Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 22: Phớt nhẹ




Đồ Du Du bị đánh đến nằm bẹp ở trên giường cả ngày, cậu vẫn không hiểu lý do tại vì sao người ta lại đánh mình, phòng bệnh của Tô Thành có chiếc giường rất rộng, Tô Thành sau lần Đồ Du Du bị đánh này liền không muốn cho người ta đi đâu nữa, tốt nhất là phải ở trong tầm mắt của hắn mới được, thế cho nên Tô Thành liền kiên quyết muốn Đồ Du Du nằm dưỡng thương cùng hắn tại phòng bệnh này.

Bàn tay phải của Đồ Du Du bị băng kín không thể cầm nắm vật gì, việc ăn uống cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều, có một nữ y tá xinh đẹp nói muốn đút cho Đồ Du Du ăn, Đồ Du Du còn chưa kịp nói lời cảm kích thì không hiểu sao cô ấy đã rời đi rồi, đến cuối cùng không có ai khác đành phải Tô Thành đút cho cậu ăn. Đại thiếu gia xung phong đút đồ ăn cho mình, Đồ Du Du nghĩ mà cảm thấy cũng có chút hoảng, cậu e ngại nhìn Tô Thành nói:

"Hay là gọi cô y tá kia vào giúp tôi ăn đi"

Vừa mới rồi nữ y tá kia bị Tô Thành dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn mình cho nên mới hoảng sợ mà bỏ chạy mất, hắn đương nhiên không muốn nhờ bất cứ ai khác làm công việc này ngoài mình cả, chăm sóc cừu nâu ngốc của hắn vẫn là nên để hắn làm mới yên tâm:

"Thầy nghĩ bệnh viện lớn như này có ít bệnh nhân lắm hả, còn muốn y tá phải đút cho thầy ăn"

Đồ Du Du nghe giọng điệu kia của Tô Thành liền hiểu ra, cậu có điểm ngượng ngùng đáp lại:

"Ừ, cậu nói cũng có lý"

Đồ Du Du sức ăn rất khỏe, Tô Thành nhìn dáng người nhỏ nhắn kia cũng không hiểu tại vì sao có ăn bao nhiêu cũng vẫn gầy như thế, khoảng thời gian này hắn phát hiện ra cậu không thích ăn rau xanh mà chỉ thích ăn thịt, Tô Thành cảm thấy cách ăn này rất dễ gặp táo bón cho nên mỗi một thìa cơm đều sẽ kèm cả rau xanh lẫn một miếng thịt nhỏ. Đồ Du Du lúc đầu còn có điểm ngượng ngùng không thể thích nghi, nói gì thì nói Tô Thành cũng là đàn ông, cậu trước nay còn chưa được đàn ông nào đút cơm cho ăn ân cần như thế, hơn thế nữa thân phận địa vị của người đối diện cũng có điểm không phù hợp với công việc này, nhưng mà đến cuối cùng Đồ Du Du cũng vì bị ăn ít thịt mà bất mãn nói với Tô Thành:

"Thịt trên bàn còn rất nhiều, cậu lấy cho tôi miếng lớn có được không?"

Tô Thành cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng Đồ Du Du, Đồ Du Du nhai nhai thật chậm rồi nuốt xuống, lúc cần cổ gợi cảm kia có yết hầu khẽ cử động trơn trượt, Tô Thành mặc dù chưa ăn cái gì cũng tự giác nuốt xuống mà ham muốn, thật chỉ muốn ngay lập tức ăn chọn ai kia mà thôi.

Một tiếng sau đó cũng ăn cơm tối xong, Tô Thành đặt cho Đồ Du Du một chiếc điện thoại I phone X bản quốc tế, trước khi đưa điện thoại cho cậu còn tự mình lắp sim vào đó, sau đó lại nhập số của hắn lưu lại, còn cẩn thận để số điện thoại của mình vào danh sách gọi khẩn cấp chỉ cần nhấn số 1 là có thể kết nối được, làm xong xuôi mọi chuyện Tô Thành mới đưa điện thoại cho Đồ Du Du:

"Sau này xảy ra chuyện gì cứ gọi cho tôi, chỉ cần nhấn số 1 là có thể thực hiện được cuộc gọi rồi"

Đồ Du Du có điểm bất ngờ, cậu nãy giờ vẫn ngồi ở trên giường quan sát Tô Thành, biết hắn mới đặt mua một chiếc điện thoại, nhưng cậu lại chẳng thể ngờ được điện thoại này không phải mua cho hắn mà là mua cho cậu:

"Cho tôi sao?"

Tô Thành đặt điện thoại ở trên đùi Đồ Du Du rồi xoay người ngồi gọt hoa quả, Đồ Du Du bất ngờ ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc I phone lớn kia, tuy rằng không biết giá trị của nó bao nhiêu nhưng cậu biết giá khẳng định sẽ không nhỏ:

"Tôi không nhận đâu"

Tô Thành ngồi ở một bên gọt táo:

"Đã mua rồi, thầy không dùng thì bỏ đi"

Đồ Du Du làm sao có thể bỏ đi một vật giá trị như thế chứ, nhưng mà cũng chẳng thể nào cứ như vậy nhận lấy món quà này được:

"Chiếc điện thoại này giá bao nhiêu thế, đợi đến tiền lương tháng này tôi sẽ trả cho cậu"

Tô Thành nhíu mày quay sang nhìn Đồ Du Du:

"Là cho thầy chứ không phải mua hộ thầy"

Đồ Du Du vẫn do dự không muốn nhận món quà lớn như thế:

"Nhưng mà..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì Tô Thành đã cắt ngang lời của Đồ Du Du rồi:

"Coi như là tiền lương mà thầy dạy phụ đạo cho tôi đi, nếu cảm thấy áy náy thế sau này phải dành nhiều thời gian cho tôi một chút"

Đồ Du Du im lặng nhìn Tô Thành, không nghĩ tới đại thiếu gia cũng biết gọt hoa quả, không những biết gọt lại còn gọt rất giỏi, nãy giờ vỏ quả táo đều được gọt xoay vòng không bị đứt đoạn:

"Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng hết mình để dạy phụ đạo cho cậu"

Tô Thành nhếch môi khẽ mỉm cười không nói, hắn cảm thấy lừa gạt Đồ Du Du đúng thật là dễ như trở bàn tay, chỉ cần nói vài ba câu liền có thể làm cho cậu tin tưởng.

Tiêu Dật không mất tiền viện phí nhưng lại vẫn có thể nằm ở phòng vip, ăn uống xong đã gần tám giờ tối, bởi vì trước nay chưa từng dùng qua điện thoại I phone cho nên hiện tại vẫn chưa thể sử dụng quen tay được, ai đó thích thú ngồi trên giường mày mò hết tất cả những phần mềm trong máy. Tô Thành ở bên cạnh nhìn Đồ Du Du một lúc, lúc sau liền có điện thoại gọi tới, hắn nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số quen thuộc liền lạnh mặt bắt máy:

"Được rồi, tôi sẽ ra ngay"

Đồ Du Du không có ý định nghe lén cuộc nói chuyện của Tô Thành, có điều trời đã tối rồi, chân của hắn lại cử động không thuận tiện, bây giờ còn muốn đi ra ngoài:

"Cậu đi đâu thế?"

Tô Thành nghe Đồ Du Du hỏi thì ngẩn người ra một lúc, sau đó hắn giống như nhận ra điều gì đó liền mỉm cười:

"Lo cho tôi sao?"

Đồ Du Du đúng không hề có ý gì khác cả, có điều cái sự lo lắng này chỉ đơn thuần là của một người thầy giáo dành cho học sinh của mình mà thôi, nhưng mà vào tai của Tô Thành lại có một tư vị khác:

"Chân của cậu đang bị đau như vậy đi lại cũng không thuận tiện, hay là nói y tá đến đẩy xe giúp cho cậu đi"

Tô Thành nhếch môi:

"Không sao, rất nhanh tôi sẽ trở về"

Tô Thành nói rồi rời đi, Đồ Du Du cũng không có cách gì khác cả chỉ có thể mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.

Ở một góc khuất dưới khuôn viên bệnh viện, có một nam sinh tóc hồng quần áo nhếch nhác lấm lem bùn đất, bên khóe miệng có vết máu chảy dài, ngay cả hai bên mắt cũng bị thâm tím híp lại, bộ dạng này chỉ sợ ngay cả đến người nhà cũng sẽ không nhận ra. Tô Thành chống nạng chậm rãi đi tới, quần áo bệnh nhân mặc trên người, bước đi không được nhanh nhẹn như bình thường nữa nhưng lại vẫn không thể nào che giấu đi phần nguy hiểm phát ra từ đôi mắt chim ưng kia.

Dưới cột đèn điện phát ra thứ ánh sáng màu vàng, Tô Thành ở ngay vị trí đối diện với nam sinh tóc hồng kia ngồi xuống ghế đá nhìn cậu ta một hồi mới lạnh giọng mở miệng:

"Là ai nói mày đến đánh người?"

Nam sinh tóc hồng tên gọi Trần Thuân, chỉ là một tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp, gia thế cũng không có gì đáng nhắc tới, Tô Thành đối với một tên vô danh như vậy đương nhiên là sẽ không để vào trong mắt, cây gậy bóng chày mà tên đó để quên lại có khắc tên cậu ta, chính vì thế Tô Thành nhanh như thế mới không tốn sức tìm được người đưa tới.

"Đại ca, đại ca tha cho em đi"

Tô Thành đưa mắt ra hiệu cho người khác tiếp tục đánh, Trần Thuân theo đó co người lại gánh chịu những trận đòn kia, ở bên miệng không ngừng kêu la:

"Đại ca, đại ca tha cho em đi, em là chỉ muốn xin chút tiền thôi"

Tô Thành nghe thấy Trần Thuân chịu mở miệng nói ra nguyên nhân liền đưa mắt ra hiệu ngừng đánh:

"Xin chút tiền?"

Trần Thuân hoảng sợ:

"Đúng... đúng thế"

Tô Thành nhíu mày lớn giọng quát:

"Nói cho rõ ràng"

Trần Thuân sợ hãi:

"Đại ca, em gần đây thiếu tiền cho nên tính muốn mượn tạm của người kia, chỉ là..."

Lời của Trần Thuân còn chưa kịp nói xong thì Tô Thành đã với lấy cây nạng của mình vung tay đánh tới đầu của cậu ta, tốc độ hết sức nhanh khiến cho người xung quanh cũng phải bất ngờ giật mình, chỉ nghe thấy một tiếng a của Trần Thuân, chớp mắt một cái cả người cậu ta đã không còn cử động thêm được nữa mà ngất ở dưới đất. Như thế nào lại nói là mượn tiền, mượn tiền liền đánh cừu nâu ngốc nhà hắn thành bộ dạng như vậy, trừng trị cậu ta như thế đã là quá nương tay rồi, nếu để cho hắn gặp lại thêm lần nào nữa thì nhất định hắn sẽ đánh thêm lần đó.

Tô Thành lại đưa mắt ý nói người ta lấy giúp mình cây nạng trở về, một nam sinh rất hiểu ý đi tới lấy cây nạng cho hắn, hắn đứng dậy thản nhiên rời khỏi góc khuất bệnh viện này, gương mặt hung hăng đáng sợ vừa mới rồi cũng men theo ánh trăng mà biến mất, giống như là người vừa mới ra tay đánh cậu nam sinh kia không phải hắn vậy.

Đồ Du Du vừa mới rồi được tiêm một chút thuốc, trong thuốc có thành phần thuốc an thân, lại cộng thêm việc bị đánh trọng thương thế này cho nên liền bỏ điện thoại đặt cẩn thận trên bàn rồi nằm xuống kéo chăn đắp ngang người muốn ngủ. Khi Tô Thành trở về là lúc Đồ Du Du đã nằm an vị ở góc giường rồi, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi tiến đến ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy gương mặt có điểm hơi sưng của ai đó liền đau lòng không thôi, chỉ hận vừa mới rồi không đánh cho Trần Thuân kia thành cái đầu heo. Tô Thành cũng chẳng biết mình nhìn Đồ Du Du trong bao lâu, chỉ biết được rằng khoảng thời gian đó trong đầu hắn liền nảy lên một suy nghĩ muốn hôn vào đôi môi kia, chính vì thế Tô Thành liền nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi mà hắn muốn kia một nụ hôn phớt nhẹ. Đôi môi của Đồ Du Du vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại, trong hơi thở còn ngửi thấy được mùi táo xanh thanh mát, Tô Thành sợ làm cho Đồ Du Du tỉnh giấc nên không dám hôn quá lâu mà rất nhanh đã luyến tiếc rời khỏi rồi.

Đèn điện tắt, cảm thấy giường đệm phía bên cạnh lún xuống, Đồ Du Du theo đó liền mở mắt, vừa mới rồi cậu vẫn chưa thật sự ngủ, chỉ nghe thấy được có tiếng mở cửa phòng cùng tiếng cây nạng va chạm với sàn nhà, sau đó cậu liền cảm thấy có cái gì đó phớt qua đôi môi cậu rất nhanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng, cậu lúc đó vốn là không có dũng khí để mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc là vừa mới rồi cái gì đã chạm vào đôi môi cậu, trong đầu thật sự không muốn nghĩ đến khả năng đó là môi của Tô Thành, nhưng nếu như không phải môi vậy thì đó là cái gì. Ngẫm lại thời gian gần đây Tô Thành luôn kiếm cớ để cho cậu ở bên cạnh hắn, sau đó lại đột nhiên đối xử với cậu rất tốt, cho cậu chọn đồ ăn ngon, cho cậu điện thoại đắt tiền, còn nghe lời khuyên bảo của cậu, đây đúng là không phải tính cách của hắn.

Đồ Du Du lâm vào hoảng loạn bồn chồn khi nghĩ tới mọi chuyện mà Tô Thành làm cho mình, việc này lấy mối quan hệ giữa cậu và hắn đúng là không thích hợp cho lắm, nhưng mà Tô Thành có bạn gái rồi, cũng chưa từng nghe qua lời đồn hắn thích đàn ông cho nên Tô Thành hẳn là sẽ không có khả năng thích cậu đi, nhất định là vừa mới rồi chỉ là cái gì đó vô tình chạm vào môi cậu mà thôi. Nói gì thì nói Đồ Du Du cũng đã nảy sinh cảnh giác, thế cho nên buổi sáng ngày hôm sau cậu liền thay đổi thái độ, luôn luôn biết giữ khoảng cách với Tô Thành, thỉnh thoảng lại nhìn hắn bằng đôi mắt nghiền ngẫm đánh giá.

"Thầy sao thế?" Tô Thành phát hiện ra Đồ Du Du bất thường nên mới hỏi

Đồ Du Du giật mình, hiện tại luôn cảm thấy ngại ngùng khi Tô Thành nhìn cậu:

"Tôi nghĩ mình không cần phải nằm viện, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi cho nên buổi chiều tôi muốn đến trường dạy học"

Tô Thành không cần suy nghĩ nhiều đã trực tiếp bác bỏ:

"Không được, vết thương cũng không phải là nhỏ phải ở lại để bác sĩ theo dõi"

Đồ Du Du trong lòng có điểm gấp gáp, nếu như thời gian này mà cứ ở chung phòng với Tô Thành, buổi sáng thấy mặt hắn, buổi trưa cũng vậy, buổi tối lại càng không có khả năng trốn được thì Đồ Du Du cậu khẳng định sẽ không thể thoải mái được:

"Nếu không thì tôi qua phòng bệnh thường nằm cũng được, cứ ở đây cũng thấy phiền cho cậu"

Tô Thành thản nhiên đáp:

"Ở đây đi, tôi không phiền, hay là thầy cảm thấy bố trí ở đây có điểm không hợp lý, thầy cứ nói ra lát nữa tôi sẽ nói y tá đến thay đổi"

Đồ Du Du vội vàng xua tay, làm gì có ai đi nằm viện lại nói y tá sắp xếp phòng lại cơ chứ, chỗ không hợp lý nhất trong căn phòng này không phải là đồ vật mà chính là Tô Thành hắn kìa, hắn càng giữ cậu lại như vậy lại càng khiến cho cậu phải nghi ngờ, nghĩ tới có cái gì đó mềm mại ấm nóng lướt trên đôi môi cậu đêm qua thì gương mặt cậu lại tự động ửng hồng lên một hồi:

"Không cần đâu, làm gì có ai đi nằm viện lại như thế chứ"

Tô Thành nãy giờ luôn quan sát động thái của Đồ Du Du, từ buổi sáng tỉnh dậy đã thấy con cừu nâu ngốc này có điểm lạ rồi, bây giờ đang nói chuyện tự nhiên mặt lại đỏ bừng lên như thế rất buồn cười:

"Mặt của thầy sao lại đỏ thế?"

Đồ Du Du giật mình đưa hai tay lên bao lấy má mình:

"Hả, có sao?"

Tô Thành bật cười ha ha xấu xa trêu chọc:

"Thầy đang suy nghĩ bậy bạ có đúng không?"

Đồ Du Du giật mình lúng túng:

"Cậu nói cái gì vậy... tôi suy nghĩ lung tung cái gì chứ... không có đâu"

Tô Thành thấy dáng vẻ kia của Đồ Du Du vừa nhìn liền biết là có, nhưng mà chẳng qua hắn không biết rõ chính xác cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà thôi:

"Không có tại vì sao lại gấp gáp như vậy chứ?"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Tôi không gấp gáp"

Tô Thành buồn cười:

"Được rồi, buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Đồ Du Du thấy Tô Thành cứ quan tâm mình như vậy quả thật rất không quen:

"Tôi không muốn ăn, tôi không đói"

Lời vừa dứt thì cái bụng của Đồ Du Du đã biểu tình kêu ục ục rồi, cậu giật mình đưa tay chạm vào trước bụng, Tô Thành cười ha ha:

"Thật sự không đói hả?".