"Phụt." Khương Vũ Bạch phát ra thanh âm giống như đang phải nhịn cười rất vất vả. Ta nghiêng mặt nhìn hắn, hắn rõ ràng là đang cười. "Em là có ý gì."
Ta cứng họng, thầm nghĩ, mi rõ ràng đang sảng khoái đến chết, bị các thiếu nữ xinh đẹp vây quanh nửa ngày như vậy, đương nhiên phải rất cao hứng rồi. Ta trừng mắt một cái, không nói với hắn câu nào.
Hắn vươn tay, xoa xoa mái đầu ta, khiến cho mái tóc được một phen rối loạn. Ta lập tức nhảy về sau mấy bước, dùng tay sửa sang lại, không vui nói: "Anh làm gì thế, rối hết tóc em rồi! Xấu chết đi được!"
Hắn híp mắt nói: "Thì vốn dĩ vẫn không đẹp mà."
Ta mặc kệ hắn, hừ một tiếng đi trước. Giỏi lắm, cái thứ bạn trai giả mạo này còn dám...... Nói ta...... Nói ta xấu......
"Thực sự là có ý gì nha. Phản ứng vừa rồi của em...... Là ghen sao?" Khóe miệng hắn giương lên, đôi mắt không hề nhìn ta.
Ghen? Mặt ta chuyển thành màu nước tương. Trên thực tế ta cũng không cảm thấy cảm giác ngọt ngào vì bị bạn trai trêu chọc, ta chỉ cảm thấy thật sợ hãi. Ghen...... Chữ này có ý nghĩa gì...... Mười năm qua ta đối Khương Vũ Bạch có thể nói là vô cùng tín nhiệm, trước nay không vì hắn mà ngâm dấm, ta tại sao lại vì nam nhân này......
Ta cúi đầu đi tới nơi nhận hành lý, không hề nói với hắn một lời. Mà hắn cũng chuyển biển biến tốt, trừ bỏ ánh mắt ái muội không rõ ràng nhìn ta, cũng không để ý đến ta.
Nhận được hành lý, chúng ta từ xa đã thấy trong đám người đang chờ đợi một tấm bảng hết sức khoa trương, mặt trên viết "Hoan nghênh Mạnh Tử, Khương Vũ Bạch", bên cạnh dòng chữ to như gà mái ghẹ còn có mấy đóa cẩm chướng điểm xuyết, thật quá sức tưởng tượng. Người giơ tấm bảng biểu lộ thì như đang bị táo bón, miễn cường đứng bên cạnh nữ sinh mặt đầy tàn nhang. Xem ra, vận đào hoa vẫn cứ bám lấy y.
Ta đi qua, chụp lấy đầu y, cười nói: "Cậu giỏi thật, còn lôi được cả Nữu Nhi đi đón tôi cơ à. Thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn đó! Cảnh giới của cậu thật đã nâng đến một bậc nha"
Tha Bả Ti Nhi thấy ta tức khắc trong mắt toát ra ánh kim quang, giống như vớ được bó rơm cứu mạng nắm chặt cổ tay ta, hưng phấn đối với thiếu nữ tàn nhang nói: "THIS IS MY GIRL FRIEND." ( đây là bạn của anh)
*girl friend viết rời nha:))
Ta bất đắc dĩ cười cười, số lần bị y lấy ra làm bia đỡ đạn đã không đếm xuể. Ta thân thiện chìa tay với cô ấy, "NICE TO MEET YOU.( Rất vui được gặp bạn.)"
Thiếu nữ tàn nhang xấu hổ cười cười, lấy lý do muốn đi WC, nhanh chóng rời đi.
Tha Bả Ti Nhi thở hổn hển: "Má ơi, hù chết lão tử. Nữu Nhi trông vậy mà thật giống sát thủ, tôi thấy dáng vẻ cô ấy khi trưởng thành thật xinh đẹp mất hồn, vì thế tùy tiện tán vài câu, không nghĩ tới...... May mắn cậu tới đúng lúc, bằng không tôi đã bị cô ấy hành cho một trận......"
"Thôi đi." Ta trừng y một cái, "Còn không phải chính cậu nguyện ý. Loại sự tình này ngươi tình ta nguyện, cậu nếu không muốn, ai có thể miễn cưỡng cậu."
Khương Vũ Bạch khụ một tiếng, trừng mắt nhìn cánh tay còn dán lấy nhau của ta và Tha Bả Ti Nhi, nghẹn ngào nói: "Còn không buông ra nữa sao." (ba này mới diễn sâu nè =)))
"Ai u ai u, ngoài ý muốn ngoài ý muốn. Ha ha ha!" Tha Bả Ti Nhi giống ném giấy xì mũi ném phăng cánh tay của ta đi, sau đó bắt lấy tay Khương Vũ Bạch, cảm thán nói: "Thất lễ quá. Cứ gọi tôi là Tha Bả Ti Nhi, đó là tên thường gọi bằng tiếng Trung, tên thật là Chu Chính, anh nhìn xem tôi thật sự không có ý xấu gì đâu. Ha ha ha. Tôi đã sớm muốn gặp anh, trước giờ chỉ nhìn qua ảnh chụp, không nghĩ tới người thật lại soái tới nhường này. Rất có khí chất! Mặt nạ này rất không tồi......"