Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 100: Học bắn súng




Trước khi Hoàng Thế Vinh biết chuyện quá khứ của Tô Đồ Lang Quân luôn đối với cậu vô cùng chăm sóc, từ sau khi hắn biết được chuyện đó, ngoài sự chăm sóc ra còn vô cùng bao bọc. Nếu như đặt vào hoàn cảnh của một số người bình thường khác, có lẽ hành động quan tâm quá mức của người yêu sẽ khiến cho bản thân cảm thấy không thoải mái, nhưng đối với Tô Đồ Lang Quân thì lại khác, cậu vô cùng hưởng thụ cảm giác này, một chút thấy phiền cũng không có.

Về chuyện Tô Thành bị tập kích, thế giới ngầm cũng bắt đầu náo loạn, nói gì thì nói tuy hắn không quản chuyện của bọn họ nữa, nhưng đối với bọn họ hắn vẫn còn có rất có chỗ đứng nhất đinh. Phòng bệnh của Tô Thành mấy ngày hôm nay đều có rất nhiều người cao lớn mặc đồ đen, gương mặt không mấy dễ gần ra ra vào vào để thăm hỏi.

Hoàng Thế Vinh tan tầm liền đón Tô Đồ Lang Quân đến bệnh viện thăm Tô Thành, mỗi lần hắn nhìn thấy đám người mặc đồ đen kia liền theo thói quen đứng chắn ở phía trước Tô Đồ Lang Quân. Hoàng Thế Vinh là sợ, Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy đám người này sẽ nghĩ tới đoạn ký ức lúc nhỏ. Tô Đồ Lang Quân đương nhiên là biết chuyện này, lúc thấy bóng lưng cao lớn kia chắn trước mặt, khóe miệng cậu cũng bất giác cong cong, cảm thấy có người đàn ông này bên cạnh thật là tốt.

Buổi tối hôm ấy, sau khi đám người mặc đồ đen kia trở về, trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người. Hoàng Thế Vinh thời gian này nhận thức được một điều rằng, mình không nên chọc tức Tô Thành, dù sao có chọc tức thành công đi chăng nữa thì người chịu thiệt vẫn là hắn mà thôi. Còn có Tô Thành đang bị thương, cũng lười quan tâm đến tên nhóc nhà họ Hoàng, hai người bọn họ xem như bây giờ cũng không hề làm loạn như những lần trước, cứ chạm mặt nhau là nhịn không được phải đả kích vài câu.

Đồ Du Du ngồi ở một bên gọt hoa quả, vừa làm vừa hỏi:

"Lát nữa ở lại đây ăn cơm luôn chứ?"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi lắc đầu đáp:

"Một lát nữa con và Tiểu Vinh sẽ về nhà nấu"

Đồ Du Du nghe vậy thì gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh muốn đi mua một chút đồ ăn ở bên dưới. Thật ra thì vết thương của Tô Thành cũng không có gì nghiêm trọng cả, lấy sức khỏe của hắn thì sớm đã bình phục tốt không cần tiếp tục ở trong bệnh viện nữa, nhưng mà ai đó là muốn được chăm sóc tận tình cho nên mơi không chịu về nhà sớm như vậy.

Tô Đồ Lang Quân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Tô Thành, sớm biết ba mình đã khỏe những vẫn là thuận miệng hỏi thăm:

"Vết thương của ba thế nào rồi, khi nào thì xuất viện?"

Tô Thành đáp:

"Không có gì đáng ngại, nghe nói công ty gần đây đang gặp một số vấn đề sao?"

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

"Một chút trục trặc nhỏ mà thôi, con đã giải quyết ổn thỏa rồi. Chuyện lần này ba đã biết được là ai đứng sau chưa?"

Tô Thành trước vẫn là nhìn về phía Hoàng Thế Vinh đang đứng bên cạnh Tô Đồ Lang Quân một cái, ý nói chuyện này không nên để người ngoài nghe thấy. Hoàng Thế Vinh đương nhiên là hiểu ý, tuy rằng trong lòng có chút mất mát nhưng vẫn lựa chọn xoay người muốn rời đi, chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân đã nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay của hắn lại:

"Cậu ấy là người trong nhà, những chuyện như vậy cậu ấy cũng có thể nghe"

Hoàng Thế Vinh nghe được câu nói kia của Tô Đồ Lang Quân liền khẽ mỉm cười, tảng băng mỏng ngăn cách giữa hai người cuối cùng cũng tan chảy triệt để không còn gì nữa rồi. Tô Thành nghe thấy lời này của con trai cũng không làm khó gì nữa, dù sao hắn cũng muốn nói nhanh một chút trước khi Đồ Du Du trở về, hắn không muốn Đồ Du Du phải vì việc này mà lo lắng:

"Người kia đúng là người từng ở dưới trướng Khâm Định trước đây, chỉ có điều khi tìm được hắn thì phát hiện ra đã chết trong nhà riêng rồi"

Hoàng Thế Vinh biết Tô Thành từng là lão đại một thời trong thế giới ngầm, nghe được sự việc này hắn cũng không quá bất ngờ, chỉ là hắn lo lắng Tô Đồ Lang Quân bị kéo vào vòng vây của sự rối rắm này mà thôi.

Đồ Du Du trầm tư, tuy gương mặt của cậu không biểu hiện quá nhiều sắc thái nhưng Hoàng Thế Vinh vẫn có thể nhận ra được cậu đang có chút gì đó hoang mang. Hắn đặt tay lên vai cậu, cậu liền ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong khoảnh khắc ánh mắt kia gặp nhau, Tô Đồ Lang Quân liền khẽ mỉm cười ấm áp, may mắn tại thời điểm này vẫn còn có người tình nguyện ở bên cạnh an ủi cậu.

"Là bị người ta giết hay tự tử?" Tô Đồ Lang Quân hỏi.

Tô Thành im lặng một lúc mới đáp:

"Việc này vẫn chưa chắc chắn, nhưng những gì cho thấy thì hắn bị người ngoài sát hại"

Tô Đồ Lang Quân không nói gì cả, cho dù người phía sau kia có phải là Khâm Định hay không thì người đó cũng nhất định nắm rất rõ quá khứ về cậu.

Ở lại nói chuyện vài ba câu, Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân liền lên xe trở về nhà. Lúc ngồi ở trong xe, Hoàng Thế Vinh liền nắm lấy tay của cậu nói:

"Quân Quân, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu"

Tô Đồ Lang Quân nhìn Hoàng Thế Vinh, giây kế tiếp liền dành cho hắn một ánh mắt thâm tình:

"Cảm ơn cậu"

Hoàng Thế Vinh đáp:

"Giữa chúng ta không nên tồn tai những từ đại loại như vậy".

...

Ở trong một gian phòng nhỏ, đồ đạc có điểm cũ kỹ, ánh sáng cũng bị rèm cửa dày che đi, người đàn ông không lộ mặt vẫn như cũ ngồi trên chiếc ghế đơn.

Có một người đàn ông khác mặc một bộ vest đen đứng ở giữa phòng bắt đầu báo cáo lại một số tin tức với người đang ngồi trên ghế kia:

"Đã xử lý xong xuôi A Tùy, chuyện lần này khiến cho người trong giới cũng bắt đầu điều tra. Tô Thành vẫn có chỗ đứng nhất định, cho nên tôi nghĩ trước mắt nên nhắm vào con trai của hắn"

Gian phòng yên tĩnh phát ra những tiếng bi sắt va chạm vào nhau, trong tay người đàn ông không lộ mặt kia đang nắm hai viên bi sắt sáng bóng năn qua năn lại:

"Tô Đồ Lang Quân...".

...

Hoàng Thế Vinh gần đây rất thường xuyên ra vào một trường bắn súng cách trung tâm thành phố hơn 10km. Mỗi buổi trưa đều rất đúng giờ ở trong đó luyện tập bộ môn này 2 tiếng đồng hồ, chuyện này hắn chưa nói cho Tô Đồ Lang Quân biết. Thật ra Hoàng Thế Vinh đối với mấy bộ môn đối kháng như thế nay rất có năng khiếu, hơn nữa hắn cũng muốn bảo vệ cho Tô Đồ Lang Quân, dù sao thì bản thân hắn vẫn nên là phải trang bị thật là đầy đủ mới được.

Hoàng Thế Vinh học một tháng, liền có thể bắn trúng hồng tâm dễ dàng ở khoảng cách rất xa. Hắn còn bí mật đặt mua một khẩu súng ngắn FN Five Seven của Bỉ với tầm bắn lên tới 100m và chứa được 20 viên đạn. Đối với khẩu súng này, Hoàng Thế Vinh vô cùng hài lòng, mỗi lần dùng nó ở trong trường bắn, 20 viên đạn bắn ra liền trúng cả 20 lần.

"Thế Vinh, kỹ thuật bắn súng của cậu càng ngày càng tốt, nếu như muốn còn có thể trở thành tuyển thủ đại diện cho quốc gia đấy" Một người đàn ông trung niên bước tới bên cạnh Hoàng Thế Vinh, ông ta là thầy dạy của hắn, tên là Tôn Tà.

Hoàng Thế Vinh thu súng lại để ở dưới bục, hắn quay sang nhìn Tôn Tà khẽ nhếch môi:

"Tôi không có ý định học bắn súng để thi tuyển thủ"

Tôn Tà từng là quân nhân trong quân đội, cũng đã từng tiến vào doanh trại dạy bắn súng cho những binh lính mới tới, lúc giải ngũ liền tự mình mở một trường dạy. Trong suốt mười mấy năm nay dạy qua cả trăm người, cũng chỉ có duy nhất Hoàng Thế Vinh là người nổi bật nhất, chỉ trong vòng một tháng liền có thể nhắm bắn hông tâm ở khoảng cách xa, bách phát bách trúng như vậy:

"Ha ha, không muốn đại diện cho quốc gia đi thi, vậy cậu học bắn súng là để giết người hay sao?"

Hoàng Thế Vinh cúi đầu, cầm lấy khăn ở bên dưới bắt đầu lau qua khẩu súng ưng ý một lượt:

"Nếu như trong trường hợp cần thiết thì cũng có thể lắm chứ"

Tôn Tà vốn là đùa vui một chút mà thôi, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc kia của Hoàng Thế Vinh ông liền xác định câu nói đùa kia của mình khả năng cao là đúng rồi.

...

Buổi tối ngày hôm đó, Tô Đồ Lang Quân nằm ở trên giường tiện tay đưa qua nghịch ngợm bàn tay của Hoàng Thế Vinh một chút, cậu phát hiện ra phần da ở giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn xuất hiện vết chai. Tô Đồ Lang Quân biết trên tay của Hoàng Thế Vinh không thiếu vết chai, cậu cũng quen thuộc luôn vết chai trên tay bàn tay hắn, trước đây không hề xuất hiện vết chai ở vị trí này. Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, ngón tay lại sờ sờ chỗ đó lâu hơn một chút giống như là đang xem xét việc gì, Hoàng Thế Vinh cũng phát hiện ra hành động nhỏ này của Tô Đồ Lang Quân, hắn nhanh chóng nắm lấy ngón tay nghịch ngợm kia của cậu nói:

"Ngứa ngáy sao? Hay là muốn tớ làm cậu"

Tô Đồ Lang Quân cố chấp muốn chạm lại vào vết chai ở trên tay của Hoàng Thế Vinh:

"Chỗ này xuất hiện vết chai mới, gần đây cậu chơi thêm bộ môn gì sao?"

Hoàng Thế Vinh cười cười:

"Cậu thông minh như thế, cậu thử đoán xem nào"

Tô Đồ Lang Quân im lặng suy nghĩ, Hoàng Thế Vinh nhân cơ hộ này liền luồn tay vào bên trong quần của cậu, bàn tay thuần thục bắt đầu trêu chọc vật nam tính tinh tế kia, giọng nói có chút lưu manh khẽ thì thầm bên tai cậu:

"Còn không phải là thường xuyên làm thế này hay sao"

Tô Đồ Lang Quân đen mặt, nếu như thật sự là vì như thế mà chai tay vậy thì cái nơi kia của Hoàng Thế Vinh chắc cũng phải chai sớm rồi:

"Cậu học bắn súng có phải không?"

Hoàng Thế Vinh tuy không có ý định giấu Tô Đồ Lang Quân nhưng cậu hiện tại đã đoán ra liền khiến cho hắn bất ngờ vô cùng, hắn cũng thật không biết trong cái đầu kia của cậu chứa bao nhiêu kiến thức nữa:

"Sao cậu biết?"

Tô Đồ Lang Quân thật ra mới nghĩ ra mà thôi, mà nguyên nhân nghĩ ra cũng là vì động tác "tuốt súng" kia của Hoàng Thế Vinh. Tô Đồ Lang Quân cũng nhạy cảm nhận ra được Hoàng Thế Vinh vì sao học bắn súng, nhưng cậu cũng không ngăn cản hắn:

"Đã học bao lâu rồi?"

Hoàng Thế Vinh trả lời:

"Hơn một tháng"

Tô Đồ Lang Quân lại hỏi:

"Đã bắn tốt hay chưa?"

Hoàng Thế Vinh hôn hôn vào má của Tô Đồ Lang Quân:

"Ngày mai đưa cậu đến trường bắn để cậu thấy bộ dạng đẹp trai đó của tớ".