Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 83: Mất tích




Có sức khỏe lại có kỹ thuật, hai yếu tố này thật sự khiến cho Đồ Du Du cả đêm chỉ muốn ngất đến bất tỉnh nhân sự cho xong nhưng đáng tiếc Tô Thành lại không cho cậu toại nguyện. Sáng ngày hôm sau Đồ Du Du một thân lốm đốm toàn là nhưng dấu vết của tên xấu xa nào đó kia để lại nằm bẹp ở trên giường, chuyến bay cất cánh đến Thượng Hải là 9 giờ 30 phút, hai người phải đến sớm hơn một tiếng để làm thủ tục, Đồ Du Du biết chuyện này nhưng vẫn không sao đưa tay nhấc chân dậy nổi, lúc cậu mở mắt ra liền phát hiện Tô Thành mang khuôn mặt tươi cười nhìn cậu chăm chú. Đồ Du Du trong lòng thầm tức giận, bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, Tô Thành ngồi ở bên cạnh khẽ gọi cậu:

"Bảo bối, đến giờ dậy rồi"

Buổi tối hôm trước thì liên miệng trêu chọc gọi cậu là bé ngoan, đến sáng ngày hôm nay lại gọi cậu là bảo bối, Đồ Du Du đối với danh xưng nào cũng muốn xấu hổ ngượng chín mặt, hậm hực mắng hắn:

"Anh có thôi đi không, còn như vậy nữa em sẽ không để ý đến anh"

Tô Thành luồn tay vào trong chăn chuẩn xác nắm lấy eo của Đồ Du Du nâng cậu dậy:

"Mau dậy thôi, em còn muốn nằm sẽ muộn mất chuyến bay"

Đồ Du Du cả người xụi lơ, cho dù là lúc làm hay là lúc làm xong rồi thì cậu vẫn vô lực vì bị tên nào đó kia tối hôm qua cả một quá trình dài không chịu buông tha cho cậu:

"Mau dậy thôi, anh chuẩn bị nước ấm cho em rồi, còn muốn lười biếng nữa thì nước sẽ nguội lạnh"

Đồ Du Du nhỏ giọng oán trách:

"Anh làm người ta đau mỏi"

Tô Thành nhanh chóng ôm Đồ Du Du đi vào trong phòng tắm, giọng nói dịu dàng chứa đấy yêu thương:

"Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng thôi"

Tô Thành đã nói câu này rất nhiều lần rồi, chỉ tính riêng buổi tối ngày hôm qua cậu cũng đã không thể đếm được hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, lời mà hắn nói ra cậu biết chắc chắn lời này của hắn là không thể tin tưởng được:

"Ngày hôm qua anh dường như cũng nói câu này rất nhiều lần rồi"

Tô Thành khẽ nhếch môi mỉm cười, không phải là hắn không muốn nhẹ nhàng, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ phải thật nhẹ nhàng nhưng đến khi đó lại giống như mất không chế vậy, hơn nữa khi đó không những không còn cảm thấy mệt mà còn sung sức hơn rất nhiều:

"Anh biết rồi, là anh không tốt"

Buổi sáng ở trong khách sạn nào đó không khí vô cùng ngọt ngào nhưng tại khu biệt thự cao lớn kia lại không hề có một chút không khí nào sau đêm tân hôn. Khi Lâm Lệ tỉnh dậy liền phát hiện ra Vu Phóng sớm đã rời giường rồi, ngay cả một chút hơi ấm bên cạnh cũng không cảm nhận được đủ để thấy hắn sớm đã rời đi từ lâu. Lâm Lệ nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, mới chỉ là hơn bảy giờ sáng, thời gian này đáng lý ra Vu Phóng vẫn ở nhà vì 9 giờ hắn mới phải đến công ty, Lâm Lệ trong lòng buồn rầu ngầm hiểu Vu Phóng hắn là cố ý muốn tránh mặt cô.

Vu Phóng sau khi tỉnh lại nhìn thấy Lâm Lệ nằm bên cạnh liền chán ghét không muốn nán lại, không phải là hắn chỉ chán ghét một mình Lâm Lệ mà tất cả những người mà hắn quan hệ từ trước đến nay khi tỉnh giấc đều có cảm xúc giống như vậy và lần sau nhất định sẽ không gặp lại.

"Giám đốc, cậu mới kết hôn đã phải đi công tác, chuyến đi này cũng không mấy quan trong tại sao không để Đỗ trưởng phòng đi thay là được rồi?"

Vu Phóng ngày hôm nay không đến công ty mà bay tới Thượng Hải, dĩ nhiên không phải chỉ riêng vì chuyến công tác này, hắn làm việc gì cũng luôn có lý do của nó cho nên hắn không hề thích những người nào tò mò cho dù là vô tình hay cố ý dò đoán tâm tư hắn:

"Chuyện này tôi tự có chủ trương rồi, thư ký Triệu cũng không cần hỏi nhiều"

Triệu Vỹ có chút giật mình khi nhìn thấy gương mặt không mấy thân thiện kia của Vu Phóng, kết quả liền im lặng lái xe không nói thêm lời nào nữa.

Lại nói đến chỗ Tô Thành và Đồ Du Du, bọn họ lúc nào cũng giống như một đôi vợ chồng đang trong thời điểm tân hôn vậy, phi thường ngọt ngào khiến cho người khác cũng phải ghen tị. Hành lý duy nhất của Tô Thành mang theo chỉ có một cục bông lớn đang chậm rãi bước đi ở phía sau hắn, lúc quay lại người ta vẫn còn dùng vẻ mặt cau có đối với hắn thật khiến cho hắn vừa áy náy lại vừa yêu thương:

"Du Du, em muốn ăn gì?"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn về hướng khác vừa thờ ơ vừa hờn dỗi mà đáp lời:

"Gì cũng được"

Tô Thành suy nghĩ rất chu đáo, nhất là những chuyện liên quan đến Đồ Du Du cũng như hạnh phúc cả đời của hắn, ngày hôm qua kịch liệt ép buộc như vậy không nên cho Đồ Du Du ăn quá nhiều thịt để cho sau này tránh bị táo bón, đến lúc đó cậu mà bị đau khẳng định sẽ lại phát cáu với hắn. Nhưng mà Đồ Du Du lại điển hình cho người thích ăn thịt, không có thịt nhất định sẽ không vui, ít thịt một chút đã khiến cho bữa ăn của cậu trở nên vô vị chứ đừng nói là không có:

"Như vậy buổi sáng ăn thanh đạm một chút, ăn cháo trắng nhé"

Đồ Du Du trợn lớn hai mắt tức giận nhìn Tô Thành:

"Anh nói cho em ăn cháo trắng hừ hừ"

Tô Thành nhanh chóng đi tới khoác vai Đồ Du Du lấy lòng:

"Anh đâu có nói không cho em thịt chứ, anh là nói ăn cháo trắng với thịt băm thế có được chưa bảo bối"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn Tô Thành một cái rồi không thèm quan tâm đến hắn nữa, hai người nhanh chóng chọn một bàn ở dưới sảnh khách sạn dùng bữa sáng, ba mươi phút sau liền gọi một chuyến taxi đi đến sân bay. Sân bay cách chỗ này cũng ở một quãng khá xa, Đồ Du Du trên đường ngủ gật được Tô Thành ôm ở trong lòng, tài xế lái xe là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi cả một quá trình lén lút nhìn bọn họ còn nhiều hơn là quan sát đường cao tốc trước mặt. Tô Thành dĩ nhiên không cảm thấy vấn đề gì, cũng lười đoán xem ông ta rốt cuộc đang mang trong đầu suy nghĩ gì, nhưng mà nếu như cứ kéo dài tình trạng như thế rất dễ xảy ra tai nạn giao thông mà Đồ Du Du đã từng một lần gặp tai nạn tương tự, hắn không muốn lại một lần nữa để cho cậu gặp nguy hiểm, chính vì thế khi ánh mắt của người tài xế kia vừa thông qua gương chiếu hậu nhìn tới chỗ Tô Thành hắn liền ngay lập tức dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn ông ta, tài xế nọ sống đến độ tuổi này rồi lần đầu tiên bặt gặp được ánh mắt đáng sợ như thế cho nên vội vàng cúp mắt xuống không dám nhìn nữa:

"Lái xe cho cẩn thận"

Tài xế ấp úng đáp lời:

"Được, được, tôi biết rồi"

Đồ Du Du ở trong lòng Tô Thành khẽ động, kết quả liền tỉnh lại, tay nhỏ đưa lên muốn dụi mắt nhưng lại bị Tô Thành nhanh chóng nắm lấy cổ tay đưa xuống:

"Em tỉnh rồi sao?"

Đồ Du Du không dụi mắt được liền xoay đầu đưa mặt của mình cọ vào trong lồng ngực của Tô Thành làm nũng, xe rất nhanh dừng lại ở cửa sân bay, hai người đợi làm thủ tục khoảng một tiếng đồng hồ rồi cũng được lên máy bay, khi Đồ Du Du đã ngồi yên vị ở trên khoang hạng nhất rồi thì cậu cũng hết buồn ngủ.

Khoang hạng nhất có rất ít người, hơn nữa ghế ngồi của các hành khách khác cũng cách nhau khá xa, Tô Thành nắm lấy tay của Đồ Du Du khẽ nói với cậu:

"Lát nữa trở về anh có việc phải giải quyết, anh nói người đưa em về biệt thự trước nhé"

Đồ Du Du quay sang nhìn Tô Thành, ngày hôm qua Tô Thành giống như là có tâm sự gì đó sau đó liền nói muốn trở về Thượng Hải luôn, hiện tại hắn lại nói có chuyện muốn giải quyết cho nên Đồ Du Du liền có chút  lo lắng:

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Thành mỉm cười điểm nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du:

"Làm sao có chuyện gì được chứ, chỉ là vài chuyện vặt mà thôi"

Đồ Du Du nhìn chằm chằm Tô Thành, đôi mắt kia giống như là muốn thăm dò hắn xem có chuyện gì giấu cậu hay không:

"Chỉ là việc vặt tại sao anh không nhờ người khác giải quyết là được rồi"

Tô Thành nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng:

"Xem em kìa, anh cũng phải làm gương cho đàn em chứ, nếu như chuyện gì cũng giao cho bọn họ làm, bọn họ nhất định sẽ ở sau lưng anh bàn tán, anh như vậy không phải là mất uy với bọn họ rồi hay sao"

Đồ Du Du vẫn không tin tưởng Tô Thành:

"Nếu như chỉ là chuyện vặt thì dẫn em theo cùng có được không?"

Tô Thành biết Đồ Du Du đang cố muốn thăm dò hắn, nếu như nói chuyện lần này khá nghiêm trọng cho lên không thể để cậu theo được thì con cừu nâu ngốc nào đó khẳng định sẽ lo lắng đến độ theo hắn đi cho bằng được:

"Được, nhưng mà để lần sau đi, sức khỏe của em vẫn chưa ổn định đâu lát nữa về phải ngủ một giấc mới được, nghe lời lần sau nếu em muốn theo anh đi giải quyết chuyện thì anh nhất định sẽ cho em đi"

Đồ Du Du luôn có dự cảm gì đó không yên tâm, nhưng nhìn khuôn mặt bình thản tươi cười kia của Tô Thành cậu lại không nhìn ra được rằng hắn có nửa điểm nói dối thế cho nên chỉ còn biết bất an khẽ gật đầu.

Tô Thành khẽ vỗ nhẹ bả vai của Đồ Du Du trấn an:

"Buổi tối nói Triệu quản gia làm món thịt bò hầm khoai tây cho anh nhé"

Trong lòng Đồ Du Du luôn cảm thấy bất an, mấy ngày nay quá mức hạnh phúc cho nên cậu thật sự không muốn Tô Thành sẽ xảy ra sự việc nào đó ngoài ý muốn, cậu chỉ muốn cứ như vậy cùng Tô Thành trải qua những tháng ngày bình thường. Chỉ có điều Tô Thành thân phận tương đối đặc biệt, mỗi lần hắn ra ngoài là cậu đều lo lắng đến thấp thỏm không yên, chỉ sợ là hắn vừa đi rồi liền rất lâu mới trở về, còn nhớ lúc đó khi câu tỉnh lại liền nhìn thấy vết thương vì bị súng bắn trên bụng hắn, nghĩ lại đến bây giờ vẫn còn cảm thấy không yên tâm. Đồ Du Du vươn tay nắm lấy tay trái của Tô Thành nhỏ giọng nói:

"Tô Thành, anh đừng gạt em, nếu như là chuyện quan trọng nhất định phải nói cho em biết, mỗi lần anh ra ngoài em đều rất lo lắng"

Tô Thành trong lòng cũng nhói lên một nhịp, nhưng lại không dám biểu hiện ra quá nhiều tránh để cho Đồ Du Du lo lắng:

"Anh đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì, anh còn phải chăm sóc cho bảo bối của anh nữa".

___

Máy bay bay rất nhanh, không rõ là đã qua bao nhiêu thời gian nhưng chỉ ngồi một lúc đã về tới địa phận Thượng Hải rồi, Đồ Du Du có mua một chút đồ cho người làm ở nhà, Tô Thành nói cậu đợi hắn ở bên ngoài để hắn đi lấy đồ rồi sẽ ra ngay.

Đồ Du Du đứng khoảng 2 phút liền có một người đàn ông khả nghi, tuy rằng anh ta từ đầu đến cuối đều mặc một thân tây trang giày da lịch sự, nhưng hành động lại có chút không đúng lắm, nhất là ánh mắt quan sát xung quanh kia:

"Xin hỏi có phải cậu Đồ hay không?"

Đồ Du Du nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp mặt ông ta:

"Xin hỏi anh là?"

Người đàn ông lọ có điểm gấp gáp, tùy rằng bề ngoài anh ta không gấp gáp nhưng trong ánh mắt đã hiện lên rõ ràng điều này, giống như là sợ ai đó sẽ đuổi tới vậy:

"Tôi là lái xe Vương, Tô thiếu nói tôi đến đón cậu về trước"

Đồ Du Du nghi ngờ, Tô Thành rõ ràng nói cậu đợi hắn để hắn đi lấy hành lý, hắn nói sẽ đưa cậu về rồi mới đi làm việc khác:

"Tô Thành chẳng phải đang ở bên trong sau, anh đợi một chút anh ấy lát nữa sẽ ra sau đó chúng tôi cùng về"

Người đàn ông nọ nói thế này:

"Tô thiếu vừa mới rồi gọi điện phân phó tôi đưa cậu về nhà trước, Tô thiếu có việc gấp phải rời đi"

Đồ Du Du lùi lại một bước cảnh giác rồi đưa tay vào trong túi áo lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tô Thành:

"Sao anh ấy không gọi cho tôi, để tôi gọi cho anh ấy xem như thế nào"

Đồ Du Du vừa cúi đầu liền cảm thấy một trận choáng váng, hô hấp cũng hỗn loạn liên tục hít phải một mùi hương gì đó rất khó chịu, mũi và miệng đều bị một chiếc khăn lông nhỏ bịt chặt, rất nhanh sau đó liền cứ như vậy mà bất tỉnh không hề biết gì cả.

Tô Thành vẫn không hề biết gì về sự việc xảy ra ở bên ngoài kia, hắn vẫn còn đang đứng ở trong này nói chuyện điện thoại với đàn em của mình, tình hình ở địa bàn của hắn đang hỗn loạn, hắn vừa rời khỏi Thượng Hải có một ngày thì đám người vẫn luôn ngầm chống đối hắn bắt đầu tác quái, bởi vì không muốn để cho Đồ Du Du nghe được cuộc điện thoại này cho nên hắn lấy xong hành lý rồi cứ đứng mãi ở bên trong nói chuyện, đến khi ra ngoài liền không thấy người đâu mới giật mình. Điện thoại của Đồ Du Du vẫn đổ chuông nhưng lại không có ai bắt máy, chuyện này quả thật khiến cho hắn chỉ muốn phát điên lên, hắn mấy năm nay đắc tội không ít người, Đồ Du Du đột nhiên lại mất tích việc này làm cho hắn không thể nào không sốt ruột.

Tô Thành đưa mắt nhìn xung quanh sảnh sân bay một lượt, đôi mắt chim ưng hẹp dài nguy hiểm dò xét tất cả mọi nơi, hắn lại cúi đầu tiếp tục nhấn số điện thoại của Đồ Du Du một lần nữa nhưng kết quả vẫn là như vậy chỉ có một tiếng tút dài. Tô Thành nhanh chóng xoay người đi về phía phòng bảo vệ, không nói một lời liền dùng chân đạp mạnh cửa phòng, trong phòng có một nhân viên bảo an đang ngồi trước rất nhiều màn hình máy tính, người nọ đang lơ đãng liền vì tiếng động mạnh Tô Thành gây ra làm cho giật mình hoảng hốt đứng dậy quay lại nhìn:

"Anh... có chuyện gì?"

Tô Thành lạnh giọng, trong không khí phảng phất sự nguy hiểm dị thường:

"Mau mở lại đoạn quay hình mười phút trước"

Người đàn ông kia nhìn có vẻ lớn hơn Tô Thành vài tuổi, xem dáng người cũng không hề thua kém hắn, hơn nữa phòng này bên ngoài cũng ghi rõ ràng dòng chữ không phận sự miễn vào:

"Anh mau ra ngoài, phòng này..."

Người nọ còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Thành đã không còn kiên nhẫn nữa mà tiến lên một bước túm lấy cổ áo của người nọ quát:

"Mau lên"

Cái vị trí lão đại mà Tô Thành có trong giới hắc đạo khi mới ở độ tuổi còn trẻ như vậy cũng không phải tự nhiên mà có, điển hình như hiện tại chỉ cần giọng điệu này, ánh mắt kia cũng khiến cho người ta tự động khiếp sợ đến quên mất nên phải phản ứng ra sao.

"Chuyện này... chuyện này không được"

Tô Thành trực tiếp kéo lấy cổ áo người kia rồi nhấn anh ta ngồi xuống ghế:

"Mau lên"

Tô Thành híp mắt nhìn màn hình máy vi tính phía trước đang liên tục tua lại những hình ảnh xảy ra ở sân bay, đến khi khung hình dừng lại ở chỗ Đồ Du Du thì hắn liền kích động nắm lấy vai của người đàn ông nọ:

"Chính là chỗ này"

Tô Thành híp mắt quan sát, có một người đàn ông mặc một thân tây trang lạ mặt đi tới nói chuyện với Đồ Du Du, không rõ hai người đang nói cái gì nhưng hắn nhìn thấy được người đàn ông kia hành động khả nghi, hơn nữa gương mặt của Đồ Du Du cũng không tốt cho lắm, khi cậu vừa cúi đầu thì người đàn ông kia liền ngay lập tức lấy từ trong túi áo hắn lấy ra một chiếc khăn nhỏ nhanh chóng đưa đến trước mặt cậu, giây tiếp theo cậu cứ như vậy bị người kia đưa đi.

"Chết tiệt!".