Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 70: Một chút ngọt




Tô Thành lo lắng Đồ Du Du sẽ mệt mỏi cho nên liền mặc kệ Phó Ngạn Thiến còn ở phía dưới làm loạn liền dắt tay cậu lên trên lầu, Đồ Du Du sau khi biết được chuyện Tô Thành căn bản không có người khác thì vô cùng vui mừng, sáu năm không được tính là khoảng thời gian dài trong sáu mươi năm cuộc đời, nhưng nó lại là thời gian dài trong tình yêu, chính là quãng thời gian để trải nghiệm sự kiên nhẫn, người đàn ông sáu năm kiên trì đợi cậu như vậy Đồ Du Du căn bản chẳng có thể nghi ngờ tình cảm của hắn được.

Tô Thành cả một quá trình đều nắm tay Đồ Du Du đỡ cậu đi, hắn vẫn lo lắng sức khỏe của cậu không tốt, hoặc có thể là hắn lại sợ cậu sẽ đột nhiên biến mất khỏi hắn thêm một lần nữa cho nên Tô Thành mới nắm chặt tay của cậu đến như vậy. Khi Đồ Du Du ngồi xuống giường rồi, Tô Thành liền lo lắng nhìn cậu hỏi:

"Em cảm thấy trong người thế nào?"

Không rõ là do khoảng cách quá mức gần hay là do Đồ Du Du mặc nhiều áo hơn bình thường một chút mà lúc này cậu cảm thấy cả người có chút nóng, cậu ngượng ngùng hơi hơi quay mặt sang một bên né tránh ánh nhìn của Tô Thành:

"Không sao cả, không cần phải lo lắng..."

Tô Thành ngồi xuống bên cạnh Đồ Du Du, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ôn nhu:

"Xin lỗi Du Du, nếu như lần đó anh không rời khỏi thì em cũng không phải chịu cực khổ, cũng cảm ơn em đã tỉnh lại, đã cho anh thêm một cơ hội nữa"

Đồ Du Du không trách Tô Thành, đối với chuyện bản thân cậu bị gặp phải tai nạn giao thông, sau đó bị trôi qua mất sau năm vô nghĩa, bản thân cậu không hề có suy nghĩ trách cứ bất kỳ một ai cả:

"Anh nói gì vậy, việc này không phải lỗi của anh... em cũng không có ý định sẽ đổ lỗi cho ai cả"

Tô Thành đột nhiên kéo Đồ Du Du vào trong lòng rồi ôm lấy cậu, có trời mới biết Tô Thành có biết bao nhiêu kích động, nếu như Đồ Du Du không tỉnh lại Tô Thành quả thật còn có suy nghĩ không cần đến mạng sống nữa, cho nên mấy năm nay hắn mới điên cuồng liều mạng như vậy, chỉ có điều bao nhiêu vết thương, bao nhiêu kẻ thù như thế cũng không thể lấy được mạng của hắn, thật là khiến cho hắn cũng cảm thấy tức giận:

"Du Du, sau này anh sẽ không để cho em gặp chuyện gì nữa"

Đồ Du Du nhận ra Tô Thành càng ngày càng cho cậu cảm nhận được rõ ràng sự an toàn, nếu như là trước đây trong người hắn vẫn còn một phần nào đó sự ngông cuồng hấp tấp thì lúc này cậu lại cảm nhận được Tô Thành chính là người đàn ông thực thụ, có một chút gì đó tồn tại đối lập nhau, ấm áp nhưng lại bá đạo, ôn nhu nhưng không hề ủy mị.

Đồ Du Du đột nhiên nhớ đến lời nói của Phó Ngạn Thiến vừa mới rồi, cô ta nói Tô Thành đã đồng ý với ba cô ta sẽ chiếu cố cô ta, cậu cho dù không biết mối quan hệ giữa Tô Thành và bọn họ như thế nào, nhưng mà cậu lại không hy vọng hắn sẽ để ý người con gái khác, chỉ nghĩ đến chuyện Tô Thành quan tâm cô gái khác thôi cậu liền không cảm thấy vui vẻ:

"Tô Thành, vừa mới rồi cô gái dưới lầu có nói anh đồng ý chiếu cố cô ấy..."

Tô Thành khẽ ừ nhẹ một tiếng:

"Ừ, em không cần phải bận tâm đến chuyện này"

Ý của Tô Thành chính là không muốn Đồ Du Du suy nghĩ đến chuyện khác mà chỉ cần chú ý đến sức khỏe của bản thân là được rồi, nhưng lời lẽ này truyền vào tai Đồ Du Du lại thành một ý hiểu khác, giống như là giữa Tô Thành và cô gái kia thật sự có điều gì đó mờ ám. Đồ Du Du mím mím môi mỏng hơi hơi đẩy Tô Thành ra một chút rồi im lặng, Tô Thành cũng không hiểu tại vì sao Đồ Du Du đột nhiên lại như thế, sau đó hắn giống như hiểu ra điều gì đó liền đưa tay nâng cằm cậu lên một chút, mang gương mặt của mình tiến sát về phía cậu, nói một câu rồi hé miệng ngậm lấy đôi môi người ta:

"Em nếu như cảm thấy không thoải mái thì anh sau này sẽ không gặp cô ta nữa"

Đồ Du Du nghiêng đầu né tránh:

"Không phải là vấn đề em thoải mái hay không, chỉ là em muốn biết giữa anh và cô ấy có thật sự có cái gì hay không?"

Tô Thành buồn cười kéo Đồ Du Du lại vào trong lòng mình:

"Không có, anh chỉ có cái gì đó với mình em"

Đồ Du Du lại một lần nữa đẩy Tô Thành ra, bàn tay cậu không cẩn thận chạm trúng vết thương trên bụng của hắn, Tô Thành bị đau cũng suýt xoa một tiếng, Đồ Du Du thấy vậy liền có chút lo lắng:

"Anh sao thế?"

Tô Thành không muốn để cho Đồ Du Du biết mình đang bị thương cho nên liền nhìn cậu cười xấu xa không nói, Đồ Du Du lại cứ tưởng rằng Tô Thành đang giả bộ liền bực bội đánh hắn một cái, lại không cẩn thận đánh trúng vào vết thương trên bụng kia. Vừa mới rồi là Đồ Du Du không cẩn thận chạm phải, lúc này là cố tình đánh đến, tuy rằng cậu đánh rất nhẹ thôi nhưng vết thương của Tô Thành vẫn luôn phải hạn chế cử động mạnh, chính vì thế khi Đồ Du Du vừa vung tay đánh xuống miệng vết thương lại một lần nữa muốn rách ra.

Tô Thành mặc dù không kêu đau nhưng gương mặt cũng biến chuyển, Đồ Du Du ngay lập tức vươn tay tới kéo áo Tô Thành lên xem thử, vừa nhìn thấy trên bụng hắn có quấn băng gạc, chỗ mà cậu vừa đánh xuống còn có cả vết máu đó thấm ra ngoài miếng băng trắng kia, Đồ Du Du hoảng hốt luống cuống không biết phải làm gì:

"Anh sao thế?"

Tô Thành nhanh chóng nắm lấy tay của Đồ Du Du, cậu lo lắng luống cuống như vậy thật sự khiến cho hắn rất đau lòng:

"Anh có chuyện này muốn nói cho em biết"

Đồ Du Du bây giờ chỉ quan tâm đến vết thương trên bụng kia của Tô Thành mà thôi:

"Có chuyện gì để sau rồi nói, trước xử lý vết thương của anh đã"

Tô Thành nghĩ đây chính là thời điểm tốt nhất để nói ra chuyện này với Đồ Du Du, nói ra muộn một chút không biết chừng cậu còn nghĩ hắn giấu cậu:

"Xin lỗi Du Du, lúc trước em có nói muốn anh trở thành một tinh anh trong giới tri thức nhưng đến cuối cùng anh lại thành một lưu manh rồi, là kẻ xấu em cảm thấy thế nào?"

Thật ra Đồ Du Du hiện tại vẫn chưa thể nào tưởng tượng ra được Tô Thành ở trong hắc đạo nguy hiểm như thế nào, cũng luôn nghĩ hắn trước nay vẫn đều là lưu manh, cậu chẳng phải vẫn như vậy mà ở bên hắn hay sao:

"Anh đừng ở đó nhiều lời nữa, vết thương nghiêm trọng như thế còn không chịu băng bó cẩn thận lại"

Tô Thành vẫn chưa chịu buông tay Đồ Du Du ra:

"Em nói em có chấp nhận anh không trước đã"

Đồ Du Du có chút tức giận, đến giờ phút này rồi mà Tô Thành còn cứ như thế:

"Anh trước đây không phải vẫn là lưu manh hay sao, em có nói không chấp nhận anh hả"

Tô Thành ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Đồ Du Du:

"Cho nên sau này em có hối hận cũng không có cơ hội chạy thoát đâu"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Là lúc nào rồi mà anh còn đùa được hả, mau thả tay ra để em xem"

Tô Thành lúc này mới chịu buông tay Đồ Du Du ra để cho cậu xem vết thương trên bụng của hắn, Đồ Du Du vừa nhìn thấy trên băng có máu thấm ra bên ngoài liền đau lòng đến đỏ con mắt, cũng là do cậu vừa rồi đánh hắn nên mới thành ra như vậy. Tô Thành thấy Đồ Du Du khóe mắt ửng hồng thì đau lòng, vết thương trên bụng kia hắn không hề cảm thấy đau, nhưng chỉ cần cậu chuẩn bị khóc là hắn liền không chịu được rồi:

"Đừng khóc, anh không sao cả"

Đồ Du Du đứng dậy tính đi xuống lầu:

"Chúng ta đến bệnh viện thôi"

Tô Thành kéo Đồ Du Du lại dịu giọng nói:

"Không cần gấp, anh không sao"

Đồ Du Du hiện tại cảm thấy vô cùng có lỗi với Tô Thành, nếu như không phải do cậu đánh hắn thì hắn cũng sẽ không thành ra như vậy:

"Em xin lỗi"

Tô Thành càng nhìn Đồ Du Du càng cảm thấy người ta vô cùng đáng yêu, hơn nữa bộ dạng hiện tại của cậu thật sự khiến cho hắn chỉ muốn ôm vào lòng bao bọc ngay lúc này:

"Anh đã nói không sao mà"

Đồ Du Du hơi đẩy Tô Thành ra một chút:

"Để em xuống dưới nói người chuẩn bị xe đưa anh đến bệnh viên xem thử"

Nói rồi Đồ Du Du liền ngay lập tức rời khỏi phòng bước xuống dưới lầu, thật ra Tô Thành trước nay bị thương đều không hề đến bệnh viện, nói gì thì nói hắn ở trong hắc đạo nguy hiểm như thế này cũng vẫn luôn có rất nhiều người chờ đợi cơ hội để hãm hại, thế cho nên từ đó đến giờ mỗi khi hắn bị thương sẽ có bác sĩ trực tiếp đến tận nơi để kiểm tra.

Đồ Du Du ở trên phòng lo lắng đợi người tới kiểm tra vết thương cho Tô Thành, mười phút trôi qua càng khiến cho cậu cảm thấy sốt ruột hơn. Người phụ trách sức khỏe cho Tô Thành tên là Tề Chân Úy, hai mươi tư tuổi tốt nghiệp ở Anh quốc, trình độ chuyên môn vô cùng cao, chỉ có điều tính cách có chút quái dị. Tề Chân Úy về nước được rất nhiều bệnh viện có tiếng mời gọi, Tề gia cũng là chủ của một bệnh viện có tiếng tại Thượng Hải, nhưng không rõ có phải là Tề Chân Úy đang trong thời kỳ phản nghịch hay không mà lại từ bỏ tất cả giao du với nhóm người trong giới hắc đạo, mà hắc đạo chính là địa phương vào thì dễ nhưng ra lại khó.

Tề Châu Úy mười lăm phút sau liền đới nơi, lúc cậu ta mở cửa phòng nhìn thấy Đồ Du Du còn hoảng hốt một phen. Tề Chân Úy là một trong số ít những người biết được sự tồn tại của Đồ Du Du, có đôi lúc đích thân cậu ta sẽ kiểm tra cho Đồ Du Du một chút, hiện tại vừa nhìn thấy người thực vật tưởng chừng không có khả năng tỉnh lại lúc này liền đứng như người bình thường ở chỗ này thật sự tránh không được có điểm kinh ngạc, trong lòng cũng thật sự muốn mượn người này nghiên cứu thử.

Tô Thành thấy Tề Chân Úy cứ nhìn chằm chằm Đồ Du Du như thế liền không vui, người của hắn người khác nhìn nhiều hơn nửa phút đã khiến cho hắn muốn đánh người rồi. Nhưng mà Đồ Du Du căn bản không hề phát hiện ra được Tề Chân Úy nãy giờ nhìn mình, bởi vì cậu căn bản còn đang bận lo lắng cho vết thương trên bụng Tô Thành:

"Bác sĩ, phiền cậu tới nhìn xem vết thương của anh ấy"

Tề Chân Úy nghe thấy Đồ Du Du lên tiếng nói liền mới chính thức xác nhận được chuyện này là thật, không kìm lòng được mà chửi thề một câu:

"Anh con mẹ nó đúng là thật sự sống lại""

Đồ Du Du hả một tiếng, người phía trước giống như là quen biết cậu vậy, Đồ Du Du vốn định lên tiếng nói cái gì đó Tô Thành liền ngay lập tức đứng dậy che ở phía trước cậu. Đồ Du Du lúc này không thể nhìn thấy được gương mặt của Tô Thành có biểu cảm ra sao, nếu như cậu nhìn thấy được ánh mắt cảnh cáo kia của hắn khi nhìn Tề Chân Úy khẳng định sẽ cũng phải ít nhiều hoảng hốt. Tề Chân Úy ai oán một phen, cậu ta chỉ là muốn nghiên cứu một chút về Đồ Du Du mà thôi, chuyện người thực vật làm sao tỉnh lại được chính là chuyện vẫn chưa có lời lý giải chính xác trong giới ý học.

Tề Chân Úy ngồi xuống nhìn xem vết thương của Tô Thành, vừa mới mang băng gạt mở ra liền chửi thề:

"Fuck, vết thương như vậy cũng gọi tôi đến?"

Đồ Du Du ở bên cạnh vừa nhìn thấy rõ ràng vết thương kia nhịn không được hoảng hốt, vết thương này rốt cuộc là do thứ gì gây ra lại nghiêm trọng như vậy. Đối với Tô Thành và Tề Chân Úy vết thương này căn bản không là gì, nhưng đối với Đồ Du Du lại chính là một vết thương lớn. Nhìn Tề Chân Úy ở bên cạnh có điểm mạnh tay băng bó vết thương cho Tô Thành, Đồ Du Du ngay lập tức liền gấp gáp đến độ muốn đau tim:

"Bác sĩ, cậu nhẹ tay một chút được không?"

Giọng nói của Đồ Du Du vừa nỉ non lại mang theo tia nhỏ nhẹ đau lòng, Tề Chân Úy ngẩng đầu nhìn cậu cười xấu xa:

"Anh yên tâm, tên này không biết đau đâu"

Đồ Du Du xoắn xuýt ngồi xuống bên cạnh Tô Thành, lại ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng gấp gáp:

"Phiền bác sĩ nhẹ tay một chút"

Tề Chân Úy cười cười nhưng quả thật cũng nhẹ tay hơn một chút, vừa băng bó giúp cho Tô Thành vừa ở một bên nói thế này:

"Tôi đang làm một dự án nghiên cứu về một số vấn đề mà y học vẫn chưa có lời giải thích, trong đó có vấn đề mà cậu có thể giúp tôi đó, cậu có hứng thú..."

Nhưng mà lời của Tề Chân Úy còn chưa nói xong thì Tô Thành đã lên tiếng đánh gãy lời của cậu ta rồi:

"Làm xong rồi thì cút về đi"

Tề Chân Úy là một trong số ít những người có thể nói chuyện thoải mái với Tô Thành:

"Tên khốn nạn này"

Đồ Du Du thấy Tô Thành cũng có điểm không đúng liền kéo lấy tay hắn:

"Tô Thành, anh sao lại có thái độ như vậy chứ, bác sĩ cảm ơn cậu, xuống nhà ngồi xuống chén trà nhé"

Tề Chấn Úy gật đầu luôn:

"Được đấy, nhân tiện chúng ta nói đến chuyện nghiên cứu"

Tô Thành trầm giọng cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng:

"Cút"

Đồ Du Du cũng cảm thấy có lỗi thay cho Tô Thành:

"Bác sĩ, để tôi đưa cậu xuống lầu"

Tô Thành ngay lập tức nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du, sáu năm về trước hắn đã có máu ghen tuông, sáu năm hiện tại bản tính ghen tuông này không những không được loại bỏ mà còn tăng lên cao, chỉ cần người khác nhìn Đồ Du Du lâu một chút hoặc là nói chuyện với cậu thêm vài câu là hắn thật sự muốn đem cậu giấu vào trong túi áo ngực rồi:

"Nếu cậu còn không mau cút, ngày mai tôi liền nói người đến phá cái trụ sở nát kia của cậu"

Tề Chân Úy gật đầu nói được được rồi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi đây, đến khi Tề Chân Úy đi rồi Đồ Du Du liền quay qua nhíu mày nhỏ giọng trách Tô Thành:

"Sao anh lại đối với cậu ấy như vậy, như vậy là không nên"

Tô Thành lâu lắm rồi mới được nghe thấy mấy lời lải nhải vô nghĩa này của Đồ Du Du, tuy rằng trước đây nghe có điểm phiền nhưng hiện tại liền muốn nghe nhiều hơn một chút, có lẽ nghe đến cả đời cũng sẽ không cảm thấy chán:

"Được rồi, cũng đã trưa rồi, sức khỏe của em vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên đi ngủ một chút"

Đồ Du Du hiện tại vẫn còn mặc áo phao lớn cùng quấn khăn trên cổ, nãy giờ xảy ra nhiều việc như thế còn chưa kịp cởi đồ ra. Tô Thành kéo cậu ngồi xuống giường, cẩn thận giúp cậu tháo khăn tay, khăn quàng cổ, lại giúp cậu kéo áo phao lớn để sang một bên, đến khi Đồ Du Du chỉ còn mặc trên người một chiếc áo len mỏng liền ôm cậu ngã xuống giường, mang chăn đắp thật cẩn thận cho cậu, hắn nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào trong lòng mãn nguyện nói:

"Anh thật sự đợi ngày này lâu lắm rồi, sau này anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì nữa"

Có rất nhiều sự việc xảy ra trong sáu năm nay làm thay đổi đi một số chuyện liên quan đến Tô Thành, việc đầu tiên chính là hắn không còn là đại thiếu gia ngang ngược của Tô gia nữa, cũng không còn được Bạch gia dung túng. Việc thứ hai chính là Tô Thành đã trở thành một đại nhân vật trong giới hắc đạo, vất vả lắm mới leo lên tới được vị trí này nhưng đến khi hối hận muốn rút lui cũng là chuyện rất khó khăn. Việc thứ ba chính là tính cách của hắn đã thay đổi rất nhiều, có lẽ ở Thượng Hải này chỉ có một mình Đồ Du Du chưa hề phát giác ra hắn là một người rất nguy hiểm, rất thâm trầm máu lạnh, đã tuyệt không biết bao nhiêu đường sống của nhiều người. Tô Thành đương nhiên cũng lo lắng quá khứ này của hắn sẽ làm cho Đồ Du Du cảm thấy kinh hãi, nhưng cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, thay đổi có nhiều đến như thế nào thì trái tim này của hắn cũng đều đặt vào trong tay cậu, không hề có bất cứ sự thay đổi nào.