Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 79: Gặp lại




Đồ Du Du nằm một chút liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng eo lưng mỏi vô cùng, hai chân cũng vô lực lười biếng không muốn cử động nhưng mà Đồ Du Du vẫn ngồi dậy kiên quyết đẩy Tô Thành rời khỏi phòng sợ hắn không đến kịp giờ của buổi công bố di chúc:

"Tô Thành anh mau mặc quần áo vào đi nếu không sẽ lại đến muộn mất"

Khách sạn này cách Bạch gia không quá xa, còn chưa đầy hai cây số là đã đến nơi rồi, Tô Thành sát giờ mới chịu rời khỏi cũng sẽ không bị muộn chứ huống chi là hắn còn ôm tâm trạng không muốn đến đó:

"Được được anh biết rồi, hay là để anh đưa em đến chỗ Hàn Kỳ trước nhé"

Đồ Du Du lắc đầu từ chối:

"Không cần đâu, anh đừng đến muộn"

Tô Thành nằm ở trên giường lười biếng không muốn ngồi dậy, hắn chỉ muốn cả ngày ở cùng một chỗ với Đồ Du Du mà thôi:

"Du Du hay là em đi cùng anh đi"

Đồ Du Du im lặng một chút rồi đáp:

"Chuyện này dù sao cũng là chuyện của nhà anh, em đến sẽ không hay cho lắm"

Tô Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồ Du Du  làm biếng nói:

"Như vậy anh cũng không muốn đi nữa, anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em thôi"

Đồ Du Du khẽ thở dài một hơi, người này tại sao lại có tính cách trẻ con như vậy đây, hắn có phải là cố tình làm nũng với cậu hay không:

"Tô Thành chúng ta không phải đã thỏa thuận từ trước rồi sao, lần này đến đây mục đích chính là tới chỗ ông ngoại của anh mà"

Tô Thành cầm lấy bàn tay của Đồ Du Du hôn hôn vào trên tay cậu:

"Nhưng mà anh không nhìn thấy em sẽ rất nhớ"

Đồ Du Du buồn cười, tuy rằng biết lời nói kia của Tô Thành có phần khoác lác nhưng mà cậu vẫn cảm thấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực ấm áp lạ thường, cậu khẽ nhẹ giọng đáp một câu với hắn:

"Em cũng thế, cho nên anh đi sớm trở về nhé".

Tô Thành đi được một lúc rồi Đồ Du Du liền cũng rời giường mặc đồ chuẩn bị đi gặp Hàn Kỳ. Ngày hôm trước Đồ Du Du nhắn tin cho Hàn Kỳ, Hàn Kỳ còn nói chuyện cậu tỉnh lại thật sự quá mức bất ngờ, rất muốn gặp cậu hàn huyên tâm sự, cách giờ hẹn còn chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa, vừa mới rồi lúc rời khỏi phòng Tô Thành liền để lại ví tiền của hắn cho cậu, cũng hết cách bản thân cậu hiện tại không có việc làm đã trở thành một con sâu gạo mất rồi.

Dáng đi của Đồ Du Du có chút khó coi, bước chân hai hàng không thể nào khép lại được, chuyện này nếu như là người tinh tế một chút nhất định sẽ nhận ra được đã xảy ra chuyện gì, lại thấy được dấu vết khả nghi trên cần cổ của cậu thì càng chắc chắn hơn. Đồ Du Du nhìn thân thể trong gương cũng tự động đỏ mặt, người nọ ngày hôm qua giống như dã thú triền miên không biết bao nhiêu lần, mấy dấu vết này đủ để thấy Tô Thành có bao nhiêu mạnh bạo cùng cuồng dã.

Khi Đồ Du Du đi xuống dưới sảnh liền phát hiện ra ở dưới có khá nhiều người mặc quần áo trang trọng đi vào trong khách sạn, nhìn tới một lượt liền phát hiện ra được thì ra nơi này đang tổ chức tiệc cưới. Đồ Du Du nhiều năm mất đi ý thức nằm tại một chỗ, hiện tại nhìn thấy nơi đông vui như vậy bước chân tránh không được liền đi về phía đó xem thử.

Hôm nay là hôn lễ long trọng được nhiều người trong giới doanh nhân biết tới, nó không chỉ mang ý nghĩa là một hôn lễ bình thường mà còn là sự xác nhập của hai gia tộc lớn trong giới doanh nhân nói chung và giới kinh doanh bất động sản nói riêng. Người trong cuộc mỗi người đều ôm một tâm tư vui vẻ, trước hết nói tới Lâm Đạt cùng Tô Thánh, việc hai công ty hợp làm một chính là chuyện vô cùng tốt, mỗi người đều kiếm được lợi ích từ nhau. Kế đến là Vu Tú Uyên, con trai mình lấy được người vợ tốt như vậy khẳng định là rất nở mày nở mặt, sau này đi gặp mấy vị phu nhân trong giới thượng lưu vẫn có thể ngẩng cao đầu mà nói chuyện được. Lâm Lệ thì khỏi phải nói, cô đã sớm có tình cảm với Vu Phóng, tuy rằng trong lòng cô vẫn luôn biết Vu Phóng dường như không có tình cảm quá đặc biệt gì với cô nhưng hắn vẫn đồng ý kết hôn với cô coi như cũng là có cơ hội rồi. Đối với cuộc hôn nhân gia tộc này Vu Phóng cảm thấy có cũng được không có cũng được, nếu như không phải là Lâm Lệ cùng hắn kết hôn thì nhất định sẽ là một người phụ nữ khác của gia tộc giàu có nào đó, dù sao cũng đều là người mà hắn không thích, lấy ai cũng giống như nhau mà thôi.

Hôn lễ long trọng thu hút rất nhiều khách mời, tại thời điểm Vu Phóng đứng ở trên bục đợi Lâm Đạt dắt tay Lâm Lệ lên chỗ hắn thì hắn liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở bên ngoài. Vu Phóng giật mình ngẩn người, đôi mắt mở lớn giống như là không tin những gì mình nhìn thấy ở phía trước, tất cả mọi người xung quanh đều trở nên vô hình trong mắt hắn ngoại trừ một người duy nhất đang đứng khom người nhìn tấm ảnh cưới dựng ở bên ngoài kia. Vu Phóng giống như là sợ người nọ lại biến mất một lần nữa, cũng muốn thật nhanh xác định xem đó có phải là người hắn muốn tìm không liền vội vã nâng bước tiến về phía trước, mọi người trong khán phòng đầu bất ngờ, ngay cả Lâm Lệ cũng còn tưởng rằng Vu Phóng nóng lòng muốn đi đến phía cô, nhưng khi hắn không một chút do dự bước ngang qua cô thì cô liền giật mình quay lại phía sau nhìn xem hắn rốt cuộc là muốn đi đâu.

...

Quay trở lại với Bạch gia, sự xuất hiện của Tô Thành ở tại chỗ này thật sự làm cho già trẻ lớn bé trong khu biệt thự lớn nhà họ Bạch bất ngờ không thôi. Bạch Trấn Quân thời gian gần đây sức khỏe không còn tốt như trước nữa, một phần là vì Bạch gia sa sút, một phần cũng là vì đứa cháu trai mà ông vẫn luôn yêu thương không muốn nhận mặt ông. Bạch Trấn Quân đối xử tốt với Tô Thành như vậy một phần là do cảm thấy bản thân có lỗi với con gái Bạch Tư Nhiên của mình, lần này lại gây ra hiểu lầm như thế cho Tô Thành ông quả thật vẫn chưa có cơ hội để giải thích rõ ràng.

Bạch gia có rất nhiều người, tài sản cũng không phải là ít, tuy rằng mỗi người trong Bạch gia không nghèo, ai cũng đều có công ăn việc làm ổn định nhưng lại đồng dạng có lòng tham không đáy, thế cho nên nghe tin Bạch Trấn Quân ngày hôm nay muốn công bố di chúc đều đến sớm hơn những nửa tiếng để nghe ngóng. Sự kiện năm đó Tô Thành vì một người đàn ông mà cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với Bạch gia và Tô gia mọi người đều biết rõ, hiện tại hắn trở về trong lòng liền nảy sinh một chút khó chịu vì dù sao thêm người tức chính là ít đi một phần tiền.

"Ai nha, cháu trai mấy năm đã không thấy mặt lúc này đã về rồi, cả nhà lại được dịp đông đủ đây"

Người lên tiếng nói lời mỉa mai này chính là bác dâu của Tô Thành tên Đồng Liên, nếu là lúc trước thì bà ta sẽ không dám nói ra những lời như vậy nhưng hiện tại thời thế cũng thay đổi rồi, Tô Thành chẳng qua cũng đều giống như mọi người ở chỗ này quay về muốn lấy một phần tài sản mà thôi, hơn nữa Tô Thành nói gì thì nói cũng chẳng phài là đại thiếu gia gì nữa cả, không biết chừng hiện tại còn nghèo rớt mồng tơi.

Bạch Trấn Quân biết Tô Thành trở về liền bất ngờ không thôi, ông vốn đang ngồi ở ghế cũng đứng bật dậy, gương mặt già nua, mái tóc bạc trắng, ngay cả dáng người cũng không còn được tốt giống như xưa, Tô Thành nhìn thấy cảnh tượng này cũng tránh không được có một chút thương cảm, nói gì thì nói Bạch Trấn Quân trước đây cũng đối xử với hắn không tệ, nếu như không phải vì chuyện của Đồ Du Du thì hắn cũng sẽ không cùng ông có mối quan hệ căng thẳng như thế.

"Tô Thành, cháu về rồi sao" Bạch Trấn Quân giọng nói có điểm run rẩy

Tô Thành không dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, tuy rằng trong lòng đã có ý định muốn tha thứ cho Bạch Trấn Quân nhưng hắn không hề nói ra cho ông biết, Bạch Trấn Quân nói một câu Tô Thành cũng chẳng đáp lại nữa chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến một góc ngồi xuống.

Vài phút sau luật sư cũng tới, luật sư nọ chính là người lần ấy đến nhà đưa thư mời cho Tô Thành, Tô Thành bình thường sẽ không có ý định ghi nhớ ai nhưng mà người này chẳng qua lại trùng hợp chính là kẻ phá đám chuyện tốt của hắn và Đồ Du Du khi ấy, thế cho nên lần này Tô Thành liền có ấn tượng với ông ta.

"Xin chào mọi người, tôi là Tề Lâm là luật sư của ông Bạch, hôm nay tôi có mặt ở đây chính là muốn công bố di chúc của ông Bạch Trấn Quân"

Tề Lâm nói đến đây liền ngừng lại cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói tiếp:

"Cũng đã đến giờ, mọi người hẳn là đã đến đông đủ vậy thì tôi cũng không muốn làm mất thời gian nữa hiện tại liền công bố luôn di chúc tại chỗ này"

Mọi người trong biệt thự vừa mới rồi còn nhốn nháo bàn tán to nhỏ, hiện tại vừa nghe thấy chuẩn bị đọc di chúc liền nhất loạt im bặt không hề hé răng nửa lời, xem ra mọi người đều có vẻ như rất quan tâm đến bản di chúc này.

Bạch Trấn Quấn vẫn còn sống nhưng lại muốn lập di chúc đương nhiên phải có vấn đề, gần đây sức khỏe của ông không được tốt, thường xuyên phải đến bệnh viện thăm khám, bác sĩ cũng đã nói đây là chứng bệnh tuổi già có thể đột quỵ bất cứ lúc nào. Bạch Trấn Quân vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tô Thành, không chỉ riêng việc của Đồ Du Du mà còn với cả những chuyện trong quá khứ với Bạch Tư Nhiên nữa, lần này lập di chúc cũng là muốn gọi Tô Thành trở về,  đã sáu năm rồi ông mới gặp lại đứa cháu trai này.

"Trước hết tôi xin công khai tài sản hiện có của ông Bạch Trấn Quân, ngoài những bất động sản hàng năm vẫn luôn sinh lãi không thể định mức được một con số cụ thể ra thì ông Bạch Trấn Quân còn có trong tay..."

Đối với số tài sản này đều làm cho những người hám của có mặt tại nơi đây mở lớn hai mắt phát sáng như đèn pha, Tô Thành ngược lại ngồi ở một góc cũng không để vào tai số tiền mà luật sư đang nói đã lên tới mấy con số 0 rồi. Lần này hắn trở về đây nếu không phải vì Đồ Du Du vẫn luôn nói hắn về thì hắn cũng sẽ không có mặt ở chỗ này, Bạch gia ngoài Bạch Trấn Quân xem như lúc trước đối xử tốt với hắn thì những người còn lại đều coi hắn là cái gai trong mắt.

"Bốn mươi phần trăm cổ phần đứng tên ông Bạch Trấn Quân tại công ty bất động sản Tô thị cùng hai khu nghỉ dưỡng tại Tam Á và Quý Châu, tất cả đều sang tên thuộc quyền thừa kế của Tô Thành tiên sinh"

Phải nói bốn mươi phần trăm tại công ty bất động sản Tô thị vô cùng lớn, nói thẳng ra Tô Thành hiện tại đã là cổ đông lớn nhất tại công ty bất động sản Tô thị. Chưa kể hai khu nghỉ dưỡng cao cấp tại Tam Á và Quý Châu mỗi năm đều sinh lời không ít, số phần tài sản này chính là phần tài sản lớn nhất mà người trong Bạch gia đều mong muốn, không nghĩ tới Bạch Trấn Quân lại để lại cho Tô Thành toàn bộ.

Mọi người ở chỗ này đều giật mình bất ngờ không thôi, người nhịn không được lên tiếng trước tiên chính là Đồng Liên:

"Ba à, ba như vậy là không công bằng, Tô Thành là cháu của ba nhưng Bạch Lượng cũng là cháu của ba cơ mà, hơn nữa Bạch Lượng còn là cháu đích tôn, ba như vậy thật sự không công bằng"

Tô Thành đối với tài sản của Bạch Trấn Quân dĩ nhiên sẽ không hứng thú, hắn còn đang định lên tiếng muốn từ chối thì đã có người thay hắn rồi. Bạch Trấn Quân đưa mắt nhìn Đồng Liên một cái, Bạch Tử Kỳ đứng bên cạnh thấy vậy liền kéo vợ lại ngăn không cho bà ta làm loạn. Luật sư vẫn giữ thái độ điềm tĩnh mỉm cười nói tiếp:

"Tiếp theo là đến Bạch Lượng tiên sinh, căn biệt thự hiện tại cùng khu biệt thự ngoại ô sẽ được sang tên cho Bạch Lượng tiên sinh đây, bên cạnh đó Bạch Lượng tiên sinh còn được nhận thêm 5 triệu nhân dân tệ"

Căn biệt thự hiện tại cùng khu biệt thự ngoại ô kia căn bản không có giá trị kinh doanh, làm sao có thể so sánh được với khu nghỉ dưỡng cao cấp hàng năm vẫn luôn sinh lời vô cùng tốt kia.

"Những người còn lại mỗi người được chuyển vào tài khoản 3 triệu nhân dân tệ"

Tài sản của Bạch Trấn Quân nhiều vô kể nhưng cũng chỉ cần vài phút là đọc xong hết được bản di chúc này, ngẫm lại dù cho số tiền có lớn đến đâu thì cũng một câu nói là xong hết cả, ông hiện tại mới chợt nhận ra được rằng cả đời mình đều vì một chữ tiền tài đến cuối cùng khi về già lại thiếu mất đi tình thương sự quan tâm của mọi người. Nếu như năm đó ông không ép buộc Bạch Tư Nhiên cưới Tô Thánh thì cũng sẽ không đi đến kết cục này, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, Tô Thành và ông cũng không vì thế mà bất hòa.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn hết những giấy tờ cần sang tên, hiện tại chỉ cần Tô Thành tiên sinh cùng Bạch Lượng tiên sinh đến ký vào để xác nhận, còn có số tiền kia một lát nữa sẽ được chuyển vào tài khoản của các vị"

Tô Thành ngồi ở một góc lúc này mới lên tiếng:

"Lần này đến đây cũng không phải là chủ ý của tôi, phần tài sản này tôi cũng không có ý định muốn nhận, tôi hiện tại còn có việc, đi trước"

Tô Thành đứng dậy định rời đi, Bạch Trấn Quân cũng theo đó gọi tên của hắn:

"Tô Thành"

Tô Thành dừng bước nhưng không quay đầu lại phía sau nhìn, Bạch Trấn Quân có điểm khổ sở, ngoài những thứ này ra thì ông cũng không biết nên phải bù đắp cho Tô Thành ra sao nữa:

"Cháu mới về ở lại dùng bữa rồi hãy đi"

Tô Thành nhàn nhạt đáp:

"Không cần đâu".

...

Quay trở lại chỗ của Đồ Du Du, lúc Đồ Du Du đang ngẩn người nhìn ảnh cưới phía trước, trong lòng vẫn còn mông lung cảm thấy người đàn ông trong ảnh thật quen mắt thì liền có một giọng nam phía trước gọi cậu:

"Du Du"

Đồ Du Du theo phải xạ ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông phía trước mặc một bộ vest trắng, trước cổ áo còn thắt một chiếc nơ màu đen, gương mặt này so với người trong ảnh có điểm tương đồng, Đồ Du Du có chút bất ngờ khi nhận ra người nọ là Vu Phóng thì đối phương đã tiến tới ôm lấy cậu vào trong lòng:

"Đúng thật là em sao Du Du?"

Đồ Du Du có một số chuyện sẽ phản ứng rất chậm ví như hiện tại bị Vu Phóng bất ngờ ôm lấy phải mất vài giây cậu mới có thể giãy giụa đẩy hắn ra:

"Là cậu sao Vu Phóng, thì ra hôm nay cậu kết hôn hả?"

Ngoài Vu Phóng ra thì người nhận ra Đồ Du Du còn có vợ chồng Tô Thánh và Vu Tú Uyên, Tô Thánh trong lòng chỉ có điểm bất ngờ vì Đồ Du Du năm đó đã được kết luận là sống cuộc sống thực vật cơ hội tỉnh lại chỉ có 5 phần trăm, nhưng Vu Tú Uyên ngoài bất ngờ ra thì còn có sợ hãi và lo lắng. Năm đó bà biết được chuyện con trai mình Vu Phóng thích đàn ông, hơn nữa còn thích đúng người mà Tô Thành thích, Tô Thánh vì chuyện Tô Thành thích đàn ông mà đuổi hắn ra khỏi Tô gia, nếu như Tô Thánh mà biết chuyện Vu Phóng cũng như vậy khẳng định là con trai bà sẽ không được yên ổn mà làm thiếu gia nữa.

"Không phải" Vu Phóng kéo lấy tay của Đồ Du Du trả lời câu hỏi kia của cậu

Lâm Lệ cũng đã chạy ra ngoài vừa nhìn thấy thái độ kỳ quái kia của Vu Phóng liền gọi hắn:

"Vu Phóng, là ai vậy?"

Đồ Du Du cảm thấy không khí có điểm gì đó không đúng liền vội vã thu tay lại, cậu hiện tại quả thật muốn rời đi nhưng mắt thấy xung quanh có rất nhiều người, không hiểu sao lại có một nhóm người liên tục bấm máy ảnh kêu tách tách, thỉnh thoảng còn có ánh đèn chớp loáng liên hồi. Đồ Du Du lúc này cũng không biết nói gì cho đúng, lúng túng một hồi liền nói thế này:

"Như vậy chúc cậu hạnh phúc nha, tôi còn có việc không thể ở lại chỗ này lâu được"

Đồ Du Du nói xong liền xoay người muốn rời đi thì cổ tay của cậu bất ngờ bị một lực đạo nắm chặt lấy kéo ngược lại phía sau:

"Du Du đừng đi, anh đợi em cũng đã lâu lắm rồi, anh còn có rất nhiều chuyện muốn nói với em".