Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 46: Mary mất tích 2




"Gọi điện thoại cho cậu......" Ta há hốc mồm nói.

"Đúng rồi!" Tha Bả Ti Nhi phất phất di động trên tay,

"Tôi khởi động máy điện thoại, pin còn đầy, ở nội thành cũng không có khả năng không có tín hiệu. Nếu cô ấy đi tìm tôi, tại sao lại không gọi điện thoại trước cho tôi?"

Một ý tưởng hiện lên trong óc, ta liền hỏi: "Có thể hay không là...... Mary giả vờ ngủ? Lúc cậu đi, ở phía sau theo dõi cậu......"

Tha Bả Ti Nhi đánh gãy lời nói của ta, "Đại tỷ, cậu đừng suy nghĩ phức tạp được chứ? Cậu cho rằng Mary là loại người nào? Cô ấy có phức tạp như vậy sao? Còn nữa, tôi và Mary cũng không phải quan hệ bằng hữu, chúng tôi cũng rất thoải mái với đối phương. Điểm này, cô ấy so với tôi quá rõ ràng. Trước kia tôi cũng đã từng ở trước mặt Mary làm điều quá phận với phụ nữ, tình huống như thế này, chắc chắn là không tồn tại."

"Chuyện này không phải là điều quan trọng, trọng điểm là không hiểu được tại sao Mary lại đột nhiên biến mất......" Ta nâng má, lâm vào trầm tư.

Tha Bả Ti Nhi nói: "Cô ấy chắc chắn đã tự mình bỏ đi. Dù sao cũng là Hilton, mỗi tầng lầu đều có thiết bị theo dõi, đồng thời còn có nhân viên bảo vệ cao cấp, nếu là một người sống ở chỗ này bị bắt cóc, thật cũng quá dọa người rồi!"

"A......" Người ở bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh, "Đừng quá tin tưởng. Thế giới này, vốn không có nơi nào là tuyệt đối an toàn."

Than âm cùng biểu tình của hắn phối hợp với nhau, làm người ta cảm giác được một tia lạnh băng vô tình.

Tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng Mary cũng thật sự có khả năng là bị "Bắt cóc".

Từ sau sự tình của Khương gia, ta cảm thấy trên đời này đã không có gì không có khả năng xảy ra.

"Đi, chúng ta đi xem phòng cậu. Có lẽ sẽ phát hiện được gì đó." Người kia( tha thứ cho ta lúc này không biết nên xưng hô như thế nào, sự thật đã phơi bày, cái tên " Khương Vũ Bạch " đã không còn thích hợp để tiếp tục xưng hô với hắn. ) cũng thay quần áo, cùng chúng ta đến phòng Tha Bả Ti Nhi.

Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một cỗ mùi hương quen thuộc, ta cẩn thận khịt khịt mũi, tức khắc nhớ tới nơi lần đầu biết tới mùi hương này. Qua đi một cái giật mình, ta nhận ra hương thơm phảng phất bên xoang mũi chính là mùi ta ngửi thấy ở ký túc xá.

Không xong, Mary mất tích, đại khái đều không phải là "Tự mình rời đi".

Không khí lúc này làm ta có dự cảm rất xấu.

Trừ bỏ mùi hương, trong phòng tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường. Quần áo rơi đầy trên đất chứng minh hoan ái mãnh liệt của bọn họ, còn có một nửa ngọn nến đang cháy phát ra ánh sáng ái muội nhàn nhạt.

Ta đi đến đầu giường, ôm hai vai, nhìn chung quanh phòng.

Tầm mắt dừng lại ở tờ giấy dưới chân đèn thủy tinh ở tủ đầu giường.

"Đây là cái gì?" Ta thuận tay đem tờ giấy rút ra, phát hiện đây là loại giấy khách sạn cung cấp cho khách, đề đầu còn có biểu tượng Hilton. Theo lý thuyết một tờ giấy cũng không khiến người khác đặc biệt chú ý, nhưng là tờ giấy so với đồ vật trong phòng thực sự quá chỉnh tề. Tha Bả Ti Nhi cùng Mary lăn lộn giường chiếu, nơi nơi đều là quần áo cùng đồ dùng tình thú. Mặc dù nơi này có một trương giấy, cũng nên là bị vo thành một đoàn, hoặc là có nhiều nếp đi.

Mà trên thực tế, tờ giấy trước mắt, giống như có người cố tình để lại. Nhưng mà đối phương lại không muốn nó lộ liễu quá, cho nên đem tờ giấy để ở dưới chân đèn, chỉ lộ ra một góc nhỏ.