"Có thể cho tôi biết tên họ được không?" Nghĩ đến thật có chút buồn cười, một nam nhân đã cùng ta tiếp xúc da thịt, ta đến tên của hắn cũng không biết.
Hắn trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng nói: "Tôi rất muốn nói cho em, nhưng tên của tôi chính là mạng sống của tôi. Nếu nói cho em, rất có khả năng bọn họ sẽ làm hại cả hai chúng ta......"
"Vậy anh không tính nói cho tôi biết?" Ta có chút giận dỗi, tên một người lại có thể có ảnh hưởng đến mạng sống sao. "Ít nhất anh nói cho tôi biết, tôi nên xưng hô thế nào."
"Xưng hô? Không cần...... Tôi rất nhanh sẽ rời đi, tôi ở bên cạnh em càng lâu, đối với em càng bất lợi, tôi không muốn em chịu thêm thương tổn. Có lẽ nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác giám sát." Hắn nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, trong giọng nói mang theo một tia đau thương.
"Anh là có ý tứ gì chứ!" Ta có hơi tức giận, "Lên giường xong rồi liền xoay mông bỏ chạy lấy người sao, anh coi tôi là cái gì......"
Hắn nhìn về phía ta, thế nhưng lại cười, nụ cười sáng lạn, lại vô cùng bất đắc dĩ. Hắn giương lên khóe miệng, làm tim ta đau đớn. "Nếu tôi là một người bình thường, tôi rất vui lòng chịu trách nhiệm. Nhưng tôi thực sự không thể cho em một cuộc sống bình thường. Hơn nữa em đã biết Khương Vũ Bạch không có chết...... Hắn rất có thể ở một nơi khác sống rất tốt, mặc dù tôi có lưu lại cũng là vô dụng? Tôi là một người không có thân phận...... Tôi đã sớm bị xoá tên trên thế giới này, ở bên tôi tôi, em sẽ vạn kiếp bất phục."
Vạn kiếp bất phục......
Hắn dùng từ thật có trọng lượng.
Ta chưa kịp nói gì, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa. Giữa tiếng gõ cửa hỗn loạn còn có tiếng chuông cửa "Đinh linh". Mặc kệ bên ngoài là ai, hẳn là đang thập phần sốt ruột.
Hắn nhăn mày lại, hướng đến cửa hỏi một câu: "Là ai?"
Ta từ rương hành lý tùy tiện tìm quần áo, nhanh nhẹn mặc vào. Hắn mở cửa ra, ngoài cửa là vẻ mặt nôn nóng của Tha Bả Ti Nhi.
"Làm sao vậy? Đã khuya......" Hắn giấu kín cảm xúc của chính mình, những xúc cảm mềm mại chẳng biết biến đi đâu mất, trong thanh âm chỉ còn lại ý tứ lạnh nhạt.
"Mạnh Tử...... Vũ bạch......" Tha Bả Ti Nhi há miệng thở phì phò, "Mary, không thấy!"
"Không thấy?" Ta không hiểu rõ nguyên do, "Cái gì không thấy?"
Tha Bả Ti Nhi thở dài, đem sự tình nói cho chúng ta biết: Từ quán bar trở về đã khuya, Mary cảm thấy vô cùng mỏi mệt, về khách sạn đi ngủ ngay. Mà Tha Bả Ti Nhi cảm thấy bụng đói, đi ra ngoài mua đồ ăn. Bên cạnh khách sạn có một nhà hàng Quảng Đông, mở cửa 24 giờ. Y liền đến đó ăn khuya.
Đến tiệm cơm, Tha Bả Ti Nhi đã bị nữ phục vụ thanh tú hấp dẫn, vừa thấy đã biết là nữ sinh Quảng Đông, một đầu đen mượt, canh suông mì sợi, tuy rằng cũng không phải phi thường xinh đẹp, nhưng vẻ thanh thuần cũng làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Đều là khách tha hương,Tha Bả Ti Nhi ăn xong rồi còn lưu lại hàn huyên một hồi.
Khi y trở lại khách sạn, Mary đã không thấy đâu. Y gọi rất nhiều lần điện thoại, bên kia trước sau vẫn là tiếng tút dài.
"Có thể hay không Mary tỉnh dậy, không thấy cậu liền đi tìm cậu?" Ta hỏi.
Tha Bả Ti Nhi xoa xoa đầu tóc của chính mình, bất an nói: "Tôi cũng nghĩ tới khả năng này. Nhưng nghĩ lại thấy thực không đúng, nếu là cậu, phát hiện tôi không ở đó, phản ứng đầu tiên sẽ là gì?"