Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 122: Cứu người




Trong căn phòng ẩm thấp nằm sâu dưới lòng đất, Tô Đồ Lang Quân mỗi ngày đều trải qua quãng thời gian nhàm chán, nhiều ngày rồi cậu không hề mở miệng nói một lời nào, giống như biến thành một con người khác. Khâm Định ngồi sau màn hình máy tính quan sát nhất cử nhất động của Tô Đồ Lang Quân, tuy rằng không dám chắc chắn biết được trong đầu cậu nghĩ cái gì nhưng có lẽ những sự việc mà ông ta tiết lộ cho cậu kia đã ít nhiều ảnh hướng đến suy nghĩ của cậu.

Người đàn bà mà Khâm Định tìm về tên là Lâm Hiền, bà ta năm nay 55 tuổi, nghe nói đã kết hôn lần hai và có một người con trai kém Tô Đồ Lang Quân 3 tuổi gọi là Trương Toàn. Lâm Hiền mỗi ngày đều tự tay mang đồ ăn đến cho Tô Đồ Lang Quân, lúc nào cũng ở một bên vừa nói chuyện vừa đợi cậu ăn xong rồi mới rời đi. Thông qua Lâm Hiền, Tô Đồ Lang Quân cũng biết được một số chuyện quá khứ, tuy rằng tính chất xác thực của nó là bao nhiêu phần trăm thì cậu cũng chưa thể chắc chắn được.

Lâm Hiền nói ba của cậu là Phương Hữu Dũng, là đàn em dưới trướng của Khâm Định. Còn nói cậu lớn lên rất giống Phương Hữu Dũng, chỉ khác một điều tính cách của cậu và ba mình rất trái ngược. Phương Hữu Dũng tính tình nóng nảy, háo thắng, cũng vì bản tính ngông cuồng đó mà đắc tội với người của Tô Thành, kết cuộc bi thảm bỏ mạng nơi đất khách. Còn cậu thì rất trầm tĩnh, có một chút gì đó lạnh lùng, Lâm Hiền còn hỏi có phải tính cách này là do Tô Thành dưỡng ra hay không. Chỉ cần nhắc đến Tô Thành, trong ánh mắt của bà ta sẽ tràn ngập hận ý, hơn nữa giọng nói cũng mang theo thái độ lạnh lẽo rõ ràng.

"Tiểu Lương à, nếu như không phải vì Tô Thành thì ba người chúng ta sẽ không như vậy, con cũng sẽ không phải cực khổ bên ngoài nhiều năm"

Lâm Hiền nói đến đây, Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở trên giường lúc này liền quay sang nhìn chằm chằm bà ta. Ánh mắt kia liền khiến cho bà ta cũng phải chột dạ thu lại ánh mắt hận thù kia:

"Bà gọi tôi là cái gì?"

Lâm Hiền vừa thấy Tô Đồ Lang Quân chịu mở miệng nói chuyện liền có điểm vui vẻ, vội vã đáp lời:

"Tiểu Lương, con là Phương Tử Lương"

Tô Đồ Lang Quân không nói gì nữa, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía camera đang treo ở góc phòng kia, có lẽ Lâm Hiền hiểu ý cậu cho nên liền hạ thấp giọng khẽ nói thế này:

"Ông ta có việc cần giải quyết, phải ra ngoài một thời gian"

Tô Đồ Lang Quân vân vê chiếc nhẫn đeo ở trên ngón áp út của mình, hơi ấm từ nơi đó cũng tỏa ra giống như có linh tính. Ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm về phía chiếc camera kia chậm rãi nói với Lâm Hiền thế này:

"Tôi muốn rời khỏi đây"

Lâm Hiền nghe thấy thế liền im lặng, Tô Đồ Lang Quân xoay người sang nhìn Lâm Hiền, giọng nói có điểm trào phúng hỏi:

"Như thế nào? Không làm được sao?"

Lâm Hiền có điểm do dự, ánh mắt lộ rõ tia hèn mọn không thể làm việc lớn. Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi nói thế này:

"Cũng đúng thôi, bà đương nhiên không có lá gan lớn như vậy"

Lâm Hiền nhìn Tô Đồ Lang Quân một cái, do dự một hồi cuối cùng vẫn là đứng dậy mang theo khay thức ăn kia rời khỏi phòng:

"Tiểu Lương, con nghỉ ngơi đi"

Lâm Hiền vừa rời đi, Tô Đồ Lang Quân liền chậm rãi nằm xuống giường, hai tay gối ở sau đầu. Tuy rằng ở tại nơi này không thể xác định được thời gian, không biết lúc này là ngày hay đêm, nhưng thông qua từng bữa ăn được đưa tới, cậu tính ra được hiện tại đã là ngày thứ 26. Sắp 1 tháng rồi cậu không được nhìn thấy Hoàng Thế Vinh, cậu quả thật nhớ hắn đến sắp làm ra một số chuyện điên rồ không ngờ tới rồi.

Vài giờ sau đó, Lâm Hiền liền mang theo khay đồ ăn nhẹ tiến vào phòng của Tô Đồ Lang Quân. Bà ta đặt bàn đồ ăn kia xuống giường, dáng vẻ ân cần nhìn cậu khẽ nói:

"Mẹ sẽ giúp con rời khỏi đây, con muốn mẹ làm cái gì?"

Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn tới phía Lâm Hiền, ánh mắt có tia biếng nhác không quá nhiều tin tưởng. Chỉ là sau đó cậu chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn ở trên tay mình, động tác có chút luyến tiếc không muốn rời đưa cho ba ta nói thế này:

"Tìm người tên Hoàng Thế Vinh, cậu ấy sẽ tự biết nên phải làm gì".

- --

Hoàng Thế Vinh mang theo đám đàn em nhanh chóng đến địa điểm mà Lâm Hiền nói. Nơi này quả đúng là một công trường bỏ hoang, Hoàng Thế Vinh ngồi ở trên xe híp mắt nhìn Lâm Hiền hỏi:

"Người ở chỗ nào?"

Lâm Hiền vừa nhìn thấy động tác cho đạn vào trong lòng súng của Hoàng Thế Vinh liền bị dọa cho gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc, lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được câu nào. Hoàng Thế Vinh cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, trực tiếp mang khẩu súng dí mạnh vào thái dương của bà ta gằn giọng nói:

"Biết gì thì mau nói"

Lâm Hiền sợ hãi vội run rẩy nói:

"Ở trong nhà xưởng bỏ hoang đó có một cánh cửa đi xuống dưới tầng hầm, các cậu phải cẩn thận vì ở dưới đó cũng có người canh gác"

Một đàn em vừa nghe thấy lời nói kia của Lâm Hiền liền cẩn thận ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh nhắc nhở:

"Vinh ca, người đàn bà này không biết có thể tin tưởng hay không, nếu chúng ta mạo hiểm xuống đó chỉ e bất lợi"

Hoàng Thế Vinh im lặng ngẫm nghĩ, Lâm Hiền cũng ngồi co rúm ở một bên không dám lên tiếng. Sau một hồi im lặng, Hoàng Thế Vinh cuối cùng liền lên tiếng nói thế này:

"Một mình tôi xuống đó là được rồi, nhiều người vào sẽ kinh động không tốt"

Đám người phía sau nghe vậy liền giật mình, phải biết nếu như đơn phương độc mã đi xuống đó sẽ rất nguy hiểm, cũng chưa biết nơi đó có cạm bẫy gì hay không. Nếu như thật sự là một cái bẫy, Hoàng Thế Vinh khẳng định sẽ lành ít giữ nhiều. Người ngồi ở phía sau là Tiểu Bá nhíu nhíu mày một cái, cuối cùng liền đáp:

"Vinh ca, em xuống cùng anh, có gì chúng ta có thể hỗ trợ nhau"

Tiểu Bá vừa nói xong, phía sau mọi người liền cũng rất nghĩa khí mà nói:

"Nếu đã vậy em cũng xuống, nhiều thêm một người sẽ dễ dàng yểm trợ nhau"

"Được, nếu vậy em cũng theo Vinh ca"

"Như vậy tất cả đều xuống đi, cùng lắm là hy sinh"

Hoàng Thế Vinh nhìn đám người ở trong xe, tuy rằng dáng vẻ rất lưu manh không đáng tin tưởng nhưng lúc cần nghĩa khí cũng sẽ nghĩa khí đến cùng. Hoàng Thế Vĩnh gật đầu, đưa mắt nhìn một cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất, nhìn qua chỉ mới 16 17 tuổi nói thế này:

"Cậu ở trên xe đợi người của Tô Thành tới đi, một lát nữa nói bọn họ xuống dưới yểm trợ"

Nhóm người Hoàng Thế Vinh có khoảng 15 người, tất cả đều mang súng, lúc di chuyển cũng vô cùng cẩn trọng không hề phát ra tiếng động nào. Phía bên trong quả thật có cánh cửa thông xuống tầng hầm, hơn nữa còn có đèn điện để thắp sáng. Hoàng Thế Vinh quay lại đảo mắt ra hiệu cho nhóm người phía sau, cuối cùng liền dẫn đầu đi xuống phía dưới một cách cẩn trọng.

Mọi người ngay cả hít thở mạnh cũng không dám manh động, dù sao bản thân không thông thạo lối đi cũng không biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người. Hoàng Thế Vinh dẫn đầu đi vào, đi được một lúc cũng không thấy có ai ở bên trong liền cảm thấy có chút bất an, bước nhanh hơn tiến về phía trước.

Hoàng Thế Vinh trong phút mất kiên nhẫn liền gây ra tiếng động, một người đàn ông gương mặt bặm trợn ở bên trong ngó mặt ra nhìn thử, khi phát hiện ra có người lạ xuất hiện liền lớn tiếng đánh động người bên trong:

"Có người lạ tới"

Hoàng Thế Vinh chửi thề một tiếng, lập tức tiến lên dẫn đầu đánh thẳng về phía trước. Người bên phía Khâm Định cũng khá đông, so với người mà Hoàng Thế Vinh mang tới cũng đông hơn một chút.

Không gian tầng hầm khá tăm tối, lại cộng thêm không thông thạo địa hình bên trong, Hoàng Thế Vinh cùng nhóm người bên trong cũng bị thất thủ. Tiếng súng đạn cùng gậy gộc liên tục phát ra, bóng đèn thắp sáng nhanh chóng bị bắn hỏng, bên trong bao trùm một mảnh tăm tối. Hoàng Thế Vinh cảm thấy trên vai có một vật sắc nhọn xuyên qua, lực đạo vô cùng mạnh, cánh tay tê dân một hồi rồi cũng nhanh chóng bị sự thôi thúc muốn tìm người xóa tan.

"Vinh ca, không ổn, chúng ta mau rút"

Trong bóng tối có tiếng người náo loạn gọi Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh cũng nhìn không rõ, chỉ có thế nhạy cảm để cảm nhận được tiếng gió rít qua tai từ những viên đạn cùng tiếng côn sắt chuẩn bị đánh xuống. Hắn cũng không rõ bản thân rốt cuộc đã chịu biết bao thương tổn, chỉ biết khắp người đã rơi vào trạng thái dã dời nhưng sâu trong ý chí của hắn vẫn luôn thôi thúc phải thật nhanh tìm được Tô Đồ Lang Quân.

"Vinh ca, Vinh ca, mau rút thôi. Vinh ca, anh có ở đó không?"

Hoàng Thế Vinh sớm đã phải chịu đựng cảm giác bất an suốt thời gian này, hiện tại vừa nhận được tín vật của Tô Đồ Lang Quân từ người đàn bà kia, hắn không thể nào cứ như vậy vì mạng sống của mình bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Ai mà biết được khi hắn vừa rời đi, Tô Đồ Lang Quân ở phía trong kia phải tiếp tục chịu đựng thêm những gì. Tô Đồ Lang Quân là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thức ăn mỗi ngày đều phải tự mình làm ra, phải thật ngon lành vừa miệng mới chịu ăn, ở trong này không biết cậu có được ăn đầy đủ hay không, không biết chừng khi cậu xuất hiện hắn lại thấy dáng người kia lại nhỏ hơn vài vòng. Nơi này ẩm thấp tăm tối như thế, mà Tô Đồ Lang Quân vốn là người yêu thích ánh sáng và sự sạch sẽ, cũng không biết nơi này mỗi ngày cậu trải qua đều có dư vị gì. Hoàng Thế Vinh vừa nghĩ đến đây, ý chí lại không ngừng thôi thúc không được rút lui, phải thật nhanh tìm được cậu quay trở về, tốt nhất là sau này phải buộc chặt cậu ở bên cạnh hắn không rời nửa bước mới yên tâm.

Hoàng Thế Vinh cầm côn sắt ở trong tay vung loạn một hồi, bước chân tiến về phía trước, xông qua từng lớp người đang ngăn cản phía trên, hắn cũng chẳng biết đối phương là địch hay bạn nữa, chỉ cần biết có người cản đường liền không chút lưu tình mà ra tay.

"Bùm" một tiếng, một vật gì đó cứng rắn lạnh lẽo xuyên qua da tầng da thịt hắn, lực đạo phát ra rất mạnh, chỉ cảm nhận được một hồi lạnh lẽo tế cứng kéo đến trên đại lão. Hắn theo phản xạ đưa tay xuống vùng bụng cảm nhận được sự ấm ướt nóng hổi.

Phía sau lưng hắn có ánh sáng, hình như là cánh cửa ở dưới tầng hầm đã được mở ra. Có tiếng náo loạn cùng bước chân của rất nhiều người chạy xuống. Còn nghe được có người nói thế này:

"Thành lão đại đến rồi"

Là người của Tô Thành đến ứng cứu rồi sao, tầm mắt của hắn lờ mờ không rõ ràng, nhưng có thể nhận ra người đến không ít. Đúng lúc này từ trên đỉnh đầu truyền đến một lực đạo mạnh mẽ, chỉ nghe thấy "coong" một tiếng. Hoàng Thế Vinh không kịp phản ứng, cảm nhận  bản thật thật sự không kiên trì được nữa, lảo đảo vài bước tiến lên phía trước rồi ngã xuống bất tỉnh.