời gian này cậu nên ở trong nhà thì tốt hơn, ra ngoài không biết chừng sẽ gặp chuyện rắc rối. Đồ Du Du hàng ngày ngoài ăn cơm đi ngủ thì cũng chỉ ra ngoài vườn trồng hoa, cuộc sống chẳng khác gì một ông lão thảnh thơi, duy chỉ có một điều chính là cậu rất nhớ Tô Thành. Cuộc điện thoại lần đó chính là cuộc điện thoại duy nhất mà Đồ Du Du gọi cho Tô Thành, cậu không dám gọi hắn nhiều tránh làm cho hắn phân tâm không thể tập trung giải quyết công việc được.

Giang Kỳ Ngọc vốn là người đàn bà khôn khéo, tuy rằng biết được Đồ Du Du trong căn nhà này vốn có vị trí không phải bình thường nhưng bà cũng không vì thế mà ở không không có làm gì, hàng ngày vẫn sẽ phụ nhóm người làm dọn dẹp nhà cửa nấu cơm. Thời gian mà Đồ Du Du chạm mặt Giang Kỳ Ngọc rất ít, cơ hồ chỉ có khi ăn cơm ngồi chung một bàn là hai người sẽ đối diện nhau, những lúc như thế Đồ Du Du và Tô Thành cũng sẽ xã giao nói chuyện cùng nhau vài ba câu, không phải là Đồ Du Du kiêu ngạo mà là bởi vì cậu căn bản không có cách nào quá thân cận người đàn bà này.

"Du Du, dì mấy hôm trước thấy có cô gái tới đây, có phải là bạn gái con hay không?" Giang Kỳ Ngọc chẳng qua chỉ là muốn thăm dò xem cô gái kia là ai mà thôi, nhưng không ngờ Đồ Du Du lại thẳng thắn trả lời thế này.

"Cô ấy không phải bạn gái con, con thích đàn ông"

Lời nói quá mức thẳng thắn thật sự khiến cho cả Đồ Đóa Đóa và Giang Kỳ Ngọc đang ăn cơm cũng phải dừng lại động tác. Thật ra Đồ Du Du cảm thấy cũng không cần phải che giấu cái gì cả, Giang Kỳ Ngọc không phải là mẹ của cậu chuyện này cậu căn bản không cần phải quan tâm, cứ thành thật mà nói ra là được.

Giang Kỳ Ngọc cười cười, nụ cười còn khó coi hơn là khóc, bà đã sớm biết Đồ Du Du có sở thích thích đàn ông rồi, nhưng mà bà cũng có động một chút tâm tư, căn nhà này lớn như thế khẳng định chủ nhân không phải tầm thường, xem thời gian gần đây không thấy người nọ về cũng không thấy Đồ Du Du liên lạc với người đó, trong lòng bà tự nghĩ có phải hay không là cậu bị vứt bỏ rồi, người đàn ông có điều kiện tốt như thế bà quả thật cũng muốn để cho con gái mình.

"À được rồi, gần đây dì thấy con cứ ở trong nhà mãi hay là hôm nay cùng dì ra ngoài dạo phố đi"

Giang Kỳ Ngọc muốn hỏi tới chuyện của Tô Thành, chủ ý chính là muốn thăm dò hắn một chút, Đồ Du Du không phát hiện ra tâm tư này của Giang Kỳ Ngọc nhưng mà cậu cũng không có ý định cùng bà ta đi dạo phố:

"Con gần đây không muốn ra ngoài, dì cùng Đóa Đóa cứ đi đi"

Giang Kỳ Ngọc thấy Đồ Du Du kín tiếng như vậy cũng không còn cách nào khác chỉ đành thở dài trong lòng:

"Ừ được rồi"

Buổi tối hôm ấy Giang Kỳ Ngọc cùng Đồ Đóa Đóa ở trong phòng trò chuyện, Giang Kỳ Ngọc nhìn con gái một lượt từ đầu đến chân cảm thấy cũng không thua kém ai cả liền nói thế này:

"Đóa Đóa, con năm nay cũng không phải là nhỏ nữa, đã có chàng trai nào hay chưa?"

Đồ Đóa Đóa đang làm việc trên máy vi tính nghe thấy mẹ mình hỏi câu này cũng không có ý định dừng tay mà chỉ qua loa đáp lời:

"Con vẫn chưa có ý định lấy chồng đâu"

Giang Kỳ Ngọc nhíu mày:

"Con định bao giờ mới lấy chồng đây, mà chủ nhân của ngôi nhà này đi đâu rồi không thấy về, mẹ còn muốn cảm ơn cậu ta một tiếng"

Đồ Đóa Đóa đột nhiên dừng lại mọi động tác quay lại phía sau nhìn mẹ của mình lo lắng nói:

"Mẹ à, con gần đây đã tìm được một ngôi nhà thích hợp, đợi qua vài ngày nữa còn hoàn tất thủ tục thuê nhà hai mẹ con mình sẽ tới đó ở"

Giang Kỳ Ngọc nhíu mày:

"Chúng ta ở đây chẳng phải rất tốt hay sao, cậu ta cũng không có đuổi mình đi. Con đi làm lương cũng không phải là nhiều, còn muốn thuê nhà vậy thì lấy gì mà sống chứ, ở trên đây mọi thứ đều đắt đỏ như thế"

Đồ Đóa Đóa trầm mặc:

"Chúng ta cũng làm phiền anh hai nhiều rồi, hơn nữa con đã nói với anh hai trước khi Tô Thành về chúng ta sẽ rời đi"

Giang Kỳ Ngọc mắng nhỏ:

"Mẹ nói con ngốc hay là quá tốt rồi cơ chứ, mẹ đây nói thẳng đàn ông với đàn ông thì có cái gì mà thú vị cơ chứ, con nghe lời mẹ cứ ở lại đây đợi đến khi người kia trở về mẹ sẽ giúp con một tay, sau này chúng ta không cần phải lo lắng gì cả"

Đồ Đóa Đóa giật mình mở lớn hai mắt:

"Mẹ à, mẹ đừng nên có suy nghĩ như vậy, anh hai và Tô Thành quả thật vô cùng tốt, suốt sáu năm anh hai bất tỉnh Tô Thành đều ở bên cạnh kiên trì chăm sóc anh ấy, đừng nói là con ngay cả những người khác cũng không có cơ hội chen vào đâu"

Giang Kỳ Ngọc bĩu môi:

"Nếu như đúng là tốt vậy tại sao không thấy anh con cùng người đàn ông kia liên lạc với nhau, mẹ ở đây cũng được cả một tuần rồi còn chưa thấy người đàn ông đó lộ mặt đâu"

Đồ Đóa Đóa kiên nhẫn ở một bên giải thích cho Giang Kỳ Ngọc:

"Tô Thành có chuyện phải rời khỏi thành phố giải quyết cho nên mới không xuất hiện tại chỗ này, mẹ sau này đừng ở trước mặt anh hai nói ra sự việc này cũng càng không nên ở trước mặt Tô Thành làm hành động gì cả, Tô Thành là người rất nguy hiểm chúng ta tốt nhất không cần dây dưa nhiều với anh ta"

Giang Kỳ Ngọc vẫn không tin:

"Còn đừng có mà dọa mẹ, không phải là mẹ lấy ân báo oán nhưng mẹ thật sự nhìn ra được giữa Du Du và người đàn ông đó sẽ không có kết cục tốt đâu, chi bằng để cho con cùng người đó ở cùng một chỗ, sau này chúng ta nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với Du Du"

Đồ Đóa Đóa trực tiếp cự tuyệt:

"Mẹ à, Tô Thành là người rất nguy hiểm chúng ta tránh được bao xa thì nên tránh".