Phía đối diện tiệm cà phê có một cửa hàng bán thuốc, Hoàng Thế Vinh mở cửa xe ô tô cho Tô Đồ Lang Quân ngồi vào trước rồi nhanh chóng chạy ra cửa hàng bán thuốc kia mua một số đồ về băng bó vết thương cho cậu.
Tô Đồ Lang Quân ở trong xe nhìn một dáng vẻ gấp gáp bên ngoài kia của Hoàng Thế Vinh, vết thương trên tay vẫn chưa cầm được máu, nhưng cậu cũng không có ý định làm thêm động tác gì cả.
Hoàng Thế Vinh rất nhanh liền cầm theo một túi nhỏ trở về, hắn lấy bông ra chậm rãi lau vết máu trên tay cậu, hai đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, người nọ đang vô cùng cẩn trọng giống như sợ làm đau cậu vậy:
"Quân Quân, chuyện là như thế nào hả, tại sao cậu lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng quan sát sự gấp gáp kia của Hoàng Thế Vinh, một hồi sau mới nhàn nhạt nói:
"Không có gì, là do tớ tự làm mình bị thương"
Trong lòng Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân luôn là người tốt đẹp nhất thế gian này, thế cho nên khi nghe lời nói kia của cậu hắn liền ngay lập tức thở dài:
"Cậu đó, tại sao không nghĩ cho bản thân mình hả?"
Tô Đồ Lang Quân cậu là nói thật nhưng Hoàng Thế Vinh hắn không chịu tin, dù sao thì chuyện này cũng không thể coi là lừa dối hắn được. Im lăng một hồi, Tô Đồ Lang Quân liền nhỏ giọng hỏi:
"Cậu thật sự có ý định sẽ kết hôn với Tịnh Tuyết sao?"
Hoàng Thế Vinh chợt dừng lại động tác, hắn sợ nhất là bị Tô Đồ Lang Quân hiểu lầm chuyện này cho nên liền ngay lập tức lắc đầu giải thích:
"Sẽ không đâu, cô ta làm cậu bị thương thì chính là kẻ thù của tớ, tớ sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Ngày mai tớ sẽ mở cuộc họp báo giải thích rõ ràng mọi chuyện. Được rồi, chúng ta hiện tại nên đến bệnh viện thôi, còn không đến chỉ sợ sẽ để lại sẹo mất, tay của Quân Quân thường ngày quen ngồi đánh máy tính vốn rất mịn màng, hiên tại không thể để lại vết sẹo xấu xí nào được"
Hoàng Thế Vinh nhìn một bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp, sau đó nhìn tới vết thương kéo dài đã được hắn băng bó qua liền đau lòng không thôi. Kế đó Tô Đồ Lang Quân liền dùng sức thu tay lại, giọng nói mang theo một tia sắc bén lên tiếng:
"Tớ không muốn đến bệnh viện, cũng không muốn vết thương này không để lại sẹo. Tớ muốn cậu sau này nhìn đến vết sẹo đó sẽ nghĩ đến việc lựa chọn cho mình người tốt hơn" Nói đến đây Tô Đồ Lang Quân liền đưa tay chạm vào bên má của Hoàng Thế Vinh, ánh mắt quan tâm chăm chú như muốn xoáy sâu vào tâm can hắn, cậu nhẹ giọng nói tiếp: "May mắn hôm nay tớ là người bị thương, nếu như cậu kết hôn cùng cô ấy, cậu sau này cũng sẽ có khả năng bị thương, mà tớ không muốn thấy Tiểu Vinh bi làm sao cả"
Hoàng Thế Vinh bị động tác ôn nhu lo lắng kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho ngẩn người, trong bất giác liền quên mất nên phải phản ứng như thế nào. Thật lâu sau hắn mới giật mình nhớ tới vết thương trên tay cậu, hắn kiên quyết gạt tay cậu xuống, mở chìa khóa xe muốn lái đến bệnh viện:
"Không được Quân Quân, cậu phải đến bệnh viện để bác sĩ nhìn xem"
Tô Đồ Lang Quân nhân lúc Hoàng Thế Vinh còn chưa kịp mở chìa khóa xe đã vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, giọng nói cậu mang theo tia quả quyết:
"Tiểu Vinh, vết thương này sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tớ không muốn đến bệnh viện"
Hoàng Thế Vinh khó xử nhìn Tô Đồ Lang Quân, trước đây chỉ cần là những thứ Tô Đồ Lang Quân yêu cầu, dù cho có khó thực hiện đến đâu thì hắn cũng sẽ nghe theo cậu, nhưng mà bây giờ chuyện cậu muốn thật sự khiến cho hắn không thể không suy nghĩ được. Tô Đồ Lang Quân thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười nói thế này:
"Cậu có bận gì hay không, tớ vừa mới xuống máy bay, còn chưa ăn gì cả"
Hoàng Thế Vinh thở dài, đôi mắt xinh đẹp kia thật sự khiến hắn không thể nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của cậu:
"Vậy cậu muốn ăn gì?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Ăn mì vịt quay đi".
- --
Lại nói đến Diêu Tịnh Tuyết, sau khi xảy ra chuyện tại tiệm cà phê lần ấy, mọi công việc xung quanh cô liền bắt đầu có sự chuyển biến trái ngược. Bạch Đằng dẫn theo một luật sư đi tới nhà của cô, hai người bọn họ thao thao bất tuyệt chỉ ra rất nhiều những quy định cô đã vi phạm hợp đồng được ký kết trước đó với Tấn Hoàng Thành.
Trước đây vì muốn thật nhanh gặp lại Hoàng Thế Vinh cho nên Diêu Tịnh Tuyết đã không đọc kỹ hợp đồng mà ký xuống. Hiện tại cô ngồi ở trên ghế sô pha nghe Bạch Đằng nói, gương mặt liền biến sắc trắng bệt ra:
"Diêu tiểu thư, hôm nay tôi đến đây là muốn thông báo với cô hai chuyện. Thứ nhất, bên Hoàng thị sẽ chính thức hủy hợp đồng hợp tác với cô ngay trong ngày hôm nay. Thứ hai là cô cần phải đền bù hợp đồng vì những gì cô đã vi phạm"
Diêu Tịnh Tuyết mở lớn hai mắt:
"Hủy hợp đồng? Bên phía công ty các anh đơn phương hủy hợp đồng, tôi sẽ kiện các anh"
Bạch Đằng chậm rãi mở ra bản hợp đồng, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt cúi xuống, đọc lại những gì đã ghi trên tờ giấy kia:
"Ngày hôm nay tôi cũng mang theo luật sư của Hoàng thị đến, ông ấy sẽ giải đáp toàn bộ những thắc mắc của cô. Còn bây giờ xin hãy lắng nghe tôi đọc lại các điều khoản mà cô đã vi phạm trong thời gian hợp tác với Hoàng thị. Điều 3.1 trong vòng 3 năm khi đang là gương mặt đại diện cho Tấn Hoàng Thành, người đại diện không được phép công khai tình cảm ra bên ngoài, nếu như để cho người ngoài biết được, tùy vào mức độ nặng nhẹ sẽ bị đền bù hợp đồng từ 3 đến 10 triệu. Bởi vì chuyện Diêu tiểu thư tung tin đồn thất thiệt với Hoàng phó tổng, khiến cho Tấn Hoàng Thành bị ảnh hưởng, cổ phiếu Hoàng thị rớt giá, cho nên mức độ nghiêm trọng ở đây đang là mức cao nhất, Diêu tiểu thư sẽ phải chịu mức đền bù hợp đồng là 10 triệu"
Diêu Tịnh Tuyết nghe thấy con số 10 triều kia liên hoảng hốt, số tiền lớn như vậy cô lấy đâu ra, hơn nữa hiện tại cô còn đang nợ công ty chủ quản một số tiền lớn, hàng tháng hoạt động vẫn luôn phải trích ra gần một nửa để trả cho công ty chủ quản nữa.
Bạch Đằng đẩy gọng kính, giọng nói chậm rãi vô cùng rõ ràng tiếp tục nói:
"Điều 4.6 trong hợp đồng có ghi, người đai diện không được phép phá hủy hình tượng sạch sẽ đã xây dựng trước đó, nếu vi phạm sẽ phải đền bù hợp đồng lên tới 5 triệu"
Diêu Tịnh Tuyết nghe đến đây liền lớn tiếng:
"Tôi không phá hủy hình tượng của mình, là do phó giám đốc của các anh tự mình làm ra chuyện đó với tôi"
Bạch Đằng không quan tâm đến điều Diêu Tịnh Tuyết nói, cứ như vậy tiếp tục đọc:
"Điều 4.7, người đại diện không được phép phát ngôn tùy tiện trước báo giới, bất kể là những chuyện liên quan đến Tấn Hoàng Thành hay không thì cũng cần có sự đồng ý của Hoàng thị, nếu vi phạm sẽ bị đền bù hợp đồng là 5 triêu. Diêu tiểu thư đã phát biểu trước báo giới là sắp kết hôn với Hoàng phó tổng, chuyện này cô cũng đã vi phạm hợp đồng"
Diêu Tịnh Tuyết sắp điên rồi, con số đền bù hiện tại đã lên tới 20 triệu:
"Tôi không hề nói, là đám ký giả kia tự mình viết"
Bạch Đằng ngẩng đầu nhìn lướt quay Diêu Tịnh Tuyết:
"Diêu tiểu thư hiện tại không được bình tĩnh, tôi hy vọng cô điều chỉnh lại tâm trạng để tiếp tục nghe những điều cô đã vi phạm trong hợp đồng đã ký với Hoàng thị"
"Điều thứ 6.9, người đại diện không được phép..."
Chẳng biết Bạch Đằng đã đọc ra bao nhiêu điều mà Diêu Tịnh Tuyết đã vi phạm trong hợp đồng, chỉ biết đến khi cậu dừng lại thông báo ra một con số tổng thể, Diêu Tịnh Tuyết liền triệt để chết lặng. 53 triệu, số tiền lớn như vậy cô lấy đâu ra, chuyện này hẳn là do Tô Đồ Lang Quân ở sau bày kế:
"Những chuyện này đều là do Tô Đồ Lang Quân nói anh làm có phải không?"
Bạch Đằng bình tĩnh trả lời:
"Những chuyện này đều là do Hoàng phó tổng chỉ đạo tôi làm việc, hơn nữa ngày mai Hoàng phó tổng sẽ tổ chức buổi họp báo để giải thích những chuyện trước đây, ngoài ra còn chính thức thông báo Diêu tiểu thư sẽ không còn là gương mặt đại diện cho Tấn Hoàng Thành nữa"
Diêu Tịnh Tuyết nghe được chuyện này là do Hoàng Thế Vinh làm liền không tin, cô lớn tiếng:
"Không, chuyện này không thể là do Thế Vinh làm được, tôi không tin"
Bạch Đằng từ trong cặp lấy ra một tờ giấy, trong đó đã có chữ ký của Hoàng Thế Vinh cùng con dấu của hắn:
"Đây là biên bản chấm dứt hợp đồng, Hoàng phó tổng đã ký, Diêu tiểu thư có thể đọc qua một lượt rồi ký xuống. Ba ngày sau lúc 9 giờ sáng tại văn phòng Hoàng thị, mong Diêu tiểu thư đến đúng giờ".
...
Buổi tối hôm ấy, lúc Hoàng Thế Vinh ra ngoài mua đồ thì trong nhà hắn liền có một vị khách. Tô Đồ Lang Quân vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, trên người mặc một bộ trang phục rộng thùng thình, nhìn qua cũng biết được đó không phải là quần áo của cậu. Bởi vì hôm nay cậu sẽ nấu bữa tối cho Hoàng Thế Vinh nên hắn mới đi siêu thị mùa đồ ăn, còn cậu thì ở nhà tắm rửa trước.
Tiếng chuông cửa bên ngoài reo lên, Tô Đồ Lang Quân chậm rãi bước xuống lầu mở cửa, thì ra người ở bên ngoài là Hoàng Thế Trung. Hoàng Thế Vinh không đưa chìa khóa cho bất cứ ai ngoại trừ cậu, ngay cả ba của hắn đến cũng phải đứng ở bên ngoài bấm chuông mới có thể tiến vào.
Hai người nhìn nhau có điểm bất ngờ, không nghĩ tới đối phương sẽ đến nơi này. Tô Đồ Lang Quân vẫn là người có phản ứng nhanh hơn, cậu mở cửa đứng sang một bên để Hoàng Thế Trung tiến vào:
"Chú đến tìm Tiểu Vinh sao, cậu ấy đi siêu thị mua chút đồ rồi"
Hoàng Thế Trung ngồi trên ghế sô pha, nhìn tới Tô Đồ Lang Quân đang mặc đồ ở nhà của con trai mình, trong đầu cũng thầm nghĩ đến loại sự tình đen tối giữa con trai ông và cậu. Ông ho một tiếng, nhấp một ngụm nước ấm rồi hỏi:
"Mấy ngày nay không thấy cháu rồi"
Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống ghế sô pha cùng Hoàng Thế Trung nhàn nhạt nói chuyện:
"Cháu đi Nhật Bản hai tuần, không nghĩ tới trong nước lại xảy ra chuyện biến động như thế, Tiểu Vinh suýt chút nữa kết hôn rồi".