Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 89: Vu Nhạn Bắc




Chuyện nguyên vật liệu thay thế nhanh chóng được giải quyết, đối với việc này có thể nói chính là trong cái rủi có cái may, thứ mà Hoàng Thế Vinh đề xuất cho Tô Đồ Lang Quân không những giúp cho vấn đề được giải quyết mà còn có thể thu về lợi nhuận bất ngờ cho Tô thị. Vốn dĩ lúc đầu vật để xây cột trụ sẽ là thép không gỉ, nhưng sau khi sự cố kia xảy ra, thép không gỉ liền biến thành carbon composite, một loại nguyên liệu có giá thành thấp hơn một nửa, hơn nữa cũng rất đảm bảo an toàn.

Tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng không còn bận rộn với công việc nữa, mỗi ngày đều luôn đúng giờ trở về nhà chuẩn bị bữa tối cho Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh vừa nhớ người lại vừa nhớ món ăn ngon miệng kia, tâm trạng mấy ngày nay được như ý nguyện vô cùng thoải mái.

Ở trong một gian phòng nhỏ, bên cửa sổ có một tấm rèm tối màu vô cùng dày, cho dù bây giờ là ban ngày đi chăng nữa thì cũng không có bất cứ ánh sáng nào có thể chiếu vào trong. Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đơn, không thể phân biệt được tuổi tác, anh ta chậm rãi nhấn vào một chiếc điều khiển, tấm rèm tối màu vô cùng dày kia cũng được kéo lên một phần ba, rất nhanh tia sáng ấm áp liền tiến vào trong căn phòng lạnh lẽo này.

Có lẽ căn phòng này khá cũ kỹ, cho nên khi có một người khác đẩy cửa tiến vào thì liền phát ra tiếng kẽo kẹt biểu hiện cho việc cánh cửa kia đã không còn mới nữa. Người đàn ông tiến vào trong, dừng bước tại chính giữa căn phòng liền đứng đối diện với một chiếc ghế đơn, trên chiếc ghế kia là một người khác đang ngồi, đối phương đang quay lưng lại không để lộ mặt.

"Sự việc lần này không theo như kế hoạch chúng ta đã định sẵn" Người đàn ông vừa đẩy cửa vào lên tiếng.

Người ngồi trên đơn kia vẫn im lặng, một chút cử động cũng không có, mãi thật lâu sau người đó mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi một câu:

"Vì sao lại không theo đúng kế hoạch?"

Người đàn ông đứng ở giữa căn phòng trả lời:

"Cậu ta tìm ra được nguyên vật liệu thay thế với giá thành thấp hơn, trùng hợp là thứ này Hoàng thị có sản xuất"

Người ngồi trên ghế mang theo giọng nói trầm mặc không có nửa điểm gợn sóng, nhưng vẫn có thể nghe ra được anh ta lúc này đang không vui:

"Tiếp theo đừng làm thêm bất cứ hành động gì khác, Tô Đồ Lang Quân là người cẩn thận, tuyệt đối không được để cậu ta nghi ngờ"

Người đứng ở giữa phòng đáp:

"Tôi đã biết!"

Thật ra Tô Đồ Lang Quân sau vụ việc kia cũng đã nảy sinh một chút nghi ngờ, chỉ là một chút mà thôi. Hơn nữa cậu cũng không nghĩ tới là người nào trong công ty muốn đối đầu với cậu, chính vì thế bản thân cũng không có cơ sở gì mà điều tra. Cậu chỉ có thể cho người phiên dịch kia nghỉ việc, đối với một số loại giấy tờ quan trọng sau đó đều đọc một lượt kỹ càng rồi mới ký tên.

Tô Đồ Lang Quân tuy mới chỉ chính thức bước chân vào giới kinh doanh, từ khi cậu thừa kế Tô thị tính đến nay cũng chỉ một năm mà thôi, nhưng tất cả mọi người đều nói Tô Đồ Lang Quân căn bản là một con sói linh hoạt rất biết nắm bắt thời cơ. Nếu như đời trước Tô Thành dùng thế lực của thế giới ngầm, lạnh lùng tàn nhẫn với tất cả mọi người, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, thì đến Tô Đồ Lang Quân lại chính là một phương thức khác. Cậu là kiểu người luôn thích ép đối phương vào đường cùng, chậm rãi thu hẹp cái vòng tròn kia để cho đối phương thất thủ. Nói chung đối với Tô Thành thì thích đánh nhanh thắng nhanh, còn đối với Tô Đồ Lang Quân thì thích chậm rãi nắm chắc từ từ. Người trong thương giới vẫn luôn nói Tô Thành và Tô Đồ Lang Quân là hổ phụ sinh hổ tử.

Buổi trưa hôm ấy, Đàm Dật Nam cầm theo một số văn kiện từ bên Nhật Bản gửi tới, đứng ở bên ngoài phòng của Tô Đồ Lang Quân gõ cửa. Tô Đồ Lang Quân từ bên trong nhàn nhạt nói:

"Vào đi"

Đàm Dật Nam tiến vào, đặt văn kiện xuống dưới bàn, tầm mắt không tự chủ được lướt nhìn đến phía cần cổ của Tô Đồ Lang Quân. Thật ra vết hôn trên cổ của Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ rất chói mắt, lại thêm phần da thịt của cậu trắng nõn càng làm cho vết hôn ở vỊ trí kia thêm phần rõ ràng. Ánh mắt của Đàm Dật Nam có chút khó nói trong vài giây, rồi cũng nhanh chóng chuyển tầm mắt kia sang phía khác:

"Đây là văn kiện từ Nhật Bản gửi tới"

Tô Đồ Lang Quân dừng lại động tác, đưa tay cầm lấy tập tài liệu đựng trong túi giấy kia mở ra xem một lượt, ánh mắt cũng không nhìn tới người đối diện mà chậm rãi nói thế này:

"Dự án tại Nhật Bản, Ikeda nói công ty chúng ta cần một người qua đó tham mưu về dự án lần này, tôi cảm thấy thư ký Đàm là người thích hợp nhất, anh có muốn qua đó một thời gian không?"

Đàm Dật Nam nghe thấy lời đề nghị này liền giật mình, nếu như là một nhân viên bình thường, cơ hội được sang nước ngoài làm việc khẳng định sẽ khiến cho người ta muốn nhanh chóng nắm bắt lấy, nhưng mà đối với Đàm Dật Nam mà nói, trong lòng anh ta hiện tại quả thật có chút mất mát. Trong phút chốc Đàm Dật Nam cũng không biết nên phải phản ứng như thế nào, Tô Đồ Lang Quân lúc này liền đặt văn kiện xuống, cậu ngẩng đầu, đưa ngón tay khẽ đẩy gọng kính trắng trên mặt hỏi:

"Anh thấy thế nào, thời gian cũng chưa đến một năm đâu"

Đàm Dật Nam cảm thấy vị trí thư ký bên cạnh Tô Đồ Lang Quân rất tốt, không phải chỉ vì mức lương mà mỗi lần đến công ty có thể nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân. Tuy rằng Tô Đồ Lang Quân đối với Đàm Dật Nam vốn dĩ luôn rất lạnh nhạt, ngoài công việc ra cũng không trao đổi vấn đề ngoài nề với anh, nhưng Đàm Dật Nam chẳng hiểu sao bất giác cứ như vậy bị chính sự lạnh nhạt kia của Tô Đồ Lang Quân thu hút:

"Hả? Ngoại ngữ của tôi không tốt cho lắm..."

Tô Đồ Lang Quân làm sao mà không biết gần đây Đàm Dật Nam luôn nhìn mình với anh mắt không phải chỉ đơn thuần là cấp trên cấp dưới, cậu muốn nhân chuyện lần này nhắc nhở với anh ta:

"Tôi thấy thư ký Đàm là người ham học hỏi, vấn đề ngoại ngữ hẳn sẽ không làm khó được anh đâu"

Đàm Dật Nam bị Tô Đồ Lang Quân nhìn tới, ánh mắt kia quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo tia sắc bén giống như nhìn thấu mọi chuyện vậy. Đàm Dật Nam trong giây phút có chút hốt hoảng, anh nghĩ mình hiện tại không thể nào đối diện được với Tô Đồ Lang Quân nữa:

"Vấn đề này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời cậu sau"

Tô Đồ Lang Quân cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện trong tay:

"Được rồi, vậy anh ra ngoài làm việc đi".

...

Trên truyền hình gần đây xuất hiện một bộ phim mới rất nổi tiếng, sự thành công của bộ phim kia không thể nào không kể đến tên của nam diễn viên chính đang rất được nhiều fan hâm mộ - Vu Nhạn Bắc.

Vu Nhạn Bắc này là một diễn viên mới được lăng xê, mới lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng đã được vào vai một nam diễn viên chính trong phim của đạo diễn có tên tuổi đủ để thấy người này được công ty chủ quản chú trọng đến thế nào. Tô Đồ Lang Quân không mấy khi xem phim ảnh, đối với những tin tức giải trí cũng không có hứng thú, bởi vì cậu căn bản không có thần tượng ai từ nhỏ đến lớn cả, mọi sự tập trung của cậu đều bị cái tên Hoàng Thế Vinh chiếm giữ rồi.

Lần đó Tô Đồ Lang Quân ở trong một tiệm cà phê tình cờ gặp một người đàn ông lén lén lút lút đi vào bên trong. Anh ta mang kính mắt cùng mũ lưỡi trai giống như muốn trốn tránh ai đó, chỉ là bộ dáng này khiến cho Tô Đồ Lang Quân cảm thấy có chút ngu ngốc. Rõ ràng đối phương muốn trốn tránh ai đó, nhưng chính vì dáng vẻ kia lại có thể dễ dàng thu hút được mọi người.

Tô Đồ Lang Quân vừa mới nói chuyện xong với đối tác, hiện tại đang ngồi trên lầu hai của tiệm cà phê này xem lại một chút công việc qua laptop. Tiệm cà phê này vốn dĩ rất đông người vì nó nằm cạnh những tòa nhà văn phòng cùng khách sạn và khu chung cư, hiện tại là 11 giờ 30 phút trưa, người trong quán cũng sớm đã ngồi đủ hết các bàn dưới tầng 1.

Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ không quan tâm đến người xung quanh, nhưng khi cậu cảm thấy phía đối diện mình đột nhiên có người kéo ghế ngồi xuống liền ngẩng đầu. Mắt thấy người đàn ông mang dáng vẻ lén lút ở dưới lầu kia lại ngồi đối diện cậu, Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói, tiếp tục cúi đầu xem xét công việc. Người ngồi đối diện không lộ mặt nhưng vẫn cố tình cầm một tờ báo lên che chắn trước mặt, lầu hai này không có nhiều người ngồi, đa số mọi người đều lựa chọn ngồi dưới lầu uống cà phê.

Trong tiệm có thêm một cậu thanh niên nữa tiến vào, cậu ta mang trên cổ một chiếc máy ảnh nhỏ, ánh mắt ráo rác nhìn xung quanh, bộ dạng kia thật sự rất giống một nhà báo muốn săn tin tức. Sau khi xác nhận không có người mình cần tìm ở chỗ này liền xoay người rời đi, người ngồi đối diện Tô Đồ Lang Quân lúc này mới thở dài đặt tờ báo xuống:

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi nha"

Tô Đồ Lang Quân không nói gì, bởi vì cậu cảm thấy mình cũng không có ý định giúp người này. Người kia có lẽ bị coi là không khí liền có một chút bất ngờ, rất nhanh sau đó anh ta liền tháo mắt kính râm xuống, thuận tiện bỏ luôn mũ lưỡi trai ra, gương mặt này chính là những đường nét đang được ưa chuộng hiện hành trong nước. Một người đàn ông đẹp trai mang theo vẻ mặt nam tính góc cạnh, đôi mắt một mí hẹp dài nhưng không phải là kiểu mắt nhỏ:

"Chỗ này có ai ngồi hay không, tôi ngồi ở đây được chứ?"

Tô Đồ Lang Quân vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp thế này:

"Chỗ đó không có ai ngồi, nhưng nếu không phiền thì anh có thể tìm một bàn trống khác đi"

Người đối diện lại càng bất ngờ hơn, anh ta ho nhẹ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng này, rất nhanh sau đó liền lảng sang chuyển khác:

"Tôi tên Vu Nhạn Bắc, cậu biết tôi không?"

Đúng lúc này Tô Đồ Lang Quân liền nhận được điện thoại của Hoàng Thế Vinh, sắc mặt ôn nhu tươi cười của cậu ngay lập tức hiện hữu, trên thế gian này cơ hồ cũng chỉ có mình Hoàng Thế Vinh mới có thể làm cho cậu thay đổi sắc mặt nhanh như vậy được.