Bởi vì Tô Thành đột nhiên bị tập kích, mà cậu lại nhận được chiếc khăn quàng cổ kia, cho nên cậu cảm thấy hai việc này nhất định có liên quan đến nhau, thế cho nên liền quyết định mang nghi vấn trong lòng nói cho Tô Thành biết:
"Hôm nay con nhận được một món quà, người gửi còn rất quen thuộc với hoàn cảnh trước đây của con trong cô nhi viện kia"
Thật ra Tô Thành cũng không phải là người vô dụng, cho dù hắn không quản chuyện ở thế giới ngầm nữa nhưng có một số thông tin hắn vẫn có thể nắm được. Người nổ súng ngày hôm nay, hắn thấy trên cổ tay của người đó có hình xăm đai diện cho bang phi hổ, mà bang phi hổ này đời trước do Khâm Định đứng đầu, đã bị hắn trong một đêm thanh tẩy, không hiểu tại vì sao hiện tại lại xuất hiện người của bang phi hổ.
"Vì sao lại nói quen thuộc?"
Tô Đồ Lang Quân cũng đoán ra được Tô Thành đã suy nghĩ đến người của Khâm Định, nhìn sắc mặt điềm tĩnh kia của ba mình là cậu đã nhạy cảm nhận ra rồi:
"Bởi vì người đó biết tên của con khi còn trong cô nhi viện, cái tên này chỉ những người có liên quan tới cô nhi viện đó mới biết"
Tô Thành trầm mặc một hồi mới nói:
"Con cảm thấy là Khâm Định làm hay sao?"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi trả lời:
"Không phải ba nói rồi sao, trên đời này không có gì là không thể xảy ra"
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, Đồ Du Du có điểm mệt mỏi tiến vào trong, tình cảnh ngày hôm nay đã làm cho người đàn ông ngoài ba mươi tuổi này hoảng sợ đến đứng tim. Tô Đồ Lang Quân cùng Tô Thành trao đổi ánh mắt một cái, kế đến liền biết không nên nói chuyện này trước mặt Đồ Du Du.
Bởi vì Tô Thành căn bản không bị thương nghiêm trọng gì, thế cho nên Tô Đồ Lang Quân chỉ ở lại bệnh viện một lúc rồi quay trở về. Lúc Tô Đồ Lang Quân đi ra khỏi phòng bệnh liền phát hiện thì ra Hoàng Thế Vinh nãy giờ vẫn chưa trở về, hắn đang ngồi ở trên chiếc ghế chờ ngoài hành lang, nhìn xác thuốc ở trên mặt đất có lẽ hắn đã hút khá nhiều rồi. Tô Đồ Lang Quân thấy dáng vẻ có điểm cô đơn kia của Hoàng Thế Vinh thì giật mình, bình thường người đàn ông này chẳng khác gì một ánh mặt trời, lúc nào cũng luôn vui vẻ chọc cho cậu cười, nhìn thấy hắn im lặng đơn độc ngồi ở một góc như thế cậu cũng có chút không quen.
"Tiểu Vinh, sao cậu lại ngồi ngoài này?"
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu thấy Tô Đồ Lang Quân đang đứng đối diện mình, hắn liền đưa tay nắm lấy tay của cậu khẽ mỉm cười:
"Không dám vào, sợ ba cậu vừa nhìn thấy tớ thì tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:
"Ngày ngày cùng ông ấy đối đầu, thiệt thòi cuối cùng cũng sẽ là cậu"
Hoàng Thế Vinh trả lời:
"Ai nói tớ thiệt thòi, tớ chẳng phải lấy được bảo bối nhà họ Tô rồi sao"
Tô Đồ Lang Quân kéo tay Hoàng Thế Vinh đứng dậy:
"Được rồi, chúng ta về thôi, hôm nay tớ còn có cuộc họp"
Hoàng Thế Vinh nhìn Tô Đồ Lang Quân một lúc, ánh mắt có tia kỳ quái, rất nhanh sau đó liền cùng cậu sóng bước rời khỏi bệnh viện. Hắn đưa cậu về công ty, cả một đường đi hai người bọn họ không nói với nhau lời nào cả, thỉnh thoảng khi hắn nhìn qua còn thấy cậu nhíu mày, đủ để thấy người này có tâm sự nhưng không hề nói cho hắn biết.
Tô Đồ Lang Quân lên văn phòng, mắt thấy trên bàn làm việc để chiếc khăn quàng cổ quen thuộc kia, lại nhìn tấm thiệp in dòng chữ ngắn gọn, gương mặt tinh tế vốn dĩ vẫn bình thản lúc này cũng phải khẽ nhăn lại. Nếu như Khâm Định chưa chết, phát súng đó của Tô Thành cũng khiến cho ông ta biến thành một phế nhân, một phế nhân như vậy có thể còn vực dậy được cơ nghiệp như trước đây hay sao. Nhưng nếu như người đó không phải Khâm Định thì rốt cuộc là ai, Khâm Định vốn dĩ không có con cho nên không thể có hậu duệ đời sau được, rốt cuộc ai là người đứng sau chuyện này, người đó là muốn nhắm vào cậu hay là nhắm vào Tô Thành đây.
Cánh cửa phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân truyền đến một tiếng gõ, kéo cậu trở về thực tại. Đàm Dật Nam một thân tây trang như thường lệ, một tay ôm văn kiện giấy tờ, một tay cầm theo laptop tiến vào nhắc nhở:
"Tô tổng, đã đến cuộc họp rồi"
Tô Đồ Lang Quân mang món quà cùng lá thư sáng nay để vào trong ngăn bàn, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Trong khoảng thời gian đó, Đàm Dật Nam đứng ở bên cạnh ánh mắt liền trầm xuống nhìn vật mà Tô Đồ Lang Quân cất vào trong ngăn bàn kia, trong ánh mắt đó cũng không biết đang suy nghĩ sâu xa chuyện gì.
Dự án hợp tác với Nhật Bản lần này lại xảy ra một vấn đề nữa, đối với vật liệu thay thế thép không gỉ lần đó, Ikeda cảm thấy không vừa lòng và rất tức giận. Bởi vì chuyện thay đổi vật liệu chỉ có duy nhất người trong công ty biết, không rõ tại vì sao Ikeda đột nhiên liền phát hiện ra chuyện này. Tuy rằng carbon composite cũng rất đảm bảo, đã được qua kiểm nghiệm của người có chuyên môn, tất cả đều đã được công nhận nhưng Ikeda lại không chịu chấp nhận, muốn bên Tô thị phải đền bù hợp đồng. Sự việc phiên dịch sai lần trước Tô Đồ Lang Quân không truy cứu nhiều vì nghĩ đó chỉ là sơ xuất, nhưng đến sự việc lần này cậu liền không thể không nghi ngờ được, trong công ty nhất định có kẻ nội giám.
"Tô tổng, phía bên Ikeda đang muốn bồi thường, chuyện này cậu định giải quyết sao?" Một người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi, người này chính là họ hàng xa của Tô gia, tên Tô Trung Nghiêm. Tô Trung Nghiêm vốn dĩ không vừa ý với Tô Đồ Lang Quân, bởi vì một cơ ngơi lớn như vậy đến cuối cùng lại rơi vào tay một người không mang dòng máu huyết thống với Tô gia.
Tô Đồ Lang Quân vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, cậu ngồi ở vị trí chính giữa, đầu ngón tay thon dài tinh tế khẽ đẩy gọng kính cận lên một chút, nhàn nhạt đáp:
"Những điều khoản trong hợp đồng không nhắc đến chuyện này cần phải bồi thường, nếu như phía bên Ikeda cảm thấy công trình không vững chãi, chúng ta có thể mời chuyên gia tới thẩm định cho ông ta"
Tô Trung Nghiêm nhíu mày:
"Chuyện này nếu như đàm phán không tốt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tô thị, chúng ta cũng không thể quá cứng ngắc, nếu không phía đó sau này truyền ra tin xấu nhất đinh sẽ không tốt. Dù sao trong chuyện lần này, Tô thị cũng không phải đúng hoàn toàn"
Tô Đồ Lang Quân đương nhiên là biết cứng mềm đúng lúc, nhưng đôi khi nếu như quá mức nhún nhường sẽ khiến cho đối phương được nước làm càn, càng thêm chèn ép:
"Như vậy ý của Tô giám đốc nên phải làm thế nào"
Tô Trung Nghiêm im lặng một chút, cuối cùng liền nói ra hướng giải quyết của mình:
"Bồi thường, chúng ta sẽ thương lượng mức bồi thương thấp nhất"
Tô Đồ Lang Quân nhìn lướt qua những người khác trong cuộc họp, có một số người gật đầu tỏ ý ủng hộ Tô Trung Nghiêm, có một số người lại tỏ ý không đồng ý với hướng giải quyết này, lại có vài người vẫn giữ thái độ trung lập mà quan sát. Tô Đồ Lang Quân lúc này mới trầm giọng lên tiếng:
"Nếu như bồi thường sẽ ngầm thừa nhận Tô thị làm ra sản phẩm kém chất lượng, đối với chuyện này nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô thị hơn. Tôi nghĩ vẫn là nên mời chuyên gia kiểm định đến, tôi tin tưởng tòa tòa nhà kia xây lên vẫn đảm bảo an toàn, nếu như không an toàn thì lúc đó chúng ta bồi thường vẫn chưa muộn".
Dù cho một công ty lớn cũng không phải chỉ do một người nói quyết định là thành, nhưng với sự quyết đoán cùng bản lĩnh của mình, lại cộng thêm ở trong công ty này Tô Đồ Lang Quân cũng có vài người một lòng ủng hộ cậu, thế cho nên chuyện với Ikeda rất nhanh đã được cậu đưa ra hướng giải quyết không bồi thường kia.
Sự việc gần đây liên tục xảy ra những biến cố, từ chuyện công ty cho đến đoạn quá khứ lúc trước của cậu, lại cộng thêm chuyện Tô Thành vô duyên vô cớ bị người khác bắn, khiến cho Tô Đồ Lang Quân cũng rơi vào sự mệt mỏi. Những món ăn gần đây cậu nấu cũng không còn chuyên tâm như trước, thời gian cậu cùng Hoàng Thế Vinh ra ngoài dùng bữa ngày càng nhiều. Hoàng Thế Vinh vì việc này cũng trở nên có điểm lo lắng, cứ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi chứa đầy tâm sự kia của Tô Đồ Lang Quân, khiến cho hắn càng thêm lo lắng cho đoạn tình cảm này, bởi vì cậu có lẽ không tin tưởng hắn cho nên mới không giãi bày với hắn.
Buổi tối hôm đó Tô Đồ Lang Quân đang ngủ liền thức dậy, phát hiện ra bên cạnh giường mình trống trơn, lại không còn thấy hơi ấm lưu lại liền biết Hoàng Thế Vinh có lẽ cũng rời giường được một lúc rồi.
Tô Đồ Lang Quân ngồi dậy, trong căn phòng ngủ rộng lớn phát hiện ra phía ngoài ban công có đốm lửa đỏ của đầu thuốc lá đang cháy. Men theo ánh trăng chiếu xuống dáng người cao lớn mặc bộ đồ pijama xanh tôi kia, cậu liền nhận ra người đó là Hoàng Thế Vinh. Cậu rất ít khi thấy Hoàng Thế Vinh hút thuốc, cơ hồ chỉ khi nào hắn có chuyện buồn bực gì đó mới sử dụng đến thứ này, gần đây cậu có quá nhiều việc cần phải giải quyết, cũng quên mất người đàn ông quan trọng của mình rồi.
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi bước ra ngoài ban công, Hoàng Thế Vinh nghe thấy tiếng bước chân lại gần liền dụi đầu thuốc lá xuống lan can, nhanh chóng ném xác thuốc xuống dưới lầu. Hắn không có quay lại ngay, mà chỉ nhìn xa xăm về phía trước, khàn giọng hỏi Tô Đồ Lang Quân:
"Tớ làm cậu tỉnh giấc sao?"
Tô Đồ Lang Quân từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, tấm lưng kia vừa rộng vừa lớn, lại mang theo mùi hương dễ chịu quen thuộc khiến cho cậu cảm thấy thật an toàn:
"Sao cậu không ngủ?"
Hoàng Thế Vinh im lặng không nói, đáp lại Tô Đồ Lang Quân là một tiếng thở dài đầy tâm sự. Tô Đồ Lang Quân cũng biết được trong lòng Hoàng Thế Vinh không vui vì chuyện gì, thế cho nên cậu liền nhẹ giọng nói với hắn:
"Xin lỗi, gần đây ở công ty nhiều việc quá"
Hoàng Thế Vinh đưa tay xuống gỡ hai tay của Tô Đồ Lang Quân đang ôm lấy eo mình ra, kế đến hắn liền kéo cậu về phía trước, đổi lại vị trí thành từ phía sau ôm lấy eo cậu, cằm hắn tựa trên vai cậu. Hắn nhẹ giọng giống như đang thủ thỉ kể khổ, bàn tay ở phía dưới cũng nắm lấy bàn tay tinh tế của cậu khẽ vuốt ve:
"Tớ gần đây cảm thấy có chút tịch mịch".