Diêu Tịnh Tuyết cảm thấy chỉ có thể trở thành vợ của Hoàng Thế Vinh thì Tô Đồ Lang Quân mới không thể chế nhạo cô được nữa, chỉ có như vậy cô mới có thể một lần thắng được người đàn ông này.
Cindy nghe vậy liền có điểm bất ngờ, cô cứ nghĩ Diêu Tịnh Tuyết chỉ muốn tìm kim chủ giống như trước đây, không nghĩ tới cô ta lại ôm mộng tiến vào hào môn:
"Tịnh Tuyết, Hoàng gia chính là hào môn, không cần nói đến chuyện hai người có yêu nhau thật lòng hay không, chuyện này cũng không phải chỉ một mình Hoàng Thế Vinh nói muốn kết hôn là kết hôn được, ba của cậu ta nhất định sẽ tìm một người có gia thế tương xứng. Tịnh Tuyết, cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có thế lực, nhiều nhất cũng chỉ trở thành tình nhân của những người giàu đó được thôi"
Diêu Tịnh Tuyết mở lớn hai mắt, cô muốn kết hôn với Hoàng Thế Vinh, ông trời đã cho cô cơ hội như vậy, cô nhất định phải tự mình nắm giữ lấy. Dù sao cô cũng đã không còn gì để mất rồi, nếu như có thể kết hôn cùng với hắn vậy chẳng phải mọi thứ cô muốn đều sẽ có cả hay sao, đến khi ấy cô có thể ha ha cười lớn trước mặt của Tô Đồ Lang Quân rồi.
"Cindy, tại sao tôi chỉ có thể làm tình nhân chứ, chẳng phải hiện tại tất cả mọi chuyện đều đang là ông trời giúp tôi hay sao. Tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được, cô nhất định phải giúp tôi Cindy"
Cindy nhíu mày trầm mặc, suy nghĩ một hồi cuối cùng liền nói:
"Cô muốn tôi giúp cô thế nào?"
Diêu Tịnh Tuyết cũng đã sớm nghĩ ra một số kế sách rồi:
"Cô quen biết nhiều nhà báo phóng viên đúng hay không, chỉ cần cô nói với bọn họ đăng những tin tức giữa tôi và Hoàng Thế Vinh, phóng đại sự việc lên nhiều một chút là có thể được rồi"
Cindy lắc đầu:
"Chuyện này không thể được, thế lực của Hoàng Thế Vinh có thể dễ dàng mua chuộc được các tòa soạn, chuyện này cũng không thể chỉ dựa vào mối quan hệ của tôi là xong"
Diêu Tịnh Tuyết trầm mặc, đúng lúc này điện thoại của cô liền reo lên, là Hoàng Thế Vinh gọi tới, trái tim cô giống như một con nai nhỏ chạy loạn trong rừng vậy.
Hoàng Thế Vinh hẹn Diêu Tịnh Tuyết đến một tiệm cà phê nằm ở cuối trung tâm, tiệm cà phê này chỉ có người có thẻ thành viên mới được tiến vào, nhà báo và phóng viên sẽ không được cấp thẻ, bởi vì những người đến đây đều muốn bảo vệ quyền riêng tư cá nhân của mình.
Hoàng Thế Vinh mặc một chiếc áo len màu xám, áo khoác vắt ở thành ghế bên cạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Diêu Tịnh Tuyết, giọng nói không có nửa điểm ấm áp, toàn bộ đều là kiểu chán ghét lười muốn mở lời:
"Đây là chi phiếu, cô chỉ cần viết vào đó một con số là có thể ra ngân hàng lấy tiền"
Hoàng Thế Vinh không nhiều lời, Diêu Tịnh Tuyết nhìn tấm chi phiếu dưới bàn kia, nụ cười trên môi cũng dần cứng ngắt. Cô yêu Hoàng Thế Vinh, ngay từ khi còn là một nữ sinh trung học đã thích hắn rồi, là đoạn tình cảm xuất pháp từ nội tâm chứ không phải vì tiền của hắn. Hiện tại Hoàng Thế Vinh đột nhiên mang tiền đến trước mặt cô, khiến cho cô cảm thấy giống như bị xúc phạm, cô lập tức xé tấm chi phiếu kia làm đôi, giọng nói có điểm nghẹn ngào:
"Thế Vinh, em không cần tiền của anh"
Hoàng Thế Vinh trầm giọng hỏi:
"Cô cần gì?"
Trước câu hỏi này của Hoàng Thế Vinh, Diêu Tịnh Tuyết đột nhiên im lặng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ đến rất nhiều thứ, cô muốn rất nhiều thứ từ người đàn ông này, ví như vị trí thiếu phu nhân của Hoàng gia kia, ví như danh vọng địa vị, ví như sự kính trọng, ví như sự trả thù, ví như là sự thất bại của Tô Đồ Lang Quân:
"Em muốn anh phải chịu trách nhiệm với em"
Hoàng Thế Vinh buồn cười, nụ cười lúc này cũng hiếm hoi hiện ở trên môi, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ mà đó lại là một nụ cười chế nhạo, cảm giác giống như là cô đang đặt ra điều kiện viển vông vậy:
"Cô bỏ thuốc vào ly rượu đó, lại muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?"
Diêu Tịnh Tuyết đương nhiên sẽ không thừa nhận, chuyện này chỉ có cô biết mà thôi, Hoàng Thế Vinh không có bằng chứng sao có thể kết luận được:
"Thế Vinh, đêm hôm đó anh đã làm chuyện gì với em, anh không nhớ rõ hay sao?"
Hoàng Thế Vinh thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Diêu Tịnh Tuyết, lời nói của hắn phát ra tiếp theo đây cũng đủ vô tình và sắc bén:
"Nếu như tôi thật sự nhớ rõ, vậy thì tôi nhất định sẽ không làm chuyện đó với cô rồi"
Diêu Tịnh Tuyết trong phút chốc giống như bị vật gì đó làm nghẹn ở cuống họng, sự hổ thẹn che lấp mọi thanh âm, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Hoàng Thế Vinh không thích ràng buộc, đặc biệt là sự ràng buộc đối với người hắn không thích này:
"Chuyện nhà báo tôi sẽ tự có cách, hợp đồng là gương mặt đại diện của cô cho Tấn Hoàng Thành sẽ rút xuống còn ba tháng, số tiền đền bù hợp đồng cho cô, tôi sẽ thanh toán đầy đủ. Sáng ngày mai tôi sẽ gửi đến cho cô thêm một tấm chi phiếu nữa, số tiền tùy ý cô viết xuống, cô không muốn nhận cũng có thể xé đi, nhớ kỹ tôi sẽ không gửi lại đến lần thứ ba"
Hoàng Thế Vinh nói xong liền đứng dậy, dứt khoát xoay người rời khỏi tiệm cà phê này. Diêu Tịnh Tuyết hiện tại giống như là bị ngã xuống một cái vực sâu không đáy, cảm giác chơi vơi sợ hãi không thể biến mất. Cô chưa từng nghĩ đến trường hợp Hoàng Thế Vinh sẽ tuyệt tình như vậy, cô còn đặt ở hắn một chút hy vọng, nhưng đến thời điểm này, hy vong kia liền triệt để biến mất rồi.
Giọt nước mắt trên mi của Diêu Tịnh Tuyết tí tách rơi xuống, từ sau khi gặp người đàn ông này, mọi thứ của cô đều biến đổi, từ gia đình, sự kiêu ngạo, địa vị, tiền bạc, tính cách, tất cả đều vì hắn mà đổi thay rất nhiều. Thế nhưng Hoàng Thế Vinh ngay cả đến nhìn cô một cái cũng không có, càng không có đến một lần cảm nhận được sự đau khổ của cô. Diêu Tịnh Tuyết trong lòng thầm quyết tâm, cô nhất định sẽ không chịu đựng như vậy nữa, cô muốn hắn và cả Tô Đồ Lang Quân nữa phải chịu trả giá thật đắt.
...
Nhật Bản
Tại bệnh viện tốt nhất của Tokyo, Tô Đồ Lang Quân mỗi buổi sáng đều xem tin tức liên quan đến Tấn Hoàng Thành, đã không còn nhiều trang báo nhắc đến sự kiện này, tuy rằng vẫn chưa có bài báo đính chính lại tin tức đó nhưng cứ theo tần suất ngày một biến mất kia, có lẽ người ta cũng sớm sẽ mang vụ lùm xùm này rơi vào dĩ vãng.
Tô Đồ Lang Quân là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt muốn quay trở lại Bắc Kinh giải quyết từng người một, nhưng phía bên này vẫn chưa hẹn gặp được Ikeda cho nên cậu vẫn kiên trì ở lại.
Tô Đồ Lang Quân bất giác đã ở tại nơi này được một tuần, mỗi ngày cùng Ikeda nói chuyện điện thoại vài phút, đối phương tuy đã không quá mức hà khắc với cậu như trước, nhưng mà đến khi cậu đề cập đến chuyện gặp mặt ông ta thì ông ta lại không đồng ý.
Buổi trưa ngày hôm đó Tô Đồ Lang Quân nhận được cuộc gọi của Ikeda, đây là lần đầu tiên ông ta chủ động liên hệ lại với cậu. Tô Đồ Lang Quân nhìn màn hình điện thoại một hồi, ước lượng đợi đến đủ năm tiếng chuông chờ mới chậm rãi bắt máy:
"Xin chào Ikeda"
Ikeda là tổng giám đốc của một công ty có tiếng trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn ở Nhật Bản. Lần này ông ta muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài, Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy được một vụ làm ăn béo bở ở trước mắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngay lập tức gửi thư ngỏ hợp tác với bên đó và được đồng ý gặp mặt.
Tô Đồ Lang Quân cũng đã điều tra qua một chút đối thủ của mình, ở trong thành phố ngoài Tô thị còn có Lương thị cũng làm trong lĩnh vực bất động sản, tuy rằng hai công ty này đều lớn mạnh như nhau, nhưng vì Lương thị có bề dày lịch sử và xuất phát điểm khá vững chãi cho nên giá dịch vụ tuyệt đối không hề thấp. Tô thị tuy rằng rời đời muộn hơn nhưng đã dần chiếm được vị thế, chất lượng dịch vụ cũng vô cùng cao, giá thành cũng rẻ hơn so với Lương thị một chút. Tô Đồ Lang Quân biết nếu như Ikeda muốn mở rộng thị trường thì không có ai thích hợp hơn ngoài Tô thị.
Sau buổi gặp mặt đó Ikeda quyết định ký hợp đồng hợp tác với Tô thị ngay tại chỗ, ông ta rất thích tư duy của Tô Đồ Lang Quân, mọi hiểu lầm lúc trước cũng theo đó mà xóa sạch. Vì dự án lần này không cần phải thời gian suy nghĩ mà đã hạ bút xuống ký, Tô Đồ Lang Quân đành phải ở tại Nhật Bản thêm một tuần nữa để theo dõi dự án bước đầu.
Chuyến đi Nhật Bản này vốn dự định chỉ kéo dài ba ngày, vì một chút sự cố ngoài ý muốn liền biến thành nửa tháng. Tô Đồ Lang Quân mỗi ngày đều nhận được thông báo từ Bạch Đằng, cũng xem tin tức trên báo trong nước phát hiện ra vụ việc ở Tấn Hoàng Thành đã lắng xuống, tuy rằng trong lòng nóng như lửa đốt muốn quay trở về nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.
Khoảng thời gian ở Nhật Bản, Hoàng Thế Vinh không hề liên lạc với cậu, việc này khiến cho cậu càng nóng ruột hơn, trong lòng tránh không khỏi có điểm bực bội khó chịu, mà Đàm Dật Nam là người kề cận cậu rất tinh ý mà nhận ra chuyện này:
"Tô thiếu gia, cậu có chuyện phiền lòng sao?"
Tô Đồ Lang Quân không nói, cậu vốn là người không thích tâm sự với người ngoài. Đàm Dật Nam không thấy Tô Đồ Lang Quân trả lời mình cũng không ngoài dự đoán của anh ta, nếu như cậu hiện tại trả lời, không biết chừng anh ta còn sẽ cảm thấy kỳ quái.