Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 125: Play phòng bệnh




Hoàng Thế Vinh cũng hết cách, dù sao loại chuyện kia cũng cần phải có sự tình nguyện của hai người, hắn bây giờ rất tình nguyện nhưng đối phương lại không tình nguyện, nếu như hắn cứ mặc kệ làm tới như vậy thì gọi là cưỡng bức. Mà hai từ cưỡng bức này mà lại tồn tại giữa hai người bọn họ, khẳng định là sẽ không hợp lý cho lắm, thế cho nên Hoàng thiếu gia nằm ở trên giường bệnh có chút bất lực chơi game đối kháng trên điện thoại.

Khi Tô Đồ Lang Quân giải quyết công việc tạm ổn xong mới phát hiện thì ra đã là 22 giờ 30 phút rồi. Cậu có một chút đau lưng, cả người mệt mỏi tựa vào thành ghế phía sau, đôi mắt không tự chủ được nhìn tới chỗ Hoàng Thế Vinh, hắn đã ngủ trước rồi.

Không khí ngọt ngào yên tĩnh bị phá hỏng bởi một lực rung nhè nhẹ ở trên đùi của Tô Đồ Lang Quân, điện thoại của cậu thời gian này luôn để trong trạng thái tắt chuông vì không muốn làm phiền tới sự nghỉ ngơi của Hoàng Thế Vinh. Một dãy số lạ trên màn hình điện thoại gọi tới, Tô Đồ Lang Quân không biết người gọi tới là ai liền đứng dậy đi ra ngoài ban công nhỏ trong phòng bệnh nói chuyện:

"Ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một chút, tiếp theo đó liền có giọng khổ sở của một người đàn bà trung niên truyền tới:

"Tiểu Lương, là mẹ"

Một tiếng mẹ này khiến cho Tô Đồ Lang Quân tự động nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp, dù sao suốt từng ấy năm cuộc đời cậu cũng chỉ ghi nhận có hai người ba, cũng là nghe tiếng đó mà lớn lên, hiện tại có người luôn miệng nói với cậu mình là người mẹ đã thất lạc nhiều năm, không nói đến chuyện đó có phải là sự thật đi hay không nữa thì Tô Đồ Lang Quân cũng không thể có năng lực chấp nhận nhanh được:

"Gọi cho tôi có chuyện gì?"

Lầm Hiền nhẹ giọng:

"Mẹ muốn biết con hiện tại có khỏe mạnh hay không..."

Tô Đồ Lang Quân biết sẽ không chỉ là đơn giản như vậy, nhưng cũng lười không có ý định hỏi mục đích thật sự của bà ta, chỉ lạnh lùng chặt đứt lời vòng vo kia của Lâm Hiền:

"Trước đó rất khỏe, nhưng sau khi bà gọi đến liền cảm thấy tâm trạng không thoải mái"

Lâm Hiền lập tức im lặng, giống như bà cũng không biết nên phải nói cái gì tiếp theo. Nhưng nếu như không phải con trai Trương Toàn của ba đánh bạc thiếu nợ người ta một khoản tiền, không trả thì không được, mà khoản tiền đó bà không thể hỏi vay được ai ngoại trừ Tô Đồ Lang Quân:

"Em trai con, Tiểu Toàn thiếu nợ người ta..."

Tô Đồ Lang Quân sớm đã biết rằng có chuyện cho nên liền một lần nữa cắt lời nhanh chóng:

"Nợ mạng, nợ tiền hay nợ ân tình?"

Lâm Hiền đáp:

"Nó nợ người ta 5 vạn, dù sao nó cũng là em trai của con, tuy rằng không cùng ba nhưng nó cũng là do mẹ sinh, mẹ là mẹ của con, con không thể đứng ở một bên nhìn em trai mình chịu khổ mà không ra tay giúp chứ?"

Tô Đồ Lang Quân mặt không đổi sắc, giọng nói rất xa cách đáp lại thế này:

"Tiểu Toàn là ai? Tôi từ trước đến nay không có em trai. Hơn nữa bà cũng không phải là mẹ tôi. Nếu như bà lấy lý do từng giúp tôi thoát khỏi nơi đó, tôi có thể nể ân tình này cho bà 5 vạn, nhưng nếu như bà nói như thế kia, tôi không có lý do nào cho bà số tiền đó. Dù sao tôi từ trước đến nay cũng không tùy tiện xuất tiền cho người không quen"

Lâm Hiền nãy giờ vẫn luôn nhỏ nhẹ nói từng câu, nhưng khi nghe thấy lời kia của Tô Đồ Lang Quân liền không thể chịu thêm được nữa, có chút nâng giọng nói thế này:

"Tiểu Lương, những lời này của con là có ý gì. Con thà nhận kẻ thù giết ba mình là ba, chứ không chịu nhìn nhận người mẹ đã mang nặng đẻ đau cho con sự sống trên cõi đời này?"

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy mình không cần ngốc ở đây nghe những lời nói hàm hồ kia của Lâm Hiền, thế cho nên cậu trực tiếp ngắt ngang cuộc điện thoại, còn cẩn thận tắt nguồn. Trong bệnh viện vốn dĩ trồng rất nhiều cây xanh, làn gió ban đêm mát lạnh thổi theo không khí trong lành. Ở ngoài ban công có một người thanh niên đơn bạc cao gầy, trên người mặc bộ đồng phục bệnh nhân, trong ánh mắt hàm chứa tia lưỡng lự, dáng vẻ kia thật đơn bạc, nhìn sao cũng khiến cho người ta muốn dang rộng cánh tay mà ôm vào lòng.

Tô Đồ Lang Quân từ trước đến nay vốn luôn rất quyết đoán, nhưng ở trước vấn đề thân thế của bản thân cậu lại không thể dùng được sự quyết đoán của mình. Không phải cậu không thể điều tra, mà là cậu sợ nếu như điều tra sẽ tìm ra được một số bí mật khiến cho bản thân cũng phải kinh hách. Cậu cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt, Tô Thành và Đồ Du Du luôn rất quan tâm chăm sóc cậu, nếu như những lời Lâm Hiền nói là thật, cậu cũng không biết bản thân mình nên đi hướng như thế nào tiếp theo nữa.

Tô Đồ Lang Quân xoay người tiến vào phòng bệnh, đóng lại cửa ban công ngăn không cho gió đêm lùa vào, sau đó liền tắt đèn ngủ trong phòng, trong bóng đêm có tiếng quần áo cọ sát nhè nhẹ, kế đến liền có tiếng nâng chăn. Tô Đồ Lang Quân tìm kiếm hơi ấm quen thuộc từ người đàn ông này, cảm nhận được sự an toàn dễ chịu. Hoàng Thế Vinh ngủ không say lắm, chỉ cảm thấy bên sườn mặt mình liên tục có hơi ấm phả tới, tiếp theo là đôi môi mềm mại áp vào:

"Quân Quân..." Hoàng Thế Vinh mang theo giọng nói trầm khàn ngái ngủ gọi một tiếng.

Tô Đồ Lang Quân vòng tay ôm lấy eo hắn, gương mặt nhỏ nhắn cũng tự động áp lên má hắn, cậu khẽ nói nhỏ vào tai hắn thế này:

"Chúng ta làm chuyện đó đi"

Hoàng Thế Vinh vẫn còn chưa tỉnh táo, cũng không để ý đến lời nói đó của Tô Đồ Lang Quân, chỉ vô thức hỏi lại:

"Đêm rồi, cậu muốn làm chuyện gì?"

Tô Đồ Lang Quân một tay bao lấy má của Hoàng Thế Vinh, giọng nói cũng hấp dẫn mê người:

"Làm chuyện mà Tiểu Vinh thích, cậu chẳng phải từng nói đêm rồi mới là thời điểm thích hợp nhất hay sao?"

Hoàng Thế Vinh đột nhiên bừng tỉnh trở lại, hắn xoay người ôm lấy Tô Đồ Lang Quân, liền đã phát hiện thì ra người này đã sớm cởi hết quần áo rồi:

"Được, làm!"

Hoàng Thế Vinh tính cởi ra áo bệnh nhân trên người mình nhưng Tô Đồ Lang Quân liền nắm lấy cổ tay hắn ngăn lại:

"Đừng cởi áo, mặc áo sẽ hạn chế động vào vết thương của cậu"

Nói rồi Tô Đồ Lang Quân lập tức bị Hoàng Thế Vinh áp đảo dưới thân, quả nhiên người đàn ông này rất sinh long hoạt hổ, cường hãn mạnh mẽ, trên người có vết thương lớn nhỏ như vậy vẫn khí thế bức người. Tô Đồ Lang Quân trong nháy mắt đã bị Hoàng Thế Vinh đặt ở dưới thân, hắn nhanh chóng cởi quần của mình xuống, vật tượng trưng nam tính kia mang theo cảm giác cứng rắn nóng bỏng chạm tới đùi non của cậu:

"Nhanh như vậy đã cởi sẵn quần áo leo lên giường của tớ, cậu có phải là muốn lắm rồi đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân cũng không phủ nhận, bàn tay tinh tế với các ngón tay thon dài hoàn mỹ chạm vào bắp đùi rắn chắc của hắn khẽ vuốt ve:

"Cậu thì sao?"

Hoàng Thế Vinh bắt lấy đôi tay nghịch ngợm kia của Tô Đồ Lang Quân ngăn không cho cậu làm loạn, hắn đưa đầu ngón tay thô ráp thăm dò xuống vùng nhạy cảm của cậu, theo từng động tác ngả ngớn kia của hắn, người nằm bên dưới liền hô hấp kích động, cả người hình như cũng run rẩy hơn ít nhiều:

"Tơ đương nhiên là cũng giống cậu"

Lời vừa nói xong, Hoàng Thế Vinh liền cứ như vậy cố tình đâm ngón tay của mình vào sâu bên trong cơ thể Tô Đồ Lang Quân hơn một chút. Tô Đồ Lang Quân biết thói quen đó của Hoàng Thế Vinh, luôn thích nói chuyện để cậu lơ đãng sau đó mạnh mẽ tiền vào làm cho cậu phải giật người lên một cái mà gọi tên của hắn:

"Tiểu Vinh"

Hoàng Thế Vinh hạ thấp người xuống, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Đồ Lang Quân khẽ ừ một tiếng:

"Ngoan, thả lỏng ra một chút, cậu hình như là đang căng thẳng"

Tô Đồ Lang Quân vòng tay ôm lấy cổ của Hoàng Thế Vinh:

"Đừng quá nhanh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên người cậu"

Hoàng Thế Vinh cười tà:

"Là cậu lo lắng vết thương của tớ, hay là lo lắng cho cậu đây?"

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng nỉ non:

"Là cả hai"

Hoàng Thế Vinh xoa nắn cặp mông mềm mại non mịn của Tô Đồ Lang Quân:

"Ngoan, tớ tự biết điều chỉnh"

Sau đó Hoàng Thế Vinh liền mang vật nam tính khủng bố tiền vào bên trong cơ thể của Tô Đồ Lang Quân. Vách thịt ấm áp bên trong chật hẹp bao bọc cố gắng tiếp thu kích thước ngoại cỡ kia, càng khiến cho hắn muốn dùng sức phá bỏ tiến sâu hơn. Hoàng Thế Vinh vừa động eo, Tô Đồ Lang Quân ở bên dưới liền nức nở thở gấp, tiếng kêu dâm mỹ kia rất tương xứng với gương mặt xinh đẹp của cậu, Tô Đồ Lang Quân bề ngoài đẹp thế nào thì tiếng rên rỉ dục vọng của của cậu cũng sẽ đẹp như thế, cứ như vậy mà thôi miên câu mất hồn phách của Hoàng Thế Vinh.

Tuy rằng bên dưới không ngừng động eo, nhưng bàn tay của hắn cũng không phải rảnh rỗi, liên tục tru du xoa nắn hai bên ngực kia của Tô Đồ Lang Quân, còn xấu tính dùng đầu ngón tay thô ráp kia khi thì vuốt ve nâng niu, khi thì dùng sức niết lấy, hại hai hạt đậu đỏ của cậu cũng cương cứng sưng lớn hơn một chút:

"Cậu đừng chơi chỗ đó của tớ... a... tớ không muốn đâu"

Hoàng Thế Vinh khẽ cười, cúi đầu vươn ra đầu lưỡi liếm nhẹ xuống một bên ngực cậu:

"Phải không? Tớ thì thấy nó càng chơi càng lớn, rất là hào hứng đây này"

Tô Đồ Lang Quân bị Hoàng Thế Vinh thương yêu một bên ngực, bên kia bị lạnh nhạt đành phải đưa tay lên tự mình an ủi chà sát, nhưng có làm thế nào cũng không thể bằng người đàn ông xấu xa giỏi chiêu trò kia được, chỉ có thể ủy khuất bĩu môi:

"Hừ... ư"

Hoàng Thế Vinh mỉm cười, di chuyển đầu lưỡi sang phía ngực bên kia yêu thương đồng đều:

"Đừng gấp, tớ đến giúp cậu rồi đây không phải sao"

Tô Đồ Lang Quân khàn khàn nói nhẹ vào tai của Hoàng Thế Vinh:

"Bên dưới cũng muốn"

Hoàng Thế Vinh cười ha ha, bàn tay thành thục đưa xuống nắm lấy vật nam tính kia của Tô Đô Lang Quân vuốt ve lên xuống:

"Còn muốn chỗ nào nữa không?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Miệng"

Hoàng Thế Vinh cưng chiều hôn xuống cái miệng nhỏ yêu kiều của ai đó, hôn đến khi người ta phải thở gấp hổn hển sắp không chịu được nữa mới buông tha.