Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 94: Mua nhẫn




Sau đó Hoàng Thế Vinh không nói không rằng kéo Tô Đồ Lang Quân vào trong thang máy, ngón tay có điểm bực dọc nhấn đến tầng hầm giống như muốn phá hủy luôn cả chỗ bấm số của thang máy này.

Tô Đồ Lang Quân đương nhiên không hề lo lắng gì cho Vu Nhạn Bắc, chỉ là lo người đàn ông của mình hiện tại bị chọc cho tức giận như vậy. Lúc ngồi vào trong xe của hắn, cậu liền nhẹ nhàng kéo tay của hắn ra xem thử, cho dù là biết Hoàng Thế Vinh khẳng định sẽ không bị thương tích gì nhưng vẫn muốn xoa dịu lấy lòng hắn:

"Để tớ nhìn xem nào, sau này cũng không cần phải ra tay đâu, tránh làm cho tay cậu bị thương"

Hoàng Thế Vinh tức giận chuyện Tô Đồ Lang Quân đến việc ở trong công ty của bản thân cũng vẫn bị hai người đàn ông ức hiếp như vậy. Ngày hôm nay là hắn tình cờ đến bắt gặp được, không biết lúc trước hắn không có mặt, câu có bị ai bắt nạt nữa hay không:

"Quân Quân, cậu ở công ty có được an toàn không thế?"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, nếu như vừa rồi Hoàng Thế Vinh không đến thì cậu cũng đang định dùng sức đẩy hai người đàn ông kia ra rồi. Thật là không khéo chính là Hoàng Thế Vinh lại tới, thế cho nên sự việc mới xảy ra thế kia:

"Nói cái gì vậy, tớ làm sao không an toàn được chứ"

Hoàng Thế Vinh trầm mặc nhìn Tô Đồ Lang Quân giống như là đang nghiền ngẫm suy nghĩ xem cậu có đang nói sự thật hay không. Tô Đồ Lang Quân buồn cười, đưa tay lên bao lấy gương mặt của hắn, chủ động dùng môi mình bao phủ lên môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua:

"Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, tớ đang định thu tay lại thì cậu xuất hiện rồi"

Hoàng Thế Vinh nghĩ đến chuyện có hai người đàn ông khác nắm tay của Tô Đồ Lang Quân không chịu buông, Đàm Dật Nam thì hắn đã biết, người này có ý đồ với cậu, nhưng còn người đàn ông kia thì hắn không biết là ai, có điều thông qua từng cử chỉ hành động đó hắn cũng có thể xác định được anh ta đúng là cũng thích Tô Đồ Lang Quân. Hoàng Thế Vinh càng nghĩ càng bực bội không có chỗ xả giận, muốn hắn lớn tiếng với cậu thì hắn đương nhiên không làm được, thể cho nên hắn liền nhanh chóng lái xe, ở trên đường không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cuối cùng chiếc ferrari thể thao đen bóng dừng trước một trung tâm thương mại.

Tô Đồ Lang Quân bước xuống xe, đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên những tầng lầu cao, trong lòng có một chút nghi ngờ:

"Ăn ở đây sao?"

Hoàng Thế Vinh xuống xe, trực tiếp nắm lấy bàn tay của Tô Đồ Lang Quân bước vào trung tâm thương mại. Hai người vốn dĩ không ngại thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài, dọc một đường đi đều thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn. Hai người đàn ông xuất sắc như vậy đồng dạng xuất hiện, lại nắm chặt tay nhau, bọn họ không trở thành tâm điểm trong mắt mọi người thì cũng quá kỳ lạ rồi.

Hoàng Thế Vinh không nhiều lời, nắm tay Tô Đồ Lang Quân bước vào một cửa tiệm trang sức đá quý. Không gian bên trong vô cùng sang trọng, ánh đèn trên trần nhà cũng mờ ảo, chỉ có duy nhất những bóng đèn sáng gắn ở trong tủ đựng trang sức càng làm cho những viên đã quý đắt tiền kia thêm phần giá trị.

Tô Đồ Lang Quân lúc đầu cũng không hiểu sao Hoàng Thế Vinh lại kéo mình đến nơi này, chẳng phải hắn nói đưa cậu đi dùng bữa hay sao, hay là hắn muốn chọn quà tặng cho đối tác, nhưng mà nếu như là đối tác nữ thì trong lòng cậu thật sự sẽ không thoải mái.

Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói gì, cả một quá trình vẫn chỉ đi theo Hoàng Thế Vinh. Đến khi hai người bọn họ dừng lại ở trước một tủ trang sức, nữ nhân viên dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn tiến đến hỏi:

"Xin hỏi, hai anh đang tìm món đồ trang sức gì?"

Hoàng Thế Vinh cúi đầu nhìn lướt qua trong tủ kính một lượt, cuối cùng liền dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào bên trong:

"Lấy cho tôi xem cái này đi"

Thứ mà Hoàng Thế Vinh chỉ là một chiếc nhẫn màu bạc với những viên đã quý sáng lấp lánh được khảm vòng quanh. Cô gái tư vấn mang găng tay vải, cẩn thận mở tủ lấy ra hộp đựng nhẫn kia đặt ở trên bàn:

"Đây là mẫu mới nhất của tiệm chúng tôi, nhẫn làm bằng vàng trắng, được khảm xung quanh chín viên kim cương lục giác..."

Không đợi cô gái kia nhiều lời, hộp nhẫn vừa đặt xuống bàn, Hoàng Thế Vinh đã ngay lập tức cầm lấy chiếc nhẫn đó mang vào ngón tay áp út của Tô Đồ Lang Quân. Cô gái bán hàng có chút hốt hoảng, cửa hàng có quy định với một số mặt hàng giá trị liên thành bằng một căn chung cư như chiếc nhẫn này kia thì không thể để khách hàng tùy tiện dùng tay không chạm vào được, cô còn chưa nói đến vấn đề đó thì vị khách này đã mang vào ngón tay của cậu thanh niên kia rồi.

"Thích không?"

Hoàng Thế Vinh cảm thấy bàn tay của Tô Đồ Lang Quân rất trống, dù gì hai người bọn họ cũng đính hôn rồi, nhất định phải đeo nhẫn đôi mới có thể thông báo cho những người khác đừng dòm ngó đến cậu nữa.

Tô Đồ Lang Quân quả thật là không ngờ tới Hoàng Thế Vinh đi mua nhẫn cho mình, có lẽ hắn đang muốn khẳng định chủ quyền một chút, nghĩ đến đây khóe miệng của cậu liền khẽ cong lên, ánh mắt cũng có tia hạnh phúc:

"Thích"

Hoàng Thế Vinh cầm lấy tay của Tô Đồ Lang Quân đưa lên trước mắt, nhìn trước nhìn sau cẩn thận một chút, xem bộ dạng kia của hắn quả thật là cũng rất nghiêm túc mà đánh giá:

"Hay là thử chiếc khác?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu, đây là chiếc nhẫn đầu tiên mà Hoàng Thế Vinh mang cho cậu, câu chỉ muốn nó mà thôi:

"Chọn chiếc này đi"

Hoàng Thế Vinh gật đầu: "Vậy thì lấy chiếc này" nói rồi Hoàng Thế Vinh liền quay sang cô gái vẫn còn đang bất ngờ không thôi: "Lây thêm cho tôi một chiếc nữa"

Cô gái bán hàng cảm thấy hôm nay vận đỏ đã tới liền vội vã xoay người vào bên trong lấy một chiếc nhẫn đồng dạng đi tới đưa cho Hoàng Thế Vinh:

"Chiếc nhẫn này của tiệm chúng tôi là thiết kế mới nhất của nghệ nhân Vincent, giá một chiếc hiện bán là 18 triệu 999, nếu như anh mua một cặp, chúng tôi có thể xem xét giảm giá một chút"

Hoàng Thế Vinh không nhiều lời, trực tiếp từ trong ví da lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô gái kia:

"Thanh toán giúp tôi"

Cô gái vội vã tiếp nhận lấy thẻ trong tay Hoàng Thế Vinh, không nghĩ tới vị khách này không hề nhíu mày lấy một cái đã mua liền một lúc hai chiếc nhẫn có giá trị cao nhất trong cửa tiệm của mình.

Hoàng Thế Vinh đưa hộp nhẫn đến trước mặt của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt thâm sâu nói thế này:

"Cậu đeo cho tớ đi"

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, chậm rãi lấy chiếc nhẫn kia đeo vào ngón tay áp út cho Hoàng Thế Vinh. Động tác của bọn họ nãy giờ đều được người trong tiệm chứng kiến từ đầu đến cuối, một số nữ nhân viên còn dùng ánh mắt tiếc nuối hướng đến hai người họ, có người lại vô cùng hâm mộ ở trong lòng.

"Cô nhìn xem, hai người đàn ông đó thật đẹp trai, đáng tiếc là bọn họ lại còn yêu nhau nữa"

"Tôi nghĩ người đàn ông cao lớn kia đang bao nuôi cậu thanh niên này, có thể là tổng tài cùng sinh viên nghèo"

"Đúng đúng, anh ta nghe giá tiền của chiếc nhẫn kia, một chút nhíu mày cũng không có đã rút thẻ rồi"

"Cậu thanh niên đó đúng là tốt số, cứ nhìn quần áo hàng hiệu trên người cậu ta mà xem, khẳng định là được người đàn ông kia chăm sóc rất cẩn thận"

Đúng lúc này, cô gái vừa rồi mang theo gương mặt khó xử cầm lấy thẻ của Hoàng Thế Vinh ra bên ngoài nói:

"Thật ngại quá, tôi vừa mới quẹt thử vài lần, máy quẹt thẻ lại phản hồi rằng ngân hàng của anh đang bảo trì, tạm thời không thể giao dịch, anh còn thẻ nào khác hay không?"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, hôm nay ra đường hắn chỉ mang chiếc thẻ này mà thôi, tiền mặt trong người hiện tại lại không đủ. Hoàng Thế Vinh đang định nhắn Bạch Đằng chuyển tiền cho cửa tiệm này thì Tô Đồ Lang Quân đã chậm rãi lấy ra một chiếc thẻ khác từ trong ví của mình đưa cho cô gái kia:

"Vậy dùng thẻ của tôi đi"

Cô gái kia quả thật cũng bất ngờ không kém, vừa mới rồi còn nghĩ Tô Đồ Lang Quân chẳng qua là được bao nuôi, không nghĩ tới lại sở hữu một chiếc thẻ màu đen dành cho giới thượng lưu hiếm có. Ngẫm lại một lần nữa tình huống này hình như là đảo ngược rồi, có phải cậu thanh niên này đang bao nuôi người đàn ông kia hay không:

"Cảm ơn, tôi đã thanh toán xong rồi"

Hoàng Thế Vinh quả thật lại bực bội vô cùng, mang Tô Đồ Lang Quân đi mua nhẫn, cuối cùng lại để cậu trả tiền. Tuy rằng giữa hai người bọn họ, vấn đề tiền bạc không quan trọng, nhưng mà ngày hôm nay đúng là thật mất mặt mà.

Ra khỏi cửa hàng, Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy Hoàng Thế Vinh mang một gương mặt u ám, cậu cũng đoán ra được hắn đang nghĩ cái gì liền buồn cười nói thế này:

"Một lát nữa về, cậu nhớ phải trả tớ 37 triệu 998 đấy"

Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền đưa tay khoác lấy eo Tô Đồ Lang Quân bước đi:

"Tớ phải làm một chiếc thẻ thượng lưu mới được, không thể tụt hậu như thế này".

...

Khi Vu Nhạn Bắc tỉnh lại liền phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường ngủ của nhà mình, lúc đảo mắt nhìn xung quanh có cảm giác hơi nhức nhối, anh theo thói quen đưa tay lên chạm vào mắt liền giật mình rụt tay lại vì đau đớn.

Đúng lúc này trợ lý đẩy cửa phòng tiến vào, thấy Vu Nhạn Bắc đã tình liền đặt ly nước xuống bên cạnh nói:

"Cậu tỉnh rồi sao, cảm thấy trong người thế nào?"

Hình ảnh xấu hổ bị người đàn ông nào đó bên ngoài thang máy đấm hai cú đấm liền ngất xỉu, Vu Nhạn Bắc càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận trong lòng. Trợ lý không thấy Vu Nhạn Bắc nói gì thì càng lo lắng anh ta bị ảnh hưởng đến não bộ, vội vã quan sát một hồi rồi hỏi tiếp:

"Cậu không khỏe ở chỗ nào sao?"

Vu Nhạn Bắc trầm giọng:

"Tôi như thế nào lại về đây được?"

Trợ lý thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường:

"Tô tổng phải nói bảo an đưa cậu về nhà đấy, tại sao cậu lại gây chuyện với anh ta hả?"

Vu Nhạn Bắc nhíu mày:

"Anh ta? Cô biết hắn là ai sao?"

Trợ lý đáp:

"Cậu không biết sao, đó là phó tổng của Hoàng thị, cậu vì sao lại đắc tội với người này?"