Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ là người nghiêm túc, đối với công việc không thích cùng người khác nhiều lời đùa giỡn, đối diện với vẻ cợt nhả kia của Vu Nhạn Bắc, Tô Đồ Lang Quân liền ngay lập tức mang ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Vu Nhạn Bắc, trầm giọng nói:
"Khi bàn chuyện công việc, tối muốn cậu có một thái độ nghiêm túc, hơn nữa không cần nhắc đến chuyện người nhà với tôi. Nói gì thì nói, tôi và cậu căn bản không phải là họ hàng thật sự"
Tuy rằng trong lòng Vu Nhạn Bắc có chút chột dạ, nhưng mà ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười trên môi vẫn duy trì như cũ:
"Anh họ, em chỉ là muốn không khí giữa chúng ta không cần quá căng thẳng mà thôi"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu, từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt Vu Nhạn Bắc:
"Đây là những tư liệu liên quan đến công ty cùng phòng ban của cậu, cậu mang về nghiên cứu đi, nếu như có chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp hỏi phó giám đốc Trương"
Vu Nhạn Bắc nhìn chằm chằm bàn tay tinh tế thon dài trắng nõn kia của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt có điểm khao khát muốn chạm thử. Lần trước ở trước cửa thang máy tuy rằng đã chạm được, nhưng kết quả lại bị Hoàng Thế Vinh hai đấm làm cho bất tỉnh. Nghĩ đến chuyện đó Vu Nhạn Bắc lại kìm lòng một chút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tô Đồ Lang Quân:
"Nếu như phó giám đốc Trương không thể trả lời, có thể lên đây trực tiếp hỏi anh họ hay không?"
Tô Đồ Lang Quân liếc mắt nhìn, im lặng một hồi mới nghiêm túc mà đáp:
"Tôi chỉ trả lời những câu hỏi mà phó giám đốc Trương không thể giải đáp cho cậu"
Vu Nhạn Bắc đưa tay cầm tập tài liệu kia lật mở vài trang, cuối cùng liền gấp lại mỉm cười hỏi:
"Trước mắt có một câu hỏi muốn cùng anh họ bàn luận, nhưng mà vấn đề này tốn khá nhiều thời gian, chi bằng buổi trưa này chúng ta vừa ăn cơm, vừa bàn luận có được không?"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu bắt đầu xử lý công việc:
"Nếu như cậu có vấn đề gì thắc mắc có thể gửi mail lại cho tôi, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó qua mail cho cậu"
Vu Nhạn Bắc gật gật đầu, ánh mắt liếc nhìn qua Tô Đồ Lang Quân một lượt, đặc biệt dừng lại ở đôi bàn tay hoàn mỹ kia khoảng ba giây, cuối cùng đành có chút luyến tiếc rời đi.
Lúc Vu Nhạn Bắc ra khỏi phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân, liền phát hiện ra ở một góc có ánh mắt đang mang theo sát khí nhìn về phía mình. Khi Vu Nhạn Bắc nhìn tới mới phát hiện thì ra người nó chính là người khi đó cũng chứng kiến được việc anh bị Hoàng Thế Vinh đấm ngất xỉu.
Vu Nhạn Bắc lúc ấy không để ý nhiều đến Đàm Dật Nam, ngày hôm nay gặp lại mới nhạy cảm phát giác ra một điều, hình như là nam thứ ký này cũng có lòng ái mộ với Tô Đồ Lang Quân, nếu không tại sao lúc đó Đàm Dật Nam lại sốt sắng như vậy, nếu không tại sao hiện tại Đàm Dật Nam lại dùng ánh mắt gắt gao như muốn cảnh cáo nhìn anh như thế.
Vu Nhạn Bắc đi lướt qua chỗ ngồi của Đàm Dật Nam, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người chạm tới đôi mắt của đối phương, trong lòng mỗi người hiển nhiên là tự mình hiểu được tâm ý của người đối diện.
...
"Tô Thành có một người cháu trai, người này là diễn viên mới nổi gần đây tên là Vu Nhạn Bắc, hắn ta chính là con trai của Vu Phong. Tô Thành và Vu Phóng là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ giữa hai người bọn họ rất xấu, hai năm trước Vu Phóng đã qua đời trong tù, vợ của hắn ta cũng sắp không chống đỡ nổi. Hiện tại Vu Nhạn Bắc có 20% cổ phần của Tô thị, cổ phần này chính là do ba của Tô Thành trước khi chết để lại cho đứa cháu trai đó. Theo như những gì tôi biết được, Vu Nhạn Bắc cũng có tình cảm với Tô Đồ Lang Quân"
Trong căn phòng tăm tối có một người đàn ông mặc trên mình một bộ vest đen, giọng nói chậm rãi lạnh nhạt báo cáo lại toàn bộ những thông tin mấy ngày nay cho người đang ngồi trên chiếc ghế đơn bằng da kia.
"Lang Quân của chúng ta từ nhỏ đã biểu hiện rõ sự xuất sắc hơn người, không nghĩ tới lớn lên rồi càng ngày càng phát huy rất tốt. Xem ra không chỉ có Hoàng Thế Vinh, Vu Nhạn Bắc mà hình như ngay cả cậu cũng thích cậu ta có đúng không?"
Người đàn ông từ trước đến nay không lộ mặt lúc này đang cầm trong tay một sấp ảnh chụp của Tô Đồ Lang Quân, tất cả đều là những hình ảnh đời thường, xem nhưng dáng vẻ trong hình ảnh toàn bộ đều là hình lén chụp.
Người đàn ông mặc vest đứng ở giữa nhà có điểm cả kinh, ánh mắt mở lớn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn xuất hiện tia sợ hãi:
"Nếu chưa hoàn thành việc lớn, tôi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ đến vấn đề tình cảm cá nhân"
Trong căn phòng truyền tới tiếng cười ha ha quỷ dị, không khí không hề tồn tại một chút ấm áp nào mà hoàn toàn lạnh lẽo, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đơn kia cười xong liền nói một câu thế này:
"Chỉ là một Lang Quân mà thôi, đợi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tôi sẽ thưởng cho cậu cậu ta".
...
Buổi trưa ngày hôm ấy, Hoàng Thế Vinh lòng nóng như lửa đốt, ở bên kia xuất hiện rất nhiều ruồi bọ vây quanh Tô Đồ Lang Quân. Ngoài phòng có nam thư ký luôn có sự quan tâm quá mức giữa cấp trên và cấp dưới Đàm Dật Nam. Dưới tầng có em họ luôn nhăm nhe muốn loạn luân với anh họ của mình Vu Nhạn Bắc. Hoàng Thế Vinh thời gian này cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn, mỗi ngày đều không thể tập trung giải quyết công việc, chỉ hận không thể mang Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trước tầm mắt của mình mà thôi.
Hoàng phó tổng của chúng ta đẹp trai phong độ, lại là đại thiếu gia giàu có, lại cộng thêm si tình chung thủy. Khi chiếc ferrari thể thao đen bóng như một cơn gió từ xa phóng tới đỗ ở trước cửa tòa nhà Tô thị, mọi ánh mắt ái mộ của phụ nữ đều nhịn không được mà phát sáng si mê nhìn hắn. Hoàng Thế Vinh sải bước vững chãi tiến vào trong thang máy, có vài nữ nhân viên ở bên trong bạo dạn lên tiếng bắt chuyện với hắn:
"Hoàng phó tổng lại đến tìm Tô tổng nhà chúng em sao?"
Chuyện Tô tổng thích đàn ông, cả công ty đều biết cả, còn biết được đối tượng của Tô tổng cực kỳ đẹp trai, cực kỳ tài giỏi lại giàu có, là người đàn ông trăm năm khó gặp, chính là Hoàng phó tổng của Hoàng thị:
"Phải rồi, gần đây lại xuất hiện thêm tình địch, phải nhờ các cô làm tai mắt cho tôi rồi"
Hoàng Thế Vinh không khó gần như Tô Đồ Lang Quân, nhân viên trong Tô thị không bao giờ dám cùng cậu trêu đùa, nhưng đối với hắn thì lại khác, người đàn ông này tính khí rất dễ chịu lại thân thiện, thế cho nên khi hắn đến công ty, mấy cô gái mạnh dạn một chút liền bắt chuyện với hắn:
"Ha ha, Tô tổng nổi tiếng nghiêm túc, đến chúng em còn không dám nhiều lời trò chuyện, làm sao trong công ty lại xuất hiện tình địch của anh được"
Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền mỉm cười:
"Phải không? Nếu như vậy tôi xem như yên tâm một chút rồi"
Hôm nay Hoàng Thế Vinh đến không báo trước, Tô Đồ Lang Quân có một số công việc vẫn chưa giải quyết xong nên nhờ Đàm Dật Nam tùy tiện đặt cho mình một suất cơm trưa. Lúc Đàm Dật Nam mang cơm trưa tiến vào thì Vu Nhạn Bắc cũng từ dưới tầng đi lên muốn gọi Tô Đồ Lang Quân đi dùng bữa.
"Tô tổng, cơm trưa cậu đặt đã đến rồi" Đàm Dật Nam ôn nhu nhẹ nhàng lên tiếng
Vu Nhạn Bắc từ phía sau lớn tiếng đánh tan sự yên tĩnh trong phòng:
"Anh họ, đến giờ nghỉ trưa rồi, em biết có chỗ này đồ ăn rất được"
Cả Đàm Dật Nam và Vu Nhạn Bắc hầu như liền mở miệng cùng một lúc, đến khi phát hiện ra đối phương liền ngay lập tức quay lại nhìn nhau, trong ánh mắt giống như muốn phát ra tia lửa ở giữa không trung vậy.
Vu Nhạn Bắc ai nha một tiếng trước tiên:
"Đàm thư ký đặt cơm trưa rồi hả?"
Đàm Dật Nam trầm tĩnh trả lời:
"Tô tổng có nhiều việc cho nên tôi giúp cậu ấy đặt phần cơm"
Hoàng thiếu gia của chúng ta tâm tình rất tốt, chỉ có điều khi đứng trước cửa phòng làm việc đang mở kia của Tô Đồ Lang Quân thì nụ cười trên môi liền dần tắt, ánh mắt chuyển lạnh lẽo, lửa nóng trong lòng vùn vụt bốc lên cao. Thư ký không chịu biết thân biết phận cùng em họ muốn loạn luân đã đánh đến tận cửa, may mà hôm nay hắn xuất hiện ở chỗ này chứng kiến mới biết được thì ra là lúc làm việc, Tô Đồ Lang Quân rất là có nhiều đàn ông quan tâm đi:
"Mọi người đang họp sao?"
Một giọng nói lạnh lẽo, mang theo tia cảnh cáo trầm khàn lên tiếng phá tan không khí tranh chấp trong phòng lúc này. Ba người trong phòng đồng loạt quay về phía người đứng ở trước cửa kia, hắn mặc một chiếc quần âu cùng áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng, dưới chân mang một đôi giày da đắt tiền, tổng thể nhìn qua giống như một người đàn ông thành đạt hoàn mỹ.
Tô Đồ Lang Quân có điểm bất ngờ, Hoàng Thế Vinh bình thường đến sẽ báo trước cho cậu, hiện tại hắn xuất hiện ở chỗ này đương nhiên khiến cho cậu không ngờ tới được.
Hoàng Thế Vinh giả bộ nhìn đồng hồ ở trên cổ tay:
"12 giờ 15 phút rồi, Tô tổng còn muốn họp nữa hay không?"
Tô Đồ Lang Quân làm sao không nghe ra được giọng điệu châm chọc kia của Hoàng Thế Vinh, cậu ho một tiếng, hướng hai người trong phòng nói:
"Được rồi, hai người ra ngoài trước đi"
Ánh mắt của Hoàng Thế Vinh quét đến hai người Đàm Dật Nam và Vu Nhạn Bắc, trong ánh mắt kia có tia cảnh cáo, giống như muốn nói nếu còn không đi thì hắn sẽ đích thân đá người như đá bóng lăn ra khỏi phòng.
Đàm Dật Nam và Vu Nhạn Bắc tuy rằng không can tâm nhưng cuối cùng vẫn là không tìm ra được cớ nào nữa liền xoay người rời đi. Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Hoàng Thế Vinh liền đi đến phía ghế sô pha dành cho khách ở bên cạnh cửa kính sát đất ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận không vui.
Tô Đồ Lang Quân căn bản không có làm việc gì trái với lương tâm cho nên rất bình tĩnh mà đứng dậy, mỉm cười bước về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi:
"Sao đột nhiên lại tới đây?"
Hoàng Thế Vinh híp mắt nhìn Tô Đồ Lang Quân, giọng điệu còn mang theo tia hờn dỗi:
"Không đột nhiên đến làm sao thấy được chuyện bất ngờ này đây, thì ra Quân Quân ngoài tớ ra còn có nhiều đàn ông quan tâm như thế"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười, cậu cũng lười giải thích với hắn, người đàn ông này chỉ cần biết chọn cách dỗ dành liền dỗ rất dễ:
"Có sao, sao tớ lại không biết nhỉ"
Hoàng Thế Vinh hất cằm:
"Đàm thư ký luôn có tình cảm vượt quá mức cấp trên và cấp dưới, Vu em họ luôn có suy nghĩ muốn loạn luân, cậu nói xem có hay là không?"
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy danh hiệu của hai người kia trong miệng của Hoàng Thế Vinh cũng phải bật cười thành tiếng:
"Không biết nữa, bởi vì trong tâm trí của tớ chỉ toàn là cậu mà thôi, làm gì có thời gian mà nghĩ đến người khác được".